Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 120



Vu Hàn Châu đã sớm phát giác có gì không đúng.

Ngày này năm mới, chỉ có đám nha hoàn Trường Thanh viện nịnh hót nàng, nói những lời dễ nghe, góp tiền bày tiệc rượu mời nàng ăn. Năm nay trên dưới trong phủ đều làm, thật là có phần nhiệt tình quá trớn, giống như nàng là nhân vật quan trọng gì vậy.

Không có tiểu bối trong phủ nào như vậy cả, cho dù Hầu phu nhân vô cùng thương yêu nàng, cũng không đến mức đón sinh thần như thế.

Một ngày không được tự tại cho lắm trôi qua, đợi đến lúc tối đi ngủ, nhìn trên giường chỉ trải một bộ chăn nệm, cuối cùng Vu Hàn Châu cũng hiểu rõ.

Thì ra hai người bọn tối nay phải “Viên phòng”, trong phủ trên dưới đều biết, chỉ hai người trong cuộc bọn họ không biết!

“Chúng ta tối nay viên phòng.” Hạ Văn Chương lên giường trước, đường đường chính chính chui vào trong chăn, giương mắt nhìn về phía nàng, vỗ giường, “Mau lên đây.”

Bây giờ bọn họ là quang minh chính đại ngủ cùng chăn!

Vu Hàn Châu cũng cởi xiêm áo, chậm rãi đạp rơi giày, leo lên trên giường.

Mới leo được một nửa thì bị vét người sang lấy chăn che lại.

“Chàng chậm ——” Mới muốn gọi hắn chậm chút thì bị sự kiên nhẫn cực kỳ và động tác tinh tế tỉ mỉ của hắn khiến nàng không nói ra lời được.

Chậm rãi thả lỏng lại.

Buổi tối này, hai người vô cùng thỏa thích.

“Chúng ta coi như đã qua được thủ tục.” Xong việc, Hạ Văn Chương ôm lấy người trong lòng mình, “Ta có thể mỗi đêm đều như thế này.”

Vu Hàn Châu giật mình, vươn một ngón tay, chống lên ngực hắn: “Nhiều nhất cách một ngày một lần, chàng muốn mỗi đêm, không được!”

Hạ Văn Chương không thỏa mãn lắm. Hắn đang tuổi huyết khí phương cương, một ngày mấy lần cũng đều không sao cả, nàng lúc nào cũng không tin hắn.

“Nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài.” Vu Hàn Châu ôm lấy cổ hắn, dán vào lỗ tai hắn dỗ dành hắn: “Tiết chế một chút, chậm chậm lại thì chúng ta có thể sống rất lâu, cùng nhau trải qua cuộc sống vợ chồng mấy chục năm.”

Hạ Văn Chương cảm thấy mình có thể mỗi ngày mấy lần, vẫn cũng có thể trải qua được mấy chục năm.

Nhưng nàng không đồng ý, hắn cũng không muốn ép buộc nàng. Lại nói, hắn mơ hồ cảm thấy có lẽ nàng hơi chịu không nổi.

Nàng cũng không phải là thiếu nữ khỏe mạnh trên sâu dấu đó nữa, bây giờ nàng rất mỏng manh. Mà hắn cũng không phải con mèo ba chân kia, hắn cao ráo cường tráng.

Thân phận địa vị hai người thoắt cái đảo ngược, khiến Hạ Văn Chương có chút mới lạ, lại rất vui vẻ. Hắn cẩn thận nhận thức đôi chút, phát giác chân nhỏ của nàng đang đạp lên bắp chân hắn.

Nàng bé nhỏ như vậy. Một cục mềm mại đáng yêu. Nếu nàng không chịu nổi, hắn sao có thể nỡ ức hiếp nàng?

Chỉ đành chịu đựng.

“Lại chỉ có mấy chục năm thôi sao?” Hắn ôm chặt nàng, nghĩ hai người vậy mà chỉ có cuộc sống mấy chục năm bên nhau, đột nhiên thấy bất mãn sâu sắc, “Ta muốn cùng nàng sống thật nhiều năm.”

Rất nhiều rất nhiều năm.

Mấy thập niên, sao đủ được?

Tham Khảo Thêm:  Chương 163

“Thế đã không ít rồi.” Vu Hàn Châu vỗ vỗ sau lưng hắn, lại thấy rất thỏa mãn, “Nếu như chúng ta vẫn luôn tốt như vậy, sống mấy chục năm, ta cảm thấy rất thỏa mãn rồi.”

Nàng vô cùng thỏa mãn. Bà bà thích nàng, nhà mẹ đẻ cũng rất yêu quý nàng, trượng phu lại thân mật với nàng như vậy, thật sự là không thể tốt hơn được nữa.

Nàng thỏa mãn dựa vào trong ngực hắn, trên mặt tràn đầy sự thỏa mãn.

Tâm trạng Hạ Văn Chương hoàn toàn khác hẳn nàng. Hắn một chút cũng không thấy thỏa mãn, nếu không từng nhìn thoáng thấy diện mạo của thế giới kia, hắn có thể sẽ nuốt sự không cam lòng này xuống. Nhưng hắn nhìn thấy, hắn biết tuổi thọ của con người có thể kéo dài đến hai trăm tuổi, làm sao cam lòng chỉ trôi qua mấy chục năm với nàng được?

“Đừng nghĩ nữa.” Vu Hàn Châu hơi buồn ngủ, ngáp một cái, giơ tay lên tìm kiếm đầu hắn vỗ vỗ, “Mấy chục năm sau, chàng tuổi già sức yếu, ta cũng thế, ngày ngày sống chung, nhìn thôi cũng thấy phiền, còn cùng trôi qua cái gì nữa?”

Lần này chọc trúng Hạ Văn Chương, hắn ôm nàng lắc lắc mấy cái: “Nàng sẽ phiền ta? Ta già rồi thì nàng sẽ phiền ta?”

Hắn nghĩ đến mấy chục năm sau, ánh mắt nàng nhìn hắn sẽ mang theo phiền chán, quả thật là vừa đau lòng vừa giận.

Vu Hàn Châu bị hắn lắc lư không ngủ được, thầm buồn bực miệng không giữ được, vội vàng dỗ dành nói: “Ta nói bậy, làm sao sẽ vậy chứ? Lúc chàng là mèo ta đã thích chàng, huống chi chàng đẹp như vậy, già rồi cũng đẹp!”

Hạ Văn Chương cụp mắt, nhìn nàng nói: “Ta nghe hiểu rồi, ngày nào ta không đẹp nữa thì nàng sẽ không thích ta nữa.”

Vu Hàn Châu: “…”

Nói thật, hai người có thể hòa thuận vui vẻ sống qua mấy năm đã rất hiếm thấy rồi. Có thể sống mấy chục năm ngọt ngào hạnh phúc, hắn còn có điều gì không thỏa mãn?

Nhưng Vu Hàn Châu lại không biết mở miệng thế nào. Nàng trời sinh đã rất bi quan, cảm thấy tất cả nhiệt tình rồi sẽ hướng về tĩnh mịch, tất cả tình cảm sẽ hướng về bình thường, tất cả sắc thái ầm ĩ đều sẽ phai màu đi, đó mới là kết quả cuối cùng.

Cho dù nàng và Hạ Văn Chương bây giờ rất tốt, nhưng theo thời gian trôi qua, sau này còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng có thể bất hòa, mục tiêu trái ngược nhau, trở thành người xa lạ.

Nhưng hình như hắn không cho rằng như vậy.

“Sẽ không đâu.” Cuối cùng, Vu Hàn Châu nuốt xuống tất cả suy nghĩ, ngửa đầu nhìn hắn nghiêm túc nói: “Ta sẽ không vì chàng trở nên không đẹp mà không thích chàng đâu. Ta chỉ sẽ vì chàng sống cùng ta lâu dài mà càng thêm yêu thương chàng.”

Đây mới là câu trả lời Hạ Văn Chương mong muốn. Hắn ôm chặt nàng, hài lòng nhắm mắt lại: “Đi ngủ.”

Hai người ôm nhau ngủ.

Trong chính viện, Hầu phu nhân lăn qua trở lại, trằn trọc trở mình, cứ luôn khó chìm vào giấc ngủ.

“Sao nàng không ngủ?” Hầu gia bị bà lăn qua lăn lại không ngủ được, lên tiếng hỏi.

Hầu phu nhân có phần lo âu nói: “Bên Chương Nhi sẽ thuận lợi chứ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (1)

Hầu gia: “…”

Xoa xoa mặt, ông nói: “Nàng lo lắng cái gì? Chương Nhi đã là người trưởng thành, có gì mà không yên lòng?”

Hầu phu nhân nằm thẳng lại, hai tay giao trước người, giọng nói khó giấu được lo lắng: “Ta biết không cần phải lo lắng. Hắn bây giờ đã rất nhanh nhẹn rồi, có thể chạy có thể nhảy, không khác chút nào với người bình thường. Tức phụ hắn cũng là một người hiểu chuyện, ta biết không cần phải lo lắng cái gì.”

Nói tới đây, bà trở mình, đối mặt với Hầu gia: “Nhưng ta cứ lo lắng.”

Hoặc là nói, bà rất lo âu. Sự lo âu của những năm trước kia đã cắm rể thật sâu trong đáy lòng bà, có lúc bà cảm thấy bóng ma những năm đó đã rút đi hết rồi, nhưng vào màn đêm, khi bốn phía yên tĩnh, bà mới biết rằng không phải vậy.

Trước đây, lúc nửa đêm bà thường xuyên bừng tỉnh từ trong ác mộng, tất cả đều là hình ảnh Đại nhi tử bệnh chết. Tối nay bà không dám chìm vào giấc ngủ, cứ luôn sợ sẽ từ trong mộng tỉnh dậy, tất cả mọi chuyện này đều là giả, Đại nhi tử bà vẫn bệnh như xưa, thậm chí đã không còn nữa rồi.

“Được rồi được rồi.” Thấy bà càng lúc càng chật vật, đi vào ngõ cụt không rút ra được, Hầu gia ôm bà vào lòng, vỗ lưng bà an ủi: “Không có việc gì, nàng yên tâm đi, nàng chưa từng làm nên tội lỗi nào, ông trời sẽ không đối xử như vậy với chúng ta đâu.”

An ủi một lúc, Hầu phu nhân vẫn không ngủ được, Hầu gia chỉ đành phải dốc sức kéo bà làm chút chuyện khác.

Buổi tối này cuối cùng cũng coi như trôi qua.

Sáng sớm ngày kế, Hầu phu nhân tỉnh dậy thật sớm, còn chưa kịp ăn mặc đã gọi Anh Đào qua nói: “Đến Trường Thanh viện nhìn thử, Đại gia và Đại nãi nãi thế nào rồi?”

Anh Đào cười: “Nô tỳ đã sớm đi qua rồi ạ, hết thảy đều tốt ạ.”

“Vậy thì tốt!” Nghe thấy đáp án này, Hầu phu nhân thở một hơi thật dài, vuốt vuốt ngực, chỉ cảm thấy thật vui sướng, giống như tống ra hết bao nhiêu trọc khí (khí bẩn) tích tụ nhiều năm vậy.

Anh Đào thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ta hầu hạ Hầu phu nhân nhiều năm, biết tâm tư Hầu phu nhân, vì thế đã dậy sớm hơn hai khắc so với bình thường để chạy đến Trường Thanh viện một chuyến.

Nàng ta vừa chọn đồ hôm nay cho Hầu phu nhân mặc, vừa cười nói: “Nói không chừng sẽ song hỷ lâm môn, hai tháng sau Đại nãi nãi sẽ chẩn ra được hỉ mạch.”

Chuyện tốt như vậy, Hầu phu nhân nghĩ cũng không dám nghĩ. Nghe vậy chắp hai tay trước ngực, cúi đầu niệm một câu, mới nói: “Ông trời thương xót phù hộ, được vậy thật quá tốt.”

Bà kéo dài hôn sự của Tiểu nhi tử cũng là có suy tính này. Tiểu nhi tử thoạt nhìn đã thấy thân thể khỏe mạnh, cưới tức phụ rồi nhất định sẽ thật sớm có được con cái. Bà lại không phải không muốn nhìn thấy Tiểu nhi tử tốt, mà là tuổi tác hắn ta rốt cuộc nhỏ hơn hai tuổi, không cần phải cái gì cũng đều đuổi lên trước đầu ca ca hắn ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 51: Bị nhốt trong chiến tranh (2)

Một năm hai năm, không gấp lắm, trước để Đại nhi tử làm xong chuyện viên phòng đã.

Hầu phu nhân tính toán trong lòng, Đại nhi tử bây giờ viên phòng rồi, cần cù chăm chỉ một chút, trong nửa năm cũng sẽ có tin vui truyền đến. Đến lúc đó Tiểu nhi tử cũng đại hôn, đó chính là song hỷ lâm môn.

Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt bà càng ngày càng đậm hơn, nhìn nha hoàn nào cũng thấy thuận mắt, dứt khoát nói: “Ta hôm nay thấy vui, thưởng một người hai trăm đồng!”

“Tạ phu nhân thưởng!” Đám nha hoàn cùng lên tiếng cảm ơn.

Vui vẻ ăn xong điểm tâm, vẫn không thấy Đại nhi tử và Đại nhi tức đến thỉnh an, Hầu phu nhân trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào sáng sớm dậy lại giày vò tiếp đấy chứ?

Nghĩ vậy, bà cũng không gấp nữa. Người trẻ tuổi chính là như vậy, huống chi Đại nhi tử nhiều năm nay mới vừa được khai trai, không nhịn được cũng là nên có.

Chỉ là đừng có giày vò làm hỏng Đại nhi tức là được, Hầu phu nhân nghĩ nữ tử lần đầu cùng phòng dù sao cũng phải nếm chút khổ sờ, giày vò một lần là thôi, sáng sớm lại giày vò nữa, sợ rằng hôm nay phải chịu đủ gian khổ.

“Sớm biết dặn dò trước một tiếng!” Hầu phu nhân đập tay xuống, có phần ảo não nói.

Mới nói xong, Tiểu Điệp đến truyền lời: “Bẩm phu nhân, Đại gia và nãi nãi bọn nô tỳ vừa ăn cơm xong, phải thay xiêm áo mới có thể đến thỉnh an được, sai nô tỳ đến thông báo trước một tiếng.”

“Ta biết.” Hầu phu nhân gật đầu, cũng không thấy bất ngờ, bà sớm đã ngờ được đôi vợ chồng son này dậy sớm phải giày vò một phen, chỉ vẫn hỏi một câu: “Chủ tử các ngươi dậy mấy giờ?”

Tiểu Điệp đáp: “Giờ Thìn một khắc dậy ạ.”

“Sớm như vậy?” Hầu phu nhân hơi kinh ngạc, nếu dậy sớm như thế, “Sao bây giờ mới dùng cơm?”

Tiểu Điệp đáp: “Đại gia và nãi nãi sau khi thức dậy thì đánh quyền một trận trong viện trước ạ.”

“Cái gì?!” Hầu phu nhân vỗ mạnh lên trên tay dựa ghế, mắt mở tròn, thật là không dám tin vào tai mình, dừng một chút, bà thấy mình hẳn đã nghe lầm rồi, lại hỏi: “Ngươi vừa nói gì đó? Đại gia và Đại nãi nãi… dậy sớm đánh quyền?”

Tiểu Điệp thấy dáng vẻ Hầu phu nhân kinh ngạc, không khỏi có chút chần chờ. Chẳng lẽ đánh quyền không thể nói sao?

Nhưng Hầu gia mời thầy dạy võ cho Đại gia, Đại gia mỗi ngày sáng sớm đều dậy sớm đánh quyền, đây đã là thông lệ. Đại nãi nãi thỉnh thoảng sẽ cùng đánh, bọn họ thường xuyên nhìn thấy, cũng không cảm thấy có gì. Chẳng lẽ… Có gì không tốt sao?

“Càn quấy!” Hầu phu nhân vừa rồi quá mức kinh ngạc, mới để Tiểu Điệp lặp lại một lần nữa, lúc này nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Điệp bị dọa, lập tức biết mình hoàn toàn không nghe lầm, tức giận đến bật cười nói: “Giỏi, giỏi, hai đứa này đúng là giỏi!”

Hoàn toàn coi lời dặn dò của bà như gió thổi bên tai!

Đánh quyền đúng không? Nếu có tinh lực như vậy ——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.