Lần này thành.
Ít nhất về thời gian thì nhiều hơn lần trước không biết bao nhiêu lần.
Hạ Văn Chương ôm lấy tức phụ đang đầy mồ hôi, hôn mặt nàng, hỏi nàng: “Nàng cảm thấy… Như thế nào?”
“Tuyệt.” Vu Hàn Châu nói, giơ ngón cái ra với hắn.
Nàng trước kia chỉ đọc miêu tả về loại chuyện này, chưa bao giờ tự mình thể nghiệm. Lúc này thử, tuy cũng không có tuyệt vời như trong miêu tả, nhưng cũng không tệ.
Hơn nữa, mới thử lần đầu, khắp mọi phương diện đều chưa đủ thuần thụ, cảm thấy không được đến mức tuyệt vời cũng rất bình thường, sau này thạo là được.
Chính Vu Hàn Châu thấy rất hài lòng, ôm mặt hắn, hôn lên cằm hắn.
Hạ Văn Chương không thể không biết xấu hổ nói, hắn có hơi đau.
Nhưng, mặc dù có hơi đau, nhưng trong lòng hắn vừa dạt dào mà lại thỏa mãn. Hắn với nàng thân mật khắng khít như thế, không hề có chút khe hở ngắn cắn, khiến hắn cảm thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng.
Thật sự không nỡ rời khỏi nàng.
“Đứng lên đi.” Vu Hàn Châu chậm chạp, đẩy hắn nói: “Bảo người bưng nước vào, tắm rửa người chút.”
Trên người đầy mồ hơi, không thoải mái cho lắm.
Hạ Văn Chương lúc này mới chậm rãi bò dậy, gọi ra ngoài: “Người đâu.”
Người tiến vào vẫn là Tú Bình như cũ.
Đang là ban ngày, hai vị chủ tử ở trong phòng cần nước, nên Tú Bình không nghĩ tới chuyện khác, “Dạ” một tiếng rồi lập tức đi bưng nước.
Nhưng khi nàng ta bưng nước vào, lúc Hạ Văn Chương để nàng ta đặt nước xuống đi ra ngoài, cả người nàng ta hơi cứng đờ. Con ngươi xoay chuyển, nhìn vào bên trong, cách rèm, cái gì cũng không nhìn thấy được, chậm rãi đi ra ngoài.
Rón rén đóng cửa lại, đứng ở cửa chốc lát, lúc này mông như thể bị lửa đốt, nhảy vọt chạy đi: “Thúy Châu tỷ tỷ!”
Thúy Châu nghe thấy nàng ta kể lại những chuyện vừa nãy, miệng hơi hé, con ngươi hơi dại ra: “Thật, thật không?”
Đang ban ngày mà, không thể chứ?
Lại nói, sau hôm đó, hai người cũng không cần nước nữa mà?
Tân hôn vui vẻ của vợ chồng son, nếu đã được ăn mặn, làm sao có thể nhịn được? Hoặc là nói, Đại gia là người kiềm chế được hiếm thấy trên đời này?
Bỗng, trong lòng Thúy Châu lộp bộp, sắc mặt hơi thay đổi. Chẳng lẽ là, căn bản là không thành sự được chăng? Chưa từng có ai dạy qua Đại gia những chuyện này. Vợ chồng son hai người ở biệt trang, không có ai dạy…
Nghĩ tới đây, Thúy Châu có chút lo lắng. Muốn nhắc nhở gì đó, nhưng thân phận nàng ta không đủ. Nếu là có nhũ mẫu ở bên, ít nhất còn có thể nói với Đại nãi.
Nàng ta gấp không thôi, cả ngày mất hồn mất vía, lúc đóng đế giày cũng suýt nữa bị đâm vào tay.
Mãi đến buổi tối.
“Người đâu!” Trong phòng lại truyền ra giọng Hạ Văn Chương, Tú Bình vội vào, nghe thấy Hạ Văn Chương dặn dò: “Múc nước đến.”
Đợi Tú Bình lui ra ngoài, thì thấy Thúy Châu đứng trên bậc thềm. Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy nhất định là chuyện kia.
Đáng tiếc bọn họ tuổi trẻ, không thể nói được chuyện gì, chỉ đành phải giả vờ không biết.
Thúy Châu suy nghĩ cả một đêm, định bảo nha hoàn đưa thư về phủ, nói chuyện này với Anh Đào, để cho Anh Đào nói với Hầu phu nhân.
Nhưng mà ngày kế, nhìn dáng vẻ hai vị chủ tử đặc biệt dính lấy nhau, trong lòng nàng ta buông lỏng, xem ra là thành công rồi.
Không cần sai người về trong phủ nữa.
Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương đều không biết những chuyển động tâm lý của đám nha hoàn.
Buổi chiều hôm qua, Hạ Văn Chương lăn qua lăn lại một lần. Đợi đến tối, lại lăn lộn thêm hai lần. Từ không thông thuộc ban đầu, đến lúc sau dần dần nắm vững được kỹ xảo, một lần so với một lần càng tuyệt vời hơn.
Nhưng mà tuyệt vời thì tuyệt vời, Vu Hàn Châu hơi có phần không chịu nổi. Mà điều nàng lo lắng chính là thân thể Hạ Văn Chương càng không chịu đơn hơn nàng.
“Không được làm càn nữa.” Sau khi ăn cơm xong, Hạ Văn Chương dỗ nàng vào bên trong thế nào nàng cũng không chịu, “Chàng viết thoại bản đi, tháng sau phải in ra một quyển.”
Hạ Văn Chương nghe vậy, rốt cuộc khôi phục được mấy phần lý trí, gật đầu: “Được.”
Hắn đi nghĩ ý tưởng viết thoại bản, Vu Hàn Châu cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, bảo nha hoàn trang điểm cho nàng, đi ra ngoài đi dạo.
Ở cùng dưới một mái hiên, nàng sợ Hạ Văn Chương ngồi không yên, một lúc lại đi ra giày vò nàng.
Không nghĩ rằng lúc ra khỏi cửa, lại nghe thấy một chuyện.
“Treo cổ? Có cứu được không?” Nàng bắt lấy Ngưu Oa hỏi.
Ngưu Oa chùi nước mũi, mắt đen to lanh lợi, nói: “Cứu thì cứu được rồi, nhưng Lưu tỷ tỷ muốn đánh chết nàng kia!”
Nói xong, sải bước chạy đi, muốn đi xem náo nhiệt.
Vu Hàn Châu nhíu mày, nghe thấy Tú Bình nói: “Nãi nãi, chúng ta đi xem thử nhé? Nha hoàn đó thật đáng thương.”
“Đi thôi.” Vu Hàn Châu nói.
Đoàn người đi tới Lưu gia.
Nha hoàn tên là Tiểu Liên, lúc này bị Lưu di nương đạp ngã trên mặt đất trong viện, đang dùng mũi chân đá nàng ta: “Treo cổ? Có ý gì hả? Tỏ ra ta cay nghiệt ngươi phải không?”
Bên cạnh có người khuyên, giọng Lưu di nương trở nên bén nhọn: “Ta đánh chửi nha hoàn nhà ta, liên quan gì đến chuyện các ngươi? Cút hết đi!”
Giày thêu trên chân nàng ta mới làm ra, trông rất sáng mới. Mà nha hoàn bị nàng ta đá đánh thì cả người bụi bặm ngã nhào dưới đất, cổ tay cổ chân lộ ra bên ngoài đều là vết xanh tím, cuộn tròn người không nhúc nhích, giống như đã chết rồi.
“Ngăn nàng ta lại.” Vu Hàn Châu nói với Tú Bình.
Tú Bình vốn là rất bất bình, lập tức xông tới đẩy Lưu di nương ra: “Dừng tay!”
“Ối!” Lưu di nương bị đẩy lảo đảo, trên mặt lập tức hiện lên vẻ giận dữ, đợi thấy rõ người đẩy nàng ta là ai, trong tức giận lại xen lễn ghen tỵ sợ sệt, “Ta dạy dỗ nha hoàn nhà mình, liên quan gì đến ngươi!”
“Người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ!” Thoại bản Tú Bình đọc nhiều, không hề kinh sợ chuyện cãi nhau, “Nha hoàn cũng là người, ngươi chà đạp nàng thế này là không đúng!”
Mạng của nha hoàn cũng là mạng! Tú Bình vô cùng tức giận việc Lưu di nương không xem nha hoàn như con người.
Lưu di nương nhìn nàng ta, lại nhìn Vu Hàn Châu ăn mặc như nam tử đứng cách đó không xa, lòng bàn tay bấm bấm, vẻ ghen tị ở đáy mắt càng đậm: “Ngươi bênh vực nàng ta? Có bản lĩnh thì mua nàng ta về đi!”
“Ngươi!” Tú Bình tức giận nói, “Ngươi, nữ nhân này sao ngươi lại biến thành như bậy? Lòng dạ thật là độc ác!”
Năm ngoài thấy chỉ là một nữ nhân tâm tư có phần không đứng đắn, trông thần sắc vẫn là trong suốt. Mới qua một năm, đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả nhân tính cũng mất đi!
“Chúng ta mua.” Lúc này, Vu Hàn Châu lên tiếng nói, “Muốn bao nhiêu ngân lượng, ngươi nói đi.”
Lưu di nương nghe nàng mở miệng, không khỏi nhìn sang phía nàng.
Nàng ta chưa từng thấy nàng nói chuyện. Năm ngoái lúc ở trước xe ngựa, nữ nhân này cũng chưa từng mở miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi chuyện.
Lúc nàng ta nói ra lời đó, cũng là nghĩ nữ nhân này không thể mua được Tiểu Liên. Nếu nàng thật sự hảo tâm như vậy thì năm ngoái đã mang nàng ta đi rồi!
Cười lạnh lùng một tiếng, nàng ta vươn năm ngón tay ra: “Năm mươi lượng!”
“Ngươi hét giá!” Tú Bình la ầm lên.
Đám nha hoàn được huấn luyện như bọn họ, bán cũng chỉ hai mươi lượng bạc mà thôi. Tiểu Liên vừa nhìn đã biết là nha đầu nhỏ thô sơ chưa được huấn luyện, cho năm mươi lượng quá mức cao.
“Vậy các ngươi mua hay không?” Nghe Tú Bình ngại đắt, Lưu di nương trái lại cười lên.
Vu Hàn Châu nói: “Mua.” Sau đó nhìn về phía Tiểu Điệp ở một bên, “Quay về lấy năm mươi lượng bạc đến.”
Nghe nàng thật sự muốn mua, sắc mặt Lưu di nương thay đổi.
Hai tay gắt gao bấm vào lòng bàn tay, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi: “Ngươi muốn mua nàng ta? Một nha đầu đê tiện sao?”
“Tú Bình, đỡ người dậy.” Vu Hàn Châu không để ý nàng ta, chỉ nói với Tú Bình.
Tú Bình lập tức khom người đỡ người, còn gọi các tỷ muội đến cùng giúp.
“Không được động vào nàng ta!” Lưu di nương the thé nói, “Ta còn chưa bán đâu! Ta không bán!”
Cha nàng ta đi qua đánh nàng ta một cái, nói: “Năm mươi lượng bạc đó! Sao không bán hả? Nha đầu này mắt thấy không sống nổi, bán!”
Lưu di nương không chịu, lúc nàng ta vừa mới đá nha đầu đó, nha đầu đó còn biết ôm bụng, không chết được!
“Ta vừa rồi chỉ thuận miệng nói thôi!” Nàng ta hơi nhướng mày, nhìn về phía Vu Hàn Châu nói: “Hai trăm lượng ta mới bán! Nha đầu này ở cùng ta rất lâu rồi, tình cảm bọn ta còn bền hơn vàng, không có hai trăm lượng bạc thì ta không bán!”
Tú Bình buồn ói muốn hỏng người, giơ tay đánh nàng ta: “Ngươi có xấu hổ không?!”
Lưu di nương tránh thoát, chỉ như khiêu khích nhìn về hướng Vu Hàn Châu: “Ngươi còn có mua không?”
“Mua.” Vu Hàn Châu thản nhiên nói, nói với Tiểu Điệp vẫn chưa kịp đi: “Lấy nhiều bạc hơn chút tới.”
“Vâng ạ.” Tiểu Điệp nói.
Tuy hai trăm lượng bạc mua một nha đầu vô cùng không đáng, nhưng người tranh giành một hơi thở, nãi nãi nhà bọn họ lẽ nào thiếu hai trăm lượng bạc này sao?
Nàng ta hùng hục quay đầu muốn rời đi, không ngờ đằng sau truyền đến một tiếng the thé chói tai: “Năm trăm lượng! Không, một ngàn lượng! Hai ngàn lượng! Hai ngàn lượng thì ta bán nàng ta!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều hút một ngụm khí lạnh!
Tiểu Điệp cũng dừng bước chân lại, không dám tin nhìn về phía Lưu di nương, trong mắt viết: “Ngươi điên rồi?!”
Lưu di nương là điên rồi, bị tức điên!
Năm ngoái nàng ta quỳ xuống trước xe ngựa, khổ sở cầu xin Hạ Văn Chương, kết quả Hạ Văn Chương không chịu mang nàng ta đi.
Nàng ta phí nhiều tâm huyết như vậy, cõng người nhà, đốt đèn vấy dầu, hao bao nhiêu tâm huyết làm giày? Hắn không muốn, tùy tiện kêu một đứa nha hoàn đuổi nàng ta đi!
Dựa vào cái gì mà Tiểu Liên có thể được mang đi? Hơn nữa bọn họ còn bằng lòng tốn một cái giá trên trời!
“Có thể.” Ngữ điệu Vu Hàn Châu vẫn bình tĩnh như cũ, thật giống như hai ngàn lượng bạc như hai cái bánh bao vậy, “Đừng nói hai ngàn lượng, cho dù hai vạn lượng ta cũng lấy ra được.”
Lúc này tiếng hít hơi rõ ràng hơn.
Không có ai nghi ngờ nàng đang nói khoác. Quý công tử đang ở trong biệt viện suối nước nóng kia từ trong kinh đến, cái gì gọi là quý công tử? Chính là người hầu tỳ nữ thành đoàn, một chiếc xe ngựa xa hoa có thể mua được nửa thôn bọn họ, ăn uống mặc dùng không chỗ nào không tinh xảo.
Bọn họ không có khái niệm gì với hai ngàn lượng, hai vạn lượng cả, ở trong mắt bọn họ, năm trăm lượng chính là cái giá trên trời của trên trời rồi. Lúc này, ánh mắt nhìn về phía Vu Hàn Châu đầy vẻ sùng kính.
“Ngươi nói thì nhẹ nhàng!” Giọng Lưu di nương càng bén nhọn hơn, quả thật giống như tiếng vải vóc bị xé rách vậy, “Có bản lĩnh thì ngươi lấy hai ngàn lượng bạc tới đây, ta lập tức bán người cho ngươi!”
Vừa mới dứt lời, đã bị cha nàng ta tát một cái: “Im miệng!”
Số bạc đó, người phú quý có thể lấy được, nhưng bọn họ dám nhận sao?!
“Năm mươi lượng là được rồi.” Cha Lưu di nương nhìn về phía Vu Hàn Châu, cúi người gật đầu nói: “Chúng ta là người thành thật, nói năm mươi lượng là năm mươi lượng, không lấy của người quá nhiều.”
Vu Hàn Châu khẽ cười một tiếng, khẽ gật đầu: “Coi như có hiểu chuyện.” Sau đó nhìn về phía Tiểu Điệp, “Đi lấy bạc đi.”
Lưu di nương còn đang giãy giụa, bị cha nàng ta nhét vào trong phòng, đóng cửa lại. Mặc cho nàng ta ở trong phòng dập cửa hét lớn, cũng không để ý, chỉ cúi đầu khom lưng nhìn về phương hướng của Vu Hàn Châu.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Diệp lấy bạc quay lại, nàng ta không lấy ngân phiếu mà lấy những đĩnh bạc trắng lóa.
“Khế ước bán thân của Tiểu Liên đâu?” Tiểu Điệp nắm chặt bọc, không đưa bạc cho Lưu lão cha, mà hỏi lại.
Lưu lão cha sửng sốt, ngay sau đó nghiêng đầu hướng phòng con gái hỏi: “Khế ước bán thân của nha đầu kia đâu?”
“Hừ, dù sao cũng không ở trong tay ta!” Lưu di nương nói.
Chuyện này thế thì càng đơn giản hơn.
Ngay cả bạc cũng không cần cho, Vu Hàn Châu trực tiếp mang người đi: “Các ngươi ngay cả khế ước bán thân của nàng cũng không có, thì không phải chủ tử của nàng, ta phái người đưa nàng về gia chủ.”