Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 76



Đám nha hoàn nhìn thấy cử động này của hắn, rối rít sửng sốt, cảm thấy có chút không đúng.

Chỉ có một mình Thúy Châu gật gật đầu nói: “Đã đi rồi.”

Nghe vậy, vẻ chán nản trên gương mặt của Hạ Văn Chương rút xuống như nước thủy triều, chậm rãi nở ra một nụ cười, ngẩng đầu nhìn về phía Vu Hàn Châu nói: “Chúng ta có thể đi ra ngoài.”

Ngay ở trước mặt của tất cả mọi người, hắn đã biểu diễn một trận trở mặt lớn, đám nha hoàn kinh ngạc trợn to hai mắt: “Thì ra mới vừa rồi là Đại gia giả bộ sao?”

“Thật là hù chết các nô tỳ!”

“Đại gia giả bộ cũng rất giống, thật hù chết người ta.”

Hạ Văn Chương căng mặt lên, nhìn sang từng người một, bọn họ mới không nói chuyện nữa, hắn lại nhìn về phía Vu Hàn Châu: “Nàng bị dọa sợ lắm đúng không? Cũng trách ta không báo cho nàng biết trước.”

Vu Hàn Châu hơi tức giận nhìn hắn. Lúc vừa mới bắt đầu nhìn thấy Thúy Châu xông lại đỡ hắn, đúng là nàng đã bị dọa sợ giật nảy mình. Nhưng khi nàng nhìn thần sắc trên gương mặt hắn ảm đạm như vậy, nhưng lại không thật sự cảm nhận được bao nhiêu cảm xúc tiêu cực nào, nàng không khỏi nghi ngờ.

“Lần tới chàng phải báo cho ta biết đó.” Vu Hàn Châu nói: “Nếu không thì sẽ dọa người ta sợ thật đấy.”

Hạ Văn Chương gật đầu một cái, có chút ngượng ngùng: “Ta biết rồi.” Hắn không cố ý làm nàng sợ, chuyện xảy ra đột ngột khiến hắn không kịp báo cho nàng biết.

“Mới vừa rồi lúc mẫu thân rời đi, rất đau buồn.” Vu Hàn Châu không nhịn được mà ngồi ở bên cạnh hắn nói: “Chúng ta lừa gạt mẫu thân như thế này, có không ổn không?”

“Chuyện này không liên quan đến nàng.” Hạ Văn Chương lập tức chỉ ra cho nàng: “Là ta lừa gạt mẫu thân, không liên quan gì đến nàng.”

Ngừng một chút, ngẩng đầu lên dặn dò: “Đi nhìn xem thử, khi nào Nhị gia trở về, bảo đệ ấy tới đây.”

“Vâng ạ.” Nha hoàn nhận lệnh, chạy ra ngoài.

Lúc này Hạ Văn Chương mới nhìn về phía Vu Hàn Châu nói: “Hại mẫu thân đau lòng, người có lỗi là ta.” Dừng lại một chút: “Nhưng mà ta muốn đi ra ngoài. Thân thể của ta đã tốt hơn nhiều, sẽ không sao cả.”

Còn nói: “Một lát nữa bảo Văn Cảnh nói với mẫu thân, để cho mẫu thân và phụ thân cũng đi ra ngoài ngắm đèn, mẫu thân vui vẻ, cũng đáng giá.”

Mọi người cùng nhau đi ra ngoài chơi là tốt rồi!

Cùng nhau thật vui vẻ!

Vu Hàn Châu lập tức nói: “Văn Cảnh có thể khuyên được mẫu thân sao?”

Hạ Văn Chương nhíu mày nói: “Chắc chắn là có thể. Nàng đừng coi thường đệ ấy.”

Chỉ cần bảo hắn ta đi quấn lấy mẫu thân là được. Da của hắn ta dày, Hầu phu nhân có đánh hắn ta một trận cũng sẽ không bị thương nặng. Đợi đến khi hết giận, Hầu phu nhân cũng sẽ không đau lòng khổ sở nữa. Nếu như Hầu phu nhân động lòng, đi ra ngoài cùng với Hầu gia, vậy thì sẽ là điều tốt nhất.

“Vậy thì ta sẽ mỏi mắt mong chờ.” Vu Hàn Châu nói.

Ở bên kia, Hầu phu nhân đi được nửa đường thì Anh Đào mới bước nhanh theo kịp, bà nhìn Anh Đào hỏi: “Đại gia nói thế nào?”

Do dự một chút, Anh Đào lựa chọn nói ra sự thật: “Đại gia nói, ngài ấy sẽ suy nghĩ thêm chút nữa.”

Hầu phu nhân cụp mắt xuống, đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tử thối!”

Lúc đầu quả thực bà đã bị Đại nhi tử làm cho đau lòng, chỉ cảm thấy mình có lòng tốt nhưng Đại nhi tử lại hoàn toàn không hiểu được, lại còn nói những lời cam chịu như vậy để kích động bà. Nhưng mà bà thực sự không nhìn nổi cái dáng vẻ không thoải mái của hắn, vì vậy mới bước ra khỏi cổng Trường Thanh viện, lập tức bảo Anh Đào đi nói rằng bà đồng ý cho hắn đi ra ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 318: Thôn Vàng Bạc (97): ... Nhịn vậy.

Nhưng mà đi được nửa đường, cảm xúc của bà cũng đã dịu lại, lại nghe Anh Đào nói như vậy, cũng biết là Đại nhi tử đang giở trò với bà rồi.

Nếu đổi lại là Tiểu nhi tử, Hầu phu nhân chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra rằng hắn ta đang giở trò. Nhưng mà từ trước đến giờ Đại nhi tử chưa từng giở trò quỷ với bà, cho nên bà mới không nghĩ tới chuyện đó. Bây giờ nghĩ lại, Đại nhi tử của bà chẳng qua chỉ là rộng lượng nhân từ chứ cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao mà cũng sẽ không giở trò được chứ?

Bà vừa tức giận vừa buồn cười nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là bệnh của hắn không tái phát thật mà chỉ là cố tình giả vờ để hù dọa bà thôi.

Chỉ còn có chút không yên lòng, trở lại chính viện, lập tức nói với Anh Đào: “Sai người đi xem một chút, Trường Thanh viện đã mời Thường đại phu đến chưa?”

Nếu như đã mời Thường đại phu, thì có nghĩa là Đại nhi tử không phải làm bộ làm tịch để lừa gạt bà, mà là thân thể không khỏe thật. Nếu như không mời, thì hắn đã lừa gạt bà thật.

“Vâng, thưa phu nhân.” Anh Đào nhận lệnh đi căn dặn.

Không lâu sau, đầy tớ bẩm báo lại, Anh Đào lặp lại lời cho Hầu phu nhân: “Trường Thanh viện không hề sai người đi mời Thường đại phu.”

“Hừ!” Hầu phu nhân nghe thấy vậy, cuối cùng thù trái tim cũng được buông xuống, nhưng mà vẫn nhịn không được mà vỗ xuống bàn: “Tiểu tử khốn kiếp này!

Một đứa rồi hai đứa, trưởng thành rồi đều biến thành đồ khốn kiếp hết!

Nghĩ đến chuyện Đại nhi tử từ trước đến nay vẫn luôn điềm đạm chững chạc lại vô cùng hiếu thảo hôm nay lại lừa gạt bà, Hầu phu nhân không khỏi tức cười. Vừa đau xót vừa yên tâm, lẩm bẩm nói: “Một đứa rồi hai đứa, đều là quỷ đòi nợ.”

“Phu nhân, vậy gánh hát mà chúng ta mời…” Anh Đào lập tức hỏi.

Hầu phu nhân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước mắt cứ giữ lại đi.” Ngộ nhỡ mà ngày mai con trai lại đổi ý không đi ra ngoài mà ở lại trong phủ thì chẳng phải là sẽ rất buồn chán sao?

“Để ngày mai rồi hẵng nói.” Bà nói.

Cho đến lúc Tiểu nhi tử trở về.

“Mẫu thân!” Hạ Văn Cảnh mới vừa bước vào cửa đã cười khanh khách nói: “Ngày mai là tết nguyên tiêu, tất cả bọn con sẽ đi ra ngoài ngắm hoa đèn. Phụ thân và mẫu thân có đi không?”

Hầu phu nhân tức giận nói: “Ta tuổi tác đã cao, đi ra ngoài chen chúc sợ bị rơi rớt xương.”

“Mẫu thân đừng sợ, còn có phụ thân ở đây mà!” Hạ Văn Cảnh nói: “Cho dù bản thân phụ thân con có kiệt sức, cũng sẽ không để cho ai đụng vào một sợi tóc của mẫu thân hết.”

Hầu phu nhân dựng mày lên, lại muốn đánh hắn ta: “Suốt ngày đều không đứng đắn nổi!” 

Anh Đào lập tức cười nói: “Nô tỳ cảm thấy Nhị gia nói rất có lý. Vả lại phu nhân nhìn vô cùng trẻ trung, giống như vừa mới xuất giá chưa được bao lâu, có chỗ nào có thể gọi là tuổi đã cao được chứ?”

Hạ Văn Cảnh vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy! Con thấy mẫu thân rất trẻ trung! Từ lúc con nhỏ xíu đến bây giờ, dáng vẻ của mẫu thân cũng không hề thay đổi!”

Hầu phu nhân đã được dỗ dành rồi, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Ý con nói là ta già trước tuổi sao? Mười tám năm trước đã là bộ dạng này sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 17: Mượn xe đẩy tay, kinh doanh buôn bán, Liễu Mộng Ly cùng con cũng đi (1)

Hạ Văn Cảnh không còn cách nào khác, nhìn Anh Đào như cầu cứu, nhưng Anh Đào chỉ mỉm cười, Hạ Văn Cảnh không còn cách nào khác, cầm lấy cây chổi lông gà tới, đưa cho Hầu phu nhân: “Mẫu thân đánh con đi, con không biết nói chuyện.”

Hầu phu nhân nhận lấy nó, giả vờ đánh hắn ta: “Con thực sự cần phải học cách nói năng một chút, con trai ngoan của ta!”

Nâng lên thật cao rồi nhẹ nhàng hạ xuống, nhưng chỉ như là phủi bụi cho hắn ta, sau đó gạt qua một bên, nói: “Các con cứ đi chơi đi, ta và phụ thân con không đi.”

“Tại sao lại không đi?” Hạ Văn Cảnh nói: “Cả nhà chúng ta đi ra ngoài, ở Hạc Dương Lâu có bạn cùng trường của con, con sẽ nói lại với hắn, giữ cho chúng ta một phòng bao tốt, cả nhà chúng ta cùng đi ngắm đèn chẳng phải là sẽ rất tốt sao?”

Hắn ta đã nhận lời nhờ của ca ca, nhất định phải thuyết phục phụ thân và mẫu thân đi ra ngoài chơi. Ca ca rất hiếm khi nhờ vả hắn, tất nhiên là Hạ Văn Cảnh phải làm tốt chuyện này.

Hắn ta quấn lấy Hầu phu nhân nói không ngừng, cũng không sợ Hầu phu nhân sẽ xụ mặt một chút nào, cuối cùng Hầu phu nhân bị hắn ta lằng nhằng không còn cách nào khác chỉ đành phải nói: “Được rồi, được rồi, được rồi, ta đồng ý là được đúng không?”

Hạ Văn Cảnh lập tức bật cười: “Được rồi, để con nói cho ca ca một tiếng.”

“Hả?” Hầu phu nhân nhướng mày lên.

Hạ Văn Cảnh lỡ miệng nói, cũng không sợ, dù sao mẫu thân cũng đã đồng ý rồi, lập tức cười nói: “Bây giờ con đi ngay đây!”

Xoay người, sải bước chạy đi.

Hầu phu nhân nhìn theo bóng lưng cường tráng và cao ngất của hắn ta, nhức đầu: “Ngày qua ngày, chỉ lớn đầu mà không khôn ra nổi.”

“Cho phép nô tỳ nói, Nhị gia vừa hiếu thuận lại vừa hiểu chuyện, tính tình còn tốt, khắp cả cái kinh thành này cũng không tìm ra được mấy người tốt hơn Nhị gia đâu.” Anh Đào lập tức nói.

Trong lòng Hầu phu nhân rất vui sướng, nhưng ngoài miệng còn phải nói: “Đừng có khen hắn, cái tên tiểu tử khốn kiếp đó.”

Nói xong lại nói: “Nếu như thế thì, gánh hát đã mời bảo bọn họ không cần phải tới nữa. Còn về phần tiền bạc, cứ y theo đó mà giao cho họ là được.”

Người như bọn họ, cho dù có thiếu tiền bạc hay không, nhưng thể diện thì không thể vứt đi được. Nếu đã mời người ta, trước còn đã bàn xong rồi, mặc dù bây giờ không cho người đến, nhưng tiền thì lại không thể không cho, để khỏi khiến người ta tranh cãi.

“Vâng ạ.” Anh Đào đáp lại một tiếng, lập tức đi ra ngoài truyền lời lại với các quản sự.

Hạ Văn Cảnh làm xong việc, đi ngay đến Trường Thanh viện để khoe khoang, Hạ Văn Chương mặt mày dịu dàng nhìn hắn ta, tán thưởng nói: “Huynh cũng biết là có thể tin cậy vào Văn Cảnh được.” Còn nói: “Trước đó ta còn nói với đại tẩu của đệ là Văn Cảnh rất có bản lĩnh, nhờ hắn làm cái gì cũng được hết.”

“Đúng vậy.” Hạ Văn Cảnh đắc ý nói, ở lại Trường Thanh viện uống một ly trà rồi lập tức rời đi ngay: “Đệ phải đi nói với bằng hữu của đệ một tiếng để cho hắn giữ một phòng ở Hạc Dương Lầu cho chúng ta.”

Hắn ta đến như một làn gió, đi cũng tựa như một làn gió. Trong phòng, cả Hà Văn Chương và Vu Hàn Châu đều thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì Hầu phu nhân cũng không còn tức giận nữa, cũng không còn đau buồn nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Văn Chương ăn mặc chỉnh tề, ăn mặc rất có sức sống, dẫn Vu Hàn Châu đi đến chính viện thỉnh an Hầu phu nhân.

Tham Khảo Thêm:  Chương 106: Cậu sẽ lựa chọn người xuất hiện trong giấc mơ kỳ lạ buổi sớm mai kia

Hầu phu nhân thấy trên mặt của hắn quả nhiên không có vẻ mệt mỏi, hừ lạnh một tiếng.

Hạ Văn Cảnh cũng không trông mong vào chuyện có thể lừa gạt được mẫu thân, tóm lại mẫu thân có thể tha thứ cho hắn là tốt rồi, hắn cười nói: “Mẫu thân, thân thể của con hôm nay đã tốt hơn rất nhiều rồi, nếu đã mẫu thân cho phép con ra ngoài,  vậy buổi chiều con và Nhan Nhan sẽ đi ra ngoài.”

Hầu phu nhân thật muốn trợn mắt nhìn hắn. Nhưng cũng chính vì mấy năm nay vẫn luôn yêu thương hắn, không quen nghiêm khắc với hắn, mời không bày sắc mặt.

“Ừ.” Bà không mặn không nhạt nói.

Vẻ mặt của Hạ Văn Chương tươi cười, cúi đầu hành lễ: “Đa tạ mẫu thân đã thương yêu.”

Chỉ thấy gương mặt hắn đầy vẻ vui cười, dáng vẻ rất phấn khởi, tất cả bao nhiêu sự bất mãn của Hầu phu nhân cũng lập tức tiêu tán hết, nói: “Không được rời xa đầy tớ, có nghe chưa?”

“Nghe ạ.” Hạ Văn Chương đáp.

Đợi đến lúc chạng vạng tối, lúc ráng đỏ giăng kín cả một góc trời thì cả nhà cùng đi ra ngoài.

Trước tiên ngồi ở trong phòng gian ở Hạc Dương Lầu, dùng cơm tối rồi lại uống một tách trà, đợi đến lúc người đi lại ở trên phố đông hơn, tiếng người cũng trở nên náo nhiệt, Hạ Văn Cảnh đứng ngồi không yên nổi nữa: “Con có hẹn với bằng hữu, con đi trước đây.”

“Đi đi.” Hầu phu nhân lập tức nói.

Hạ Văn Chương cũng nối gót đứng lên nói: “Con dẫn Nhan Nhan đi xuống đi dạo.”

Hầu phu nhân dặn dò thêm một câu: “Nhất định không được rời xa đầy tớ, có nhớ chưa?”

“Nhớ ạ.” Hạ Văn Chương đáp.

Hầu phu nhân lại nhìn về phía Vu Hàn Châu, nói: “Trước giờ con vẫn luôn rất thận trọng, nhưng quá nghe lời của Chương Nhi thôi. Hôm nay con chú ý nhiều hơn một chút, cũng không được nuông chiều hắn quá.”

“Con nhớ rồi thưa mẫu thân.” Vu Hàn Châu cũng nói.

Hầu phu nhân lập tức gật đầu một cái, cho phép hai người họ rời đi. Đợi đến lúc tất cả mọi người đều đã đi hết, bà mới nhìn Hầu gia, nói: “Chúng ta cũng xuống đi đi?”

“Được thôi.” Gương mặt của Hầu gia hơi dịu dàng, đứng lên.

Hầu phu nhân mím môi cười, sai người cầm khăn che mặt tới, cẩn thận đeo lên. Lại cầm cái đã chuẩn bị xong từ lâu từ trong vải gói đồ ra, đeo lên cho Hầu gia rồi, lúc này hai người mới tay trong tay đi xuống lầu.

Lúc này Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương đang đi dạo ở trên phố.

Người ở trên đường phố rất đông, có múa hát tưng bừng, có xiếc khỉ, có nuốt kiếm, chơi đùa với lửa, hai bên treo đầy đèn, sáng như ban ngày, người lớn và trẻ em cũng đều đang cười đùa, nói chuyện ồn ào.

“Có ồn ào không?” Vu Hàn Châu lập tức hỏi Hạ Văn Chương.

Hạ Văn Chương khom người cúi đầu: “Nàng nói cái gì?”

“Ta hỏi chàng là có thấy ồn ào hay không?” Vu Hàn Châu lập tức ghé vào bên tai hắn nói.

Cảm nhận được hơi ấm áp phả vào bên lỗ tai, khuôn mặt của Hạ Văn Chương trở nên nóng bừng. Thật ra thì hắn nghe được, chỉ là muốn được gần gũi với nàng một chút. Mi mắt rủ xuống, hắn nghiêng đầu, cũng ghé vào bên tai nàng: “Không ồn ào.”

Giọng nói của hắn quá nhỏ, Vu Hàn Châu nghe không rõ, lập tức lại đưa lỗ tai lại gần bên miệng của hắn thêm một chút: “Không có nghe rõ, chàng nói cái gì?”

Khóe miệng của Hạ Văn Chương cong cong, càng nhích lại gần thêm chút nữa, mới tăng giọng nói lên: “Ta nói, Châu Châu thật là đẹp.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.