Một đoạn đường từ cổng khu nhà vào cổng biệt thự nhà mình bình thường lái xe một hai phút hôm nay lái mười phút vẫn chưa đến, càng đi Hứa Tri Ý càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu lái xe men theo con đường rẽ này chính là nhà của mình.
Hôm nay còn là sinh nhật của cô.
Hứa Tri Ý chợt nhận ra khung cảnh hoành tráng này là để chúc mừng gì đó, cô kích động thu hồi tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ lại, quay người nắm lấy cánh tay Tưởng Ti Tầm, đánh vào tay anh hai cái, “Mọi người vậy mà lại hợp tác để lừa em!”
Lên án thì lên án nhưng nụ cười ở khóe miệng vẫn không kìm nén được.
Tưởng Ti Tầm cười: “Lừa em gì chứ?”
Hứa Tri Ý: “Cái gì mà bố em đến thành phố Tô ăn cua đồng, anh lại phải tạm thời đến Hồng Kông xử lý công việc…” Nói rồi mắt cô mở to ra, trong mắt hiện lên tia ngạc nhiên, “Không phải… đến cả tiệc cá nhân tổ chức ở trên du thuyền của Chu Minh Khiêm cũng là anh vội vàng chuẩn bị đấy nhé?”
Tưởng Ti Tầm cười không nói.
“Là thật đấy à!”
“Cũng rất lâu rồi anh không tham quan cảnh đêm cảng Victoria.” Anh miễn cưỡng giải thích.
Hứa Tri Ý chợt nhận ra: “Bảo sao tối đó đạo diễn Chu lại ngốc nghếch dễ thương như vậy.” Hóa ra là không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Không chỉ Chu Minh Khiêm ngốc nghếch dễ thương, cả tối đó Ninh Doãn đều cười haha, nói Tưởng thiểm cẩu*. Những người khác đều lấy anh ra trêu đùa, hóa ra là anh tổ chức bữa tiệc.
(Thiểm cẩu: chủ yếu được sử dụng để mô tả . Một bên thể hiện sự phụ thuộc quá mức, xu nịnh và hành vi phục tùng đối với bên kia. Loại hành vi này thể hiện ở việc không ngừng phục vụ và theo đuổi đối phương, thậm chí không quan tâm đ ến lòng tự trọng và lợi ích cá nhân của mình, phục vụ đối phương một cách mù quáng)
Giữa hàng ghế có một hộp kê tay, dưới hộp kê tay là chiếc tủ lạnh trong xe ẩn hình. Cách một cái tủ lạnh cô đứng nửa người dậy ôm lấy Tưởng Ti Tầm.
“Cảm ơn anh, anh không biết em vui thế nào đâu.”
Tưởng Ti Tầm: “Còn có chuyện vui hơn nữa.”
Hứa Tri Ý đã có thể tưởng tượng được bây giờ ở trong nhà náo nhiệt như nào, hưng phấn đến mức không có từ nào có thể diễn đạt được, ôm lấy anh không buông.
Sinh nhật hoành tráng này đến vừa đúng lúc, bất cứ một năm nào đó trước đây đều có nuối tiếc. Khi đó giữa cô và bố mẹ vẫn còn một tầng ngăn cách vô hình, những niềm vui và hạnh phúc của cô càng không cách nào chia sẻ được với anh, Thẩm Thanh Phong vẫn chưa vào t ù.
Mà bây giờ mọi thứ đều như ý.
Cuối cùng xe của bọn họ cũng đến trước cổng sắt lớn màu đen vàng, tài xế dừng xe lại.
Tưởng Ti Tầm giục cô xuống xe đừng làm ảnh hưởng những xe phía sau di chuyển.
“Hành lý tối rồi lấy.” Anh nói.
Hứa Tri Ý từ trên xe đi xuống, chân bị hụt, loạng choạng tiến về phía trước, được Tưởng Ti Tầm giơ tay ra đỡ lấy, “Sao thế? Mặt đất bằng phẳng mà em cũng có thể bị vấp ngã à?”
Hứa Tri Ý cười tự chế nhạo mình: “Không có tiền đồ, bị khung cảnh này dọa rồi.”
Đứng trước cổng lớn, giống như nhìn thấy một thế giới mơ mộng, bãi cỏ trống rộng hàng nghìn mét vuông ban đầu sau một đêm đã biến thành khu vườn Monet.
Phòng hoa bằng kính ở sau vườn trong nhà được phóng to lên 1:5 thậm chí là 1:6, gần như là được tái hiện nguyên bản ở đây.
Phòng hoa bằng kính được xây tạm ở bên hồ, đó vốn là hồ nhân tạo ở trong khu nhà không thể nào đào một cái hồ ở trong sân nhà mình, vậy nên đã khéo léo tận dụng hồ bơi trong nhà. Vườn hoa kết hợp với nước hồ trở nên sống động hơn.
Trước mắt là biển hoa, hoa hồng cô thích, thược dược mà cô yêu, những bông cẩm tú cầu xinh đẹp, còn có rất nhiều loại hoa khác nữa mà cô không thể nào gọi tên hòa lẫn vào màu xanh tươi, dạo chơi trong làn gió đầu thu.
Màu hồng nằm cạnh màu tím, màu tím nằm giữa màu đỏ, màu đỏ lại được màu xanh lá cây bao lấy.
Rực rỡ, đẹp như tranh vẽ.
Cửa sổ lưới gỗ dựng lên được bao phủ bởi dây leo, cửa sổ hơi mở, hoa quấn quanh. Nhìn về phía trước, một ô cửa sổ khác được bao phủ bởi hoa tử đằng.
Thời gian nở hoa không cùng một mùa nên người trang trí đã nghĩ mọi cách để sắp xếp.
Hôm nay là một ngày mùa thu trong trẻo và tươi mát, những đám mây rải rác trên bầu trời trong xanh.
Những chiếc bàn ăn dài phủ khăn trải bàn màu trắng được phân chia rải rác ở trong vườn hoa, những bông hoa ở trên bàn ăn xinh đẹp sống động, thể hiện sự rực rỡ của mùa thu cho khách mời.
Ngay cả con đường lát sỏi ở trong nhà kính cũng được sao chép qua đây, uốn lượn từ cổng vào đến biển hoa, không biết điểm dừng ở đâu.
Bữa tiệc sinh nhật này của cô không hề có một chút xa hoa nào mà lại mang đến cảm giác vô cùng lãng mạn.
Không biết là ý tưởng của ai.
Nó chữa lành tất cả những gì không như ý và tiếc nuối của cô trong hai mươi sáu năm trước đó.
Tưởng Ti Tầm nắm tay cô đi vào, nhắc nhở cô: “Cẩn thận sỏi ở dưới chân, đừng để bị vấp ngã nữa.”
Hứa Tri Ý lắc cánh tay anh, bật cười.
Hà Nghi An nhìn thấy con gái: “Tri Ý.”
Tưởng Ti Tầm buông tay cô ra, nhìn thấy cô như là đứa trẻ lao qua đó.
Hôm nay vui chết đi được.
Hứa Tri Ý và mẹ ôm nhau thắm thiết.
“Con gái yêu quý của nhà chúng ta cuối cùng cũng về rồi, mấy ngày không gặp được còn, bố con lo lắm.”
“Ăn được cua đồng rồi ạ?”
Hà Nghi An cười: “Ăn được càng cua.”
Căn bản không thể nào đến thành phố Tô, ăn cua đồng gì chứ.
Hứa Hành đặt hết tất cả hoa lên bàn, từ sáng sớm đã bắt đầu cắm hoa, cắm đến mãi 1 rưỡi chiều. Bố mẹ nói không tệ, đối với anh mà nói thì tạm được.
Hà Nghi An thấy con trai qua đây, nói với con gái: “Hoa trên bàn hôm nay đều là anh con cắm, chuyên gia cắm hoa chỉ ở bên cạnh chỉ đạo một chút thôi.”
“Cảm ơn anh trai.” Hứa Tri Ý tiến lên phía trước chủ động ôm lấy Hứa Hành.
Lần trước ôm vẫn là ở buổi concert của sáu năm trước, Hứa Hành chủ động ôm lấy cô.
Hứa Hành sờ đầu cô, hài lòng, “Bình thường không có lương tâm, thích mách lẻo anh, anh tạm thời tha thứ cho em.”
Hứa Tri Ý cười: “Em bảo đảm trong vòng một tháng sẽ không mách anh.”
Hứa Hành dùng sức xoa đầu cô: “Một tháng sau lại tìm em tính sổ.”
Hà Nghi An ngắt lời hai người: “Tối có thời gian cho hai đứa nói chuyện, Tri Ý cùng mẹ đi chào hỏi, tất cả họ hàng trong nhà đều đến tương đối rồi.”
Hôm nay cô là thọ tinh, cần chào hỏi với tất cả người thân bạn bè. Hứa Tri Ý xoa mặt nhìn về phía Tưởng Ti Tầm, trước đây đón sinh nhật cô không thích có nhiều người là bởi vì nhiều người đến phải chào hỏi, không cách nào nói chuyện nhiều được với anh.
Tưởng Ti Tầm nói: “Anh chỉ ở trong sân, không đi đâu xa hết.”
Vì để tiện cô tìm mình, anh chỉ chiếc bàn thứ hai bên phải, “Anh ở đó đợi mẹ anh, em ra ngoài là có thể nhìn thấy anh rồi.”
“Cô Tưởng đến anh gọi em nhé.”
“Được.”
Lúc này Hứa Tri Ý mới khoác tay Hà Nghi An đi vào trong phòng, xuyên qua vườn hoa lộ thiên không khỏi quay đầu lại nhìn, khiến người ta lưu luyến quên cả lối về, “Mẹ, cảm ơn mẹ và bố.” Đã cho cô một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt như vậy.
Hà Nghi An: “Là ý tưởng của Ti Tầm, thằng bé nói con thích hoa nên dùng hoa tươi làm chủ đề trang trí.” Bởi vì nhà kính quá nhỏ không ngồi được nhiều người như vậy nên con rể tương lai đã tạo cho con gái một vườn hoa mới.
Đoàn đội chuyên nghiệp tốn một tuần, buổi tối còn phải tăng ca đến rất muộn mới phô diễn ra được hiệu quả như ngày hôm nay.
Hà Nghi An lại nói: “Chỗ hoa trong sân này đều là sáng sớm mới vận chuyển bằng đường hàng không qua, rất tươi. Ti Tầm cũng đã sắp xếp xong chỗ hoa này trang trí ở đâu, sau khi tiệc sinh nhật kết thúc mỗi khách mời đều mang một bó hoa về. Người thích hoa có thể mang thêm mấy bó, căn bản sẽ không còn thừa lại nữa.”
Họ hàng trong nhà gần như mỗi nhà đều thích hoa tươi, bạn bè của bà thì khỏi phải nói, giống như bà đều vô cùng yêu thích việc cắm hoa. Đã thống nhất với bà rằng sau khi bữa tiệc kết thúc muốn mang thật nhiều hoa về để xin vía.
“Cây đã được trồng vào nhà kính của chúng ta. Hoa anh con cắm trên bàn đã có không ít người thân đặt trước, đoán là còn không đủ để lấy.”
Hứa Tri Ý lại ôm lấy mẹ, “Cảm ơn mẹ.” Bọn họ khiến bữa tiệc này lãng mạn đến nơi đến chốn.
Vừa bước vào cửa biệt thự đã truyền đến tiếng cười đùa, trong nhà tràn ngập tiếng nói cười.
Họ hàng trong nhà cô đều gặp qua, mỗi khi đến dịp lễ tết bố mẹ sẽ dẫn cô đi chúc tết các trưởng bối trong nhà, ăn một bữa cơm đoàn viên. Gặp nhau rất nhiều lần nên mỗi người xưng hô thế nào cô đều nhớ rõ.
Trong phòng đầy người, phòng khách ngồi không hết, phòng ăn cũng chật kín.
“Tri Ý bảo bối nhà chúng ta quay lại bị dọa ngốc luôn nhỉ.”
Hứa Tri Ý cười với, “Đúng là ngốc ạ, xuống xe còn bị vấp nữa.”
Hứa Hướng Thanh vẫy tay với cháu gái: “Đến chỗ cô này, mấy ngày không gặp mà lại xinh đẹp hơn rồi.”
“Cảm ơn cô ạ.” Hứa Tri Ý vui vẻ nhận lấy lời khen.
Hứa Hướng Thanh xoa mặt trái xoan của cháu gái, “Càng ngày càng giống cô.”
Mọi người cười: “Hóa ra là tự khen chính mình hả.”
Hứa Tri Ý ngồi lên tay thành ghế sô pha, ôm lấy vai cô, sau khi chào cô Bảy và dì Tám, liền hỏi cô sao không thấy anh họ đâu.
Hứa Hướng Thanh chỉ trên lầu: “Đi tuần tra lãnh thổ rồi, nói Tưởng Ti Tầm chiếm phòng của nó.”
Hứa Tri Ý: “…..”
Bọn họ vừa dứt lời, anh họ Phó Ngôn Châu từ trên tầng hai đi xuống.
Quan hệ của Phó Ngôn Châu và cậu Hứa Hướng Ấp còn thân thiết hơn với cha mình, trước đây nghỉ hè nghỉ đông thường xuyên đến đây ở một thời gian. Nhà cậu có phòng của mình, chính là căn phòng bên cạnh Tưởng Ti Tầm.
Gần đây anh không đến đây, Tưởng Ti Tầm tu hú chiếm tổ, bỏ hết những đồ không thường dùng vào phòng của anh, vừa rồi anh cho dọn dẹp sạch sẽ lại.
“Anh họ.” Hứa Tri Ý vẫy tay.
Phó Ngôn Châu hỏi: “Tưởng Ti Tầm đâu?”
“Ở trong sân.”
Đi đến gần Phó Ngôn Châu xoa đầu cô, “Em với anh và Hứa Hành mới là người một nhà, cậu ta là người ngoài, nhớ lấy.”
Hứa Tri Ý cười: “Được. Lần sau anh ấy còn chiếm phòng anh nữa em giúp anh treo hết đồ của anh ấy lên.”
Hứa Hướng Thanh nhìn con trai: “Còn mới ba tuổi sao?”
Nhà tạo mẫu đi đến, bà nói với cháu gái: “Cô lên tầng trang điểm thay trang phục cùng con, đừng để ý đến anh họ con.”
Trong sân Tưởng Ti Tầm nhìn hai người anh em đang đi về phía mình, cạn lời không nói nên lời.
Anh không thể nào ngờ được Thương Uẩn sẽ thật sự gọi cả anh trai mình đến.
Cắm mấy bông hoa thược dược trong tay vào bình hoa, đứng dậy chào đón.
Tưởng Ti Tầm trực tiếp phớt lờ Thương Uẩn, giơ tay ra với người còn lại: “Cảm ơn, xa xôi như vậy vẫn đến đây chúc mừng.”
Thương Quân cười: “Là tôi không mời mà đến. Chúc mừng trước nhé.”
Anh ấy liếc nhìn em trai nhà mình, “Thơm lây từ nó, đến đây ăn chực bánh kem.”
Thương Uẩn trực tiếp hỏi: “Tri Ý đâu?”
Tưởng Ti Tầm liếc nhìn quà trong tay đối phương, trả lời: “Ở trong nhà.”
Thương Uẩn: “Nhận ủy thác, tôi đưa quà cho cô ấy.”
Tưởng Ti Tầm: “Đưa cho tôi đi.”
Thương Uẩn sao có thể đưa, anh ta nhìn anh trai mình.
Thương Quân: “….”
Chưa bao giờ anh ấy mất mặt như này.
Nhưng làm sao đây, còn phải bảo vệ một chút để tạo cơ hội, anh ấy nói với Tưởng Ti Tầm: “Việc gì cậu phải so đo với một người không tranh nổi với cậu chứ.”
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Thương Uẩn: “…..”
Năm phút sau có tiếng gõ cửa ở căn phòng ngủ phía đông tầng 3.
Cửa không đóng, mấy người trong phòng đang nói chuyện trang điểm.
Gõ đến lần thứ hai nhà tạo mẫu mới chú ý đến ngoài cửa có người.
“Tri Ý.” Thương Uẩn đứng ở cửa phòng, giơ tay gõ lên cửa.
Hứa Tri Ý ngây người, xác nhận mình không hoa mắt, là Thương Uẩn.
Thương Uẩn nói: “Tôi tặng quà thay người khác, nhưng sợ nhiều người làm mất nên tặng cho em trước.”
“Cảm ơn anh.” Hứa Tri Ý bước nhanh tới cửa, “Sao anh lên đây rồi? Tưởng Ti Tầm đâu, không nhìn thấy anh sao?” Tưởng Ti Tầm làm sao có thể cho phép anh ta lên đây.
“Anh trai tôi ở dưới nhà, bọn họ đang nói chuyện.”
Thương Uẩn đưa quà cho cô, “Là một cây vợt cầu lông.”
Không cần hỏi nhiều, Hứa Tri Ý đã biết là ai tặng.
Thương Uẩn: “Tề Chính Sâm còn bảo tôi mang theo cả lời chúc cho em, sinh nhật vui vui vẻ, vạn sự như ý. Cậu ta nói sinh nhật cậu ta không đến nữa, ngày em kết hôn chắc chắn cậu ta sẽ đến, dù xa thế nào đi chăng nữa cũng sẽ kịp quay về.”
Hốc mắt Hứa Tri Ý ươn ướt, nắm chặt lấy chiếc vợt cầu lông đó: “Anh chuyển lời lại cho anh Hai quà tôi nhận được rồi, cảm ơn anh ấy.”
“Sao anh Hai biết anh sẽ đến tiệc sinh nhật của tôi?”
Thương Uẩn thẳng thắn: “Là tôi hỏi cậu ta có quà gì muốn tôi mang đến không?”
Hứa Tri Ý: “….”
Thương Uẩn: “Vốn dĩ cậu ta muốn để Phó Ngôn Châu mang đến cho em, không cần làm phiền Phó Ngôn Châu nữa.”
Cười nói xong anh ta đi xuống nhà.
Đi được mấy bước anh ta lại quay đầu nói: “Sinh nhật vui vẻ.”