Thành đôi
……
Chỉ vài giờ trước sau cuộc yêu và trao đi dài lâu…
Khi Giản Mộc Tư tỉnh lại, Ôn Dương vẫn đang ngủ say, ngủ say đến nỗi vẫn ôm chặt cô, thân mật không chút khoảng cách.
Giản Mộc Tư bất lực mỉm cười, dưới lòng bàn tay nóng bỏng đến kinh người.
Đây đâu phải nhiệt độ đến từ cơ thể Ôn Dương, rõ ràng là độ nóng đến từ trái tim đập loạn của cô.
Vừa mệt vừa thỏa mãn, cô không kìm được mà vuốt ve cánh tay Ôn Dương…
Sau đó……
Cuối cùng cũng đặt tay lên vết sẹo trên ngực và bụng người yêu.
Giản Mộc Tư vẫn chưa thể vén lên một góc chăn để ánh sáng rọi tới.
Sự chuẩn bị tâm lý của cô vẫn cần dựa vào hành động đυ.ng chậm thân mật như vậy.
Có ánh sáng lấp lánh trong mắt cô, nhịp thở ngưng trệ…
Cho đến khi Ôn Dương dần dần tỉnh dậy vì xúc cảm ngứa ngáy, Giản Mộc Tư chủ động xích lại gần Ôn Dương.
Trong lòng thở dài vô số lần, cuối cùng cô hôn lên nơi xương quai xanh gần ngay trước mắt…
Vậy mà không ngờ, người đang dần tỉnh dậy rùng mình, vô thức lùi lại.
Ôn Dương đột nhiên mở mắt ra, trong đôi ngươi mang theo vẻ xấu hổ.
“Giản Mộc Mộc, chị…”
Không thể để Giản Mộc Mộc dễ dàng phát hiện ra điểm yếu.
Ôn Dương nuốt xuống những lời còn lại…
Có trời mới biết, xương quai xanh của nàng là nơi nhạy cảm nhất.
……
Tháng 5, đảo Vĩnh Xuyên, câu chuyện về một cặp tình nhân hạnh phúc được bắt đầu tại đây.
Giản Mộc Tư đưa Ôn Dương đến đảo Vĩnh Xuyên vài ngày trước đám cưới.
Những chiếc váy phù dâu cuối cùng đã được chỉnh sửa hai lần.
Sau khi nhận được thiệp mời từ đôi thê thê Giang Giản và trải qua bao lần tập thể dục toàn diện, Ôn Dương về cơ bản đã khôi phục lại hình dáng cơ thể trước lúc bị thương.
Nhưng bây giờ Ôn Dương không còn bị ám ảnh bởi cơ bụng nữa.
Nàng đến Vĩnh Xuyên sớm không chỉ để chúc mừng đám cưới của đôi bạn tốt, quan trọng hơn cả, là để đưa Giản Mộc Tư ra biển chơi.
Nhưng trong mắt người khác, sự thực rõ ràng không phải như thế.
Trong suốt mấy ngày trước đám cưới, hầu như đều là Giản Mộc Tư dẫn Ôn Dương đi chơi.
Ôn Dương hào hứng, giẫm cát ven biển một cách thật vui vẻ.
Hai ngày đầu tiên, nàng còn định nhảy xuống vùng biển xanh không thấy đáy để cho khoe khoang cho Giản Mộc Tư thấy kỹ năng bơi lội của nàng.
Bị lời nói lạnh lùng của Giản Mộc Tư ngăn lại, sau đó mới ngoan ngoãn vâng lời.
Nhưng điều khiến Ôn Dương ngoan ngoãn không phải thái độ tỏ ra nghiêm túc của Giản Mộc Tư, mà nhân lúc Giản Mộc Tư và Giản Thính kiểm tra lịch trình đám cưới, nàng đã lén lẻn ra bờ biển cùng Kiều Mộ Quân và Trần Xán.
Lén lút đạp nước, nghịch ngợm khiến nửa người ướt sũng, đêm đó người họ Ôn bắt đầu bị hắt hơi.
Điều kiện y tế trên đảo đương nhiên không tốt bằng trong nước.
Trước khi khởi hành, Giản Mộc Tư đã chuẩn bị cả một túi mỹ phẩm chứa đầy thuốc.
Cũng không rõ khi qua hải quan, các nhân viên hải quan trên đảo Vĩnh Xuyên có thắc mắc tại sao người bạn đến từ Trung Quốc này lại mang nhiều loại thuốc đến đảo đến thế hay không.
Nếu chiếc máy thở không lớn hơn hộp thuốc, Giản Mộc Tư cũng muốn mang cả máy thở đi.
Đó là chiếc máy thở Ôn Dương thỉnh thoảng hay dùng khi mới xuất viện.
Vì phổi bị thủng một lỗ, sau khi đã qua phẫu thuật và đến giai đoạn sau bình phục, hít một ít oxy tinh khiết sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
……
“Ôn Dương!”
Sau khi những người bạn đến thăm lần lượt rời đi, giọng điệu Giản Mộc Tư lập tức thay đổi.
Người nằm ngoan ngoãn trên giường tự giác biết mình đã làm sai.
Ôn Dương đeo khẩu trang, mềm mại ôm Giản Mộc Tư:
“Em xin lỗi, Giản Mộc Mộc.”
Một lời xin lỗi rất chân thành, không hề qua loa chút nào.
Giản Mộc Tư bất lực nhìn nàng, cuối cùng cam chịu đi theo Ôn Dương đến bên giường.
Vẫn may, cơn cảm lạnh lần này không quá nghiêm trọng.
Người họ Ôn ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn đợi trong phòng không ra ngoài, sau bốn ngày cuối cùng cũng được Giản Mộc Tư thả ra.
Ôn Dương không dám làm bậy nữa, không dám để Giản Mộc Tư lại lo lắng.
Sau đó, lần nào nàng cũng ngoan ngoãn nắm tay Giản Mộc Tư, cùng nhau giẫm lên cát mịn trên bãi biển.
Chỉ cần có vậy cũng thật là vui.
……
Bữa tiệc buổi trưa trong ngày cưới kết thúc, các phù dâu lại bị chia cắt.
Ôn Dương luyến tiếc nhìn Giản Mộc Tư đi theo Giản Thính đến một căn phòng khác để chuẩn bị, rồi lại nhìn người bạn Giang Thần.
Giang Thần nhìn ánh mắt đáng thương như vậy mà thấy buồn cười:
“Thôi, phù dâu ra ngoài trước đi. Áo cô dâu của tôi cần giữ bí mật.”
Thế là, nàng phù dâu được cô dâu ban ơn đã ngay lập tức đi tìm Giản Mộc Tư.
Trùng hợp thay, Giản Mộc Tư ở đầu bên kia cũng bước ra từ phòng cô dâu.
“Hì hì~”
Ôn Dương nắm lấy tay Giản Mộc Tư:
“Có vẻ như cả hai chúng ta đều bị ghét bỏ~”
Giản Mộc Tư siết chặt cái ôm của Ôn Dương hơn:
“Có lạnh không?”
Cô tiện thể khoác áo lên người Ôn Dương.
Xem ra, hình dáng của người yêu trong vòng tay càng ngày càng giống trước khi bị thương.
Nhưng chỉ có cô biết rõ, một cơ thể từng lưu lại gốc bệnh sẽ không bao giờ trở lại như trước.
Ôn Dương ngoan ngoãn lắc đầu, nhưng không cởϊ áσ khoác ra.
“Không lạnh.”
Nàng ôm Giản Mộc Tư chặt hơn một chút, cùng cô chia sẻ chiếc áo khoác ấm áp.
“Giản Mộc Mộc của em cũng không lạnh nữa~”
……
Sáng ngày thứ hai của đám cưới, hầu hết những vị khách quý đến tham dự vẫn đang nghỉ ngơi.
Giang Thần, Giản Thính, Ôn Dương và Giản Mộc Tư đến một nhà hàng bãi cỏ ngoài trời.
Mặc dù cả Giản Thính và Giản Mộc Tư đều mặc áo nỉ có mũ trùm đầu, nhưng vẫn bị những người tinh mắt nhận ra những “trái dâu” vừa trồng trên cổ.
Hai người bạn cười khúc khích bên cạnh, chạy sang bàn khác ở đằng xa ủ mưu tính kế…
Giản Mộc Tư và Giản Thính nhìn nhau, cùng nhau trò chuyện tâm tình.
“Mộc Tư, đoán xem họ đang nói gì?”
“Có lẽ đang bàn bạc nên lật như thế nào?”
Giản Thính cười khúc khích, Giản Mộc Tư cũng khẽ nhếch khóe môi.
Hai người bạn mưu mô ở đằng kia đúng là lâm vào cùng một cảnh ngộ.
Con đường nằm trên của Giang đại tổng công đã khó, con đường kèo trên của Ôn đại tổng công cũng khó khăn không kém.
Mặc dù Ôn Dương chiếm được cơ hội trong lần đầu tiên, nhưng ngay sau đó Giản Mộc Tư đã dựa vào sức mình để khiến nàng ấy hiểu…
Tối đó, hoàn toàn chỉ là tình yêu sâu sắc của cô đã dung túng trao cho nàng cái danh tổng công.
Cách một ngày sau lần “quang hợp” đầu tiên, Ôn tổng công vẫn chưa thoả mãn, không nhịn được mà muốn “xuống tay” với Giản Mộc Tư thêm lần nữa.
Nhân lúc Giản Mộc Tư lên trường dạy học, Ôn Dương về nhà sớm, bố trí một bầu không khí lãng mạn, trang trí trong phòng ngủ.
Dầu thơm, đèn vàng, thay cả ga giường, vỏ gối và chăn thành loại thoải mái hơn, êm ái hơn.
Công tác chuẩn bị đã sẵn sàng, nhưng kế hoạch tổng công của Ôn tổng công bỗng bị gián đoạn bởi một cuộc điện thoại.
Giản Mộc Tư về đến nhà, gọi Ôn Dương không biết bao nhiêu lần nhưng không thấy ai trả lời.
Khi đẩy cửa phòng ngủ ra, Giản Mộc Tư choáng váng bởi bầu không khí “lãng mạn” ập ngay vào mắt.
Nhưng chỉ trong chốc lát…
Giản Mộc Tư khẽ cười “ha” một cái.
Cô đóng cửa phòng lại, xoay người đi xuống tầng, cuối cùng cũng nhìn thấy có bóng dáng quen thuộc trong phòng khách.
Đẩy cửa kính sân phơi ra, giọng nói của Ôn Dương lọt vào tai cô.
Từng tràng cười giòn giã vang lên, người họ Ôn hoàn toàn không nghe thấy tiếng cửa kính mở phía sau lưng.
Người mang danh là cựu cảnh sát nhạy bén nhất lúc này hoàn toàn mất cảnh giác khi ở nhà.
Giản Mộc Tư cảm thấy hơi buồn cười.
Cô đang định gọi tên nàng, thì đột nhiên nghe thấy đối phương thân mật nói với đầu dây bên kia điện thoại: “Thế tối mai chúng ta gặp nhé bé?”
Bé???
Một bạn học trong lớp đào tạo đạo diễn???
Khóe môi Giản Mộc Tư khẽ run, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
……
“A, Giản Mộc Mộc, chị đã về~”
Vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của Ôn Dương chỉ chiếm được một tí ti cảm tình từ Giản Mộc Tư.
Hậu quả của “một tí ti” chính là…
Trong suốt bữa tối, dù Ôn Dương có nói gì, Giản Mộc Tư đều không có hứng thú.
Trước lúc quay về phòng ngủ, Ôn Dương thầm cảm tạ “may quá không sao cả”.
May mà có một bất ngờ lãng mạn có thể thay đổi tâm trạng của Giản Mộc Mộc.
Nhưng nàng ấy hoàn toàn không ngờ, nàng vừa bước vào phòng ngủ đã bị Giản Mộc Tư ép vào cửa.
Nụ hôn nóng bỏng và mãnh liệt, hoàn toàn không cho nàng cơ hội phản ứng.
Ôn Dương chưa kịp nhận ra chuyện gì đã bị Giản Mộc Tư cướp hết tất cả lý trí.
Cả bộ não đờ đẫn, chìm sâu vào khoảng lặng.
Bị Giản Mộc Tư nửa ôm nửa bế lên giường, lần này, hoàn toàn không có cơ hội đổi vị trí.
Giản Mộc Tư cởi bộ đồ ngủ của Ôn Dương ra, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn quyến rũ lên bụng nàng, người nằm trên giường lúc này mới nhận ra hình như có điều gì đó không đúng?
Ôn Dương đang định đứng dậy thì bị nụ hôn của Giản Mộc Tư đáp xuống xương quai xanh.
Chỉ trong tức khắc, nàng run rẩy, nằm trở lại trên giường.
Ôn Dương không kịp xấu hổ, xấu hổ vì không biết làm thế nào mà đối phương phát hiện ra nơi xương quai xanh mẫn cảm nhất của nàng…
Ngay giây tiếp theo, tâm trí tỉnh táo cuối cùng của nàng trôi đi theo từng nụ hôn đáp xuống của người yêu.
Trong nhịp thở gấp gáp, Giản Mộc Tư khiến nàng trôi trên làn mây.
……
“Có được không, Ôn Dương?”
Ôn Dương gỡ mu bàn tay đang che mắt mình ra, cảm thấy vừa bất lực vừa vui sướиɠ.
Nàng vòng tay qua ôm cổ người trên thân:
“Em là của chị mà, Giản Mộc Tư.”
Em là của chị, Giản Mộc Tư.
Em là của chị, chỉ có thể là của chị.
Thế là, vô số triền miên đều bắt đầu từ giờ khắc này.
……
Cuộc dung hợp muộn màng không khó chịu như trong tưởng tượng.
Nàng có thể chịu được cơn đau nhẹ, nhưng không thể chịu được cảm giác trống rỗng theo sau.
Ôn Dương gập đầu gối, vô thức muốn nhấc chân phải lên.
Sau đó lập tức bị sự nóng bỏng cuốn trôi tất cả mọi thứ.
Cả cơ thể và tâm trí nàng chất chứa một người.
Cả cơ thể và tâm trí nàng tràn trề một người.
“Giản~ Mộc Mộc~”
Nàng thì thào.
Không biết là lời than thở trong hư không, hay là bí mật tiết lộ trong mây trời.
“Giản~ Mộc Mộc~”
Nàng chỉ biết gọi cái tên ấy vào lúc này.
Như thể cái tên này đại diện cho tất thảy cảm xúc rối bời của nàng.
Người kiêu ngạo cuối cùng cũng kêu lên thứ âm thanh khác dưới tràng kiên nhẫn của Giản Mộc Tư.
Không chỉ gọi tên, còn có…
Còn có tiết tấu khiêu gợi hoà trong tấm ga trải giường bị siết chặt…
“Ưm~~~”
Khi khoảnh khắc đó đến, Ôn Dương vô thức ôm Giản Mộc Tư chặt hơn.
Người phía trên có thể cảm nhận rõ cơn run rẩy của người phía dưới.
Không khí trở nên ẩm ướt, hơi thở trở nên ngại ngùng.
Một chút lý trí chợt ùa về…
Ôn Dương quay đầu đi, nhất quyết không muốn nhìn người yêu trên thân lấy một cái.
Chiếc gối sáng màu bị thấm ướt, nhất là tại vị trí nàng vừa quay đầu đi.
Giản Mộc Tư khẽ cười, đưa tay che đi nơi vỏ gối thấm đẫm nước mắt.
Cô chống người lên, hôn lên vành tai mềm mại gần trong gang tấc, cảm nhận rõ người bên dưới lại bắt đầu không tụ chủ được mà run lên.
Lấy lòng bàn tay mình gạt đi giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt người yêu, Giản Mộc Tư mỉm cười, cô nói:
“Ôn Dương~”
Cô thủ thỉ gọi vào tai Ôn Dương, khiến đôi má ửng hồng của nàng hửng lên một tầng mây đậm.
“Làm gì vậy~”
Chỉ có người trong cuộc mới biết bản thân đang xấu hổ đến mức nào.
Sao lại khóc?
Sao có thể thoải mái đến mức khóc lên?
Đây đâu có giống Ôn Dương!
Khi gặp tình huống này, Giản Mộc Tư tuyệt đối không được cười.
Nếu cô cười, người dưới thân cô sợ rằng sẽ càng xấu hổ và thẹn thùng hơn.
“Ôn Dương~”
Giản Mộc Tư lại gọi thêm lần nữa.
Sau đó, khi đối phương quay đầu lại nhìn cô, một chuyến hành trình trên mây mới lại bắt đầu.
……
Ngày hôm sau.
Ánh nắng chói chang giữa trưa chiếu xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh, người trên giường khẽ động đậy một chút.
Giản Mộc Tư đã đợi bên thành giường suốt buổi sáng.
Bữa sáng nguội rồi, thay bằng bữa trưa.
Tia nắng nghịch ngợm khiến Ôn Dương cau mày.
Giản Mộc Tư ngay tức khắc buông lỏng cái nắm tay với Ôn Dương, cô đứng dậy đóng mép rèm lại hơn một chút.
Cô buồn.
Hạnh phúc chứa chan kéo dài từ tối qua đến sáng nay khiến cô bị cuốn theo, khiến cô quên mất thứ chi tiết nhỏ nhặt này.
“Ưm~ Giản Mộc Mộc~”
Người chưa mở mắt bĩu môi không vui khi cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng.
Giản Mộc Tư vội vàng trở lại bên giường, nắm lấy tay Ôn Dương.
“Chị đây.”
Người nằm trong chiếc chăn ấm áp vươn cánh tay còn lại ra, khiến da thịt trên xương quai xanh lộ liễu trong không khí.
Giản Mộc Tư lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, với đôi tai nóng bừng, lại quay đầu lại.
Sự dịu dàng của cô đã để lại rất nhiều dấu yêu tươi mới trên xương quai xanh của nàng.
Trên cổ Ôn Dương của cô cũng có một “thương yêu” lồ lộ dễ thấy.
Ôn Dương mở mắt ra, rồi lại nhắm lại.
Cựa quậy như sâu róm trên giường thật lâu, hoàn toàn cảm nhận được dư âm sau cuộc vui vẻ.
Nàng thở dài.
Hoàn toàn không thể nhớ bản thân đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào.
Điều duy nhất đọng lại trong tâm trí là những giọt nước mắt không ngừng trào ra của chính mình, và cả những lời yêu rả rích mà người yêu không ngừng rót bên tai.
“Ôm~”
Ôn Dương kéo tay Giản Mộc Tư, khiến cô càng ôm nàng chặt hơn.
Họ ôm nhau qua lớp chăn ấm áp.
Qua lớp chăn ấm áp, xoa dịu cơn mỏi mệt khắp người Ôn Dương.
Ôn Dương cảm giác được người yêu áp vào trán mình, sau đó nhắm mắt lại, cọ lên mũi người yêu…
……
Sau khi “Mộc Dương Studio” chính thức được ra mắt, “Công ty TNHH Phim Ảnh Mộc Dương” cũng được đăng ký.
Sau khi rời lớp đào tạo đạo diễn, Ôn Dương bắt đầu thử sức với vai trò đạo diễn phim tài liệu với sự hỗ trợ của các thành viên hãng phim.
Ngay từ đầu, nàng đã muốn trở thành một đạo diễn phim tài liệu, theo dõi quay chụp tỉ mỉ và toàn diện, biên tập chỉnh lý khôi phục chân thực bằng tất cả cái tâm…
Trước khi kết thúc năm 2018, bộ phim tài liệu đầu tiên do Ôn Dương đạo diễn chính thức được ra mắt.
Phim tài liệu – “110”.
Nhờ tài nguyên từ đài truyền hình của Hoàng Trình Trình và sự đánh giá cao của giám đốc đài truyền hình Bắc Thành trong khi chiếu thử, cuối cùng quyền phát sóng của bộ phim tài liệu “110” đã được đài truyền hình Bắc Thành đã mua lại.
Ban đầu, phim tài liệu được cho phát sóng vào lúc 18h thứ Năm, không thuộc khung giờ vàng.
Sau hai tập phát sóng, “110” đã đứng đầu bảng phim tài liệu trong nước trên một trang web đánh giá nổi tiếng của Trung Quốc với số điểm 9,8 cao ngất ngưởng.
Đồng thời, phim tài liệu “110” trở thành chủ đề hot được bàn tán nhiều nhất trên cả trực tuyến và ngoại tuyến.
Hot đến mức vươn ra tầm nước ngoài.
Đài truyền hình Bắc Thành lập tức điều chỉnh thời gian phát sóng bộ phim, chuyển sang khung giờ vàng cuối tuần, cuối cùng đã khiến “110” có thể ngang hàng với các bộ phim truyền hình nổi tiếng.
Trước Tết Nguyên Đán 2019.
Đài truyền hình Bắc Thành đã mua bộ phim tài liệu thứ hai có tên “120” do “Mộc Dương Studio” sản xuất và Ôn Dương đạo diễn.
Phí bản quyền cho bộ phim tài liệu tăng lên chóng mặt, đạt được mức giá giao dịch chưa từng có.
Giống “110”, bộ phim “120” cũng có một khoảng thời gian độc thoại của đạo diễn trước khi dòng phụ đề “kết thúc” hiện lên.
“Lời của đạo diễn” được ghi âm bởi chính người đạo diễn.
Người đạo diễn đến nay chưa từng công khai tên tuổi và lý lịch, chỉ chiếu duy nhất hai đoạn ghi âm này.
“110”:
“Tưởng nhớ sĩ quan Lý Duyên Thanh. Tưởng nhớ sĩ quan Dương Trường Vinh.”
“120”:
“Cảm ơn cô Giản~”
……
Đạt được giải thưởng và nhận về mức thu nhập kếch xù, Mộc Dương Studio dám tiến mà cũng dám lùi, nơi đây bắt đầu công việc bồi dưỡng và khai thác các đạo diễn mới.
Đạo diễn Ôn, người từng sản xuất hai bộ phim tài liệu kinh điển chỉ trong vòng một năm đã tạm thời rửa tay gác kiếm sau khi đạt được danh tiếng là đạo diễn xuất sắc.
Mộc Dương Studio vẫn còn đó, Công ty TNHH Phim Ảnh Mộc Dương chính thức được ra mắt.
Bà chủ Ôn nhàn rỗi không chỉ khám phá các đạo diễn phim tài liệu tiềm năng, nàng còn bắt đầu nhận quay chụp ở tầng một của công ty.
Tầng một của công ty được chia thành nhiều studio.
Ôn Dương bắt đầu nhận một số case chụp ảnh vui vẻ, lưu lại kỷ niệm yêu thương cho những người có tình yêu.
Thi thoảng sẽ có vài vị khách nghe danh mà đến, bày tỏ lời khen ngợi đối với tác phẩm kinh điển “110” và “120”.
Mà những vị khách ấy hình như hoàn toàn không ngờ rằng đạo diễn bí ẩn đằng sau bộ phim tài liệu chính là nhϊếp ảnh gia đang cầm máy ghi lại những khoảnh khắc đẹp cho họ vào lúc này.
……
Khi Giản Mộc Tư có tiết dạy, thỉnh thoảng Ôn Dương sẽ giở tính trẻ con mà đến trêu cô ấy.
Không phải làm loạn trong lớp của giáo sư Giản.
Mà chỉ âm thầm xuất hiện trong lớp học công cộng của giáo sư Giản, ngồi dưới bục giảng giả làm một trong những học sinh của cô.
Lần nào thử cũng không lộ, lần nào làm bất ngờ được giáo sư Giản, kẻ gây chuyện đều không cảm thấy nhàm chán.
Mỗi lần, luôn có những bất ngờ mới xuất hiện trong mắt Giản Mộc Tư.
Chỉ là…
Kết thúc bất ngờ thường kết thúc với cảnh Ôn Dương nằm trên giường chịu phạt.
Chỉ khi ở trên giường, Ôn Dương mới được nếm trải hết lần này đến lần khác…
Người yêu của nàng…
Quả nhiên là gái 30.
……
Vào một ngày cuối tuần tròn một năm ngày cưới của Giang Thần và Giản Thính.
Sau khi dự tiệc mừng trong nước, về đến nhà, Ôn Dương bắt đầu cảm thấy bồn chồn.
Phải biết rằng, trong đám cưới của Giang Thần và Giản Thính, hai cô dâu đã đích thân tặng bó hoa cưới cho hai người bạn tốt.
Bó hoa tượng trưng cho lời chúc phúc của tình yêu…
Giang Thần tặng hoa cho Ôn Dương, Giản Thính tặng hoa cho Giản Mộc Tư.
Cả năm nay, Ôn Dương luôn nghĩ về điều mà Giang Thần từng thì thầm vào tai nàng trong đám cưới: Nếu không cưới trong vòng một năm sau khi nhận được bó hoa…
Thì sẽ hết cơ hội đó.
Chiếc nhẫn cầu hôn được đặt theo yêu cầu đã đến tay Ôn Dương.
Vạn sự đủ cả, chỉ thiếu gió đông*.
*Vạn sự đủ cả, chỉ thiếu gió đông: Ý nói mọi chuyện dù đã toàn vẹn, đủ đầy nhưng đôi khi vẫn có thể bế tắc vì thiếu yếu tố quyết định: Thiên thời địa lợi/ thời cơ.
Gió đông là…
Có lẽ gió đông là lời nói mớ đêm đó chăng?
Có lẽ cả ngày đã nghĩ quá nhiều về chuyện “nhỏ” cầu hôn…
Đến đêm, Ôn Dương đã sớm mệt mỏi.
Soạn bài xong xuôi, giáo sư Giản trở về giường, được Ôn Dương vô thức ôm vào lòng.
Lại được trở về vòng tay người yêu, lại cảm thấy l*иg ngực ấm áp.
Sau khi ở bên nhau, tình yêu của họ chưa từng xa cách, tình cảm ngày càng lớn lên.
Họ yêu nhau sâu đậm đến mức không thể tách rời, tình yêu in sâu vào xương tủy và máu thịt.
Giản Mộc Tư nghe thấy tiếng lẩm bẩm khe khẽ vô thức của Ôn Dương.
Cô áp sát vào môi Ôn Dương, cẩn thận nghe xem người yêu đang nói mớ điều gì.
Sau đó, cô nghe nàng nói…
“Mộc Mộc, gả cho em đi~”
“Không thì, em gả cho chị cũng được~”
Nghe rõ xong, Giản Mộc Tư chìm vào giấc ngủ với đôi mắt cười cong cong.
……
Sáng sớm ngày hôm sau, Giản Mộc Tư được Hạ Lương gọi đến bệnh viện một lúc để quan sát ca phẫu thuật tim.
Khi về đến nhà, trời đã chập tối.
Ôn Dương ôm chiếc chăn bông đã được tôi luyện dưới ảnh mặt trời cả ngày trở về phòng…
Khi xuống bậc thang, bị vấp phải góc chăn bông và ngã xuống sàn.
Người lấy chăn bông làm đệm đỡ không bị thương chút nào, nàng chui tọt vào chăn ngay tại chỗ, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ.
Nghe thấy âm thanh truyền đến phòng bếp, trái tim Giản Mộc Tư lỡ một nhịp.
Cô lập tức đến kiểm tra tình hình, lại bị đối phương dắt đến, quỳ hai đầu gối trên chiếc chăn êm.
“Hahahahaha~”
Hai đôi mắt nhìn nhau cười cùng ánh lên một tia nắng.
Cùng một động tác thò tay vào túi, khiến cả hai bên cùng lúc sững sờ…
“Giản Mộc Mộc~”
“Ôn Dương~”
“Lẽ nào em…”
“Chị cũng…”
Cả hai cười rất vui vẻ.
Trong tiếng cười khúc khích, họ lấy ra những chiếc nhẫn đính hôn.
“Gả cho em đi, Giản Mộc Mộc~”
“Mình cưới nhau đi, Ôn Dương ~”
……
(Kết thúc)