Phủ Tĩnh vương nguy nga và yên tĩnh, không nhìn ra một chút dư vị nào của tết Nguyên Tiêu.
Phòng ngủ rộng rãi, cửa đóng chặt, Ngu Linh Tê bị bao phủ trong dáng người của Ninh Ân.
“Chàng đang làm gì vậy?” Cổ họng Ngu Linh Tê thắt lại.
Không phải nói cho nàng khắc con dấu sao, tại sao lại c.ởi quần áo.
“Xem con dấu.”
Ninh Ân dùng một tay c.ởi nút thắt lưng, nụ cười nhàn nhạt xẹt qua đôi mắt đen như mực: “Tay này của tiểu thư không phải giỏi nhất là trêu chọc sao?”
Ngu Linh Tê bị đặt ở trên giường, cảm thấy đôi mắt của hắn vào lúc này vừa điên vừa xinh đẹp, hơn phân nửa là lừa nàng đóng một cái con dấu lên một vị trí khó có thể mở miệng.
Dù sao hôm nay thân thể của nàng có chút đặc thù, tự sản xuất tự bán, thậm chí có thể tiết kiệm mực.
Lúc này Ngu Linh Tê đang kinh ngạc với sự không đứng đắn của mình, nhưng trước mặt Ninh Ân, không đứng đắn đều là hợp lý.
“Mấy ngày này thật sự không được.”
Nàng đặt hai tay lên vai Ninh Ân, suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Không thoải mái, không có tâm trạng vui đùa.”
Ninh Ân xoa nhẹ eo nàng, không muốn buông ra.
“Tới bể tắm nước nóng.”
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn không lộ ra nhiều d.ục vọng nhưng lại làm lòng người ngứa ngáy.
“Mấy ngày này, cũng… Không thể tắm.”
Ngu Linh Tê không muốn thấy một màn “bèo hoa dâu”, đối với cơ thể cũng không tốt.
Ninh Ân hơi nhướng mày, nắm lấy tay Ngu Linh Tê đặt lên ngực mình, hừ một tiếng rất nhẹ: “Người muốn có con dấu là tiểu thư, nhõng nhẽo cũng là tiểu thư.”
“Ta cũng không muốn. Ai có thể kiểm soát cơ thể chứ?”
Ngu Linh Tê nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó đứng dậy nói: “Ta đi ngủ ở phòng bên ngoài.”
Tư thế ngủ ngày thường của nàng rất ngoan ngoãn, nhưng trong những ngày đặc biệt thường không ngủ ngon, thích di chuyển vào ban đêm. Ở kiếp trước, để không chọc tức kẻ điên lớn, nàng sẽ tự giác ngủ trên giường riêng vào những ngày này trong tháng.
Còn chưa đứng dậy hoàn toàn, cổ tay của nàng bị nắm lấy, lại ngã xuống mép giường.
“Ngồi xuống.”
Giọng nói của Ninh Ân lãnh đạm, nhưng có sức mạnh không thể phản bác.
Hắn đứng dậy ra mở cửa, ra lệnh vài câu, một lúc sau, những người hầu trong cung lục tục bước vào, mang theo chậu bạc và nước nóng, cũng như khăn tắm và quần áo.
Ngu Linh Tê liếc mắt nhìn, còn nhìn thấy trên quần áo gấp có hai mảnh vải… Vải kinh nguyệt?
Nàng ho nhẹ và nhắm mắt lại.
Nhóm người hầu vội vàng đặt đồ tắm rửa xuống, sau đó cúi đầu rồi lặng lẽ đi ra, đóng cửa lại, quen thuộc giống như con rối.
Ninh Ân thong thả ung dung c.ởi áo ngoài, xắn ống tay áo lên, lộ ra một cánh tay trắng nõn săn chắc.
Mãi cho đến khi hắn rắc những bông hoa khô xua tan cái lạnh vào chậu bạc và nửa quỳ bên chiếc váy, Ngu Linh Tê mới nhận ra hắn muốn làm gì.
Nàng ngạc nhiên đến nỗi phản ứng đầu tiên là rụt mũi chân lại.
“Không cần, ta tự làm.”
Ninh Ân hơi nhướng mắt, Ngu Linh Tê liền bất động.
Chiếc váy được đẩy cao quá đầu gối, để lộ quần trong và bắp chân cân đối. Sau đó, cổ chân mảnh khảnh được giữ bởi bàn tay ấm áp, đôi giày thêu bằng nhung và tất được tháo ra.
Bàn chân của Ngu Linh Tê nhỏ và thanh tú, giống như được điêu khắc bằng đá khoáng chất chất lượng cao, ngón chân có màu hồng nhạt, Ninh Ân cầm lấy, so sánh với lòng bàn tay của mình, tò mò đưa ra kết luận: “Chân của tiểu thư lớn lên thế nào vậy? Còn không rộng bằng lòng bàn tay ta.”
Hôm nay hắn gọi “tiểu thư” đến nghiện rồi, giọng điệu lười biếng và trầm thấp giống như muốn mê hoặc lòng người.
Ngu Linh Tê cong ngón chân: “Lạnh.”
“Muốn ăn thịt hạt sen.” Ninh Ân nhìn chân nàng, đột nhiên nói.
Ngu Linh Tê đang khó hiểu, nhưng Ninh Ân đã cười và nhéo ngón chân nhỏ của nàng.
Ngu Linh Tê hiểu ra, lỗ tai nóng ran: “Chỗ nào giống hạt sen?”
“Không giống lắm. Ngón chân của tiểu thư trắng hơn và mềm hơn hạt sen rất nhiều.”
Ninh Ân xo.a nắn một cách xấu xa, lúc này mới miễn cưỡng ngâm chân nàng vào nước nóng.
Nước nhiệt độ vừa đủ, Ngu Linh Tê kêu lên một cách thoải mái.
Ninh Ân cầm khăn tay ở bên cạnh lau tay.
Các đốt ngón tay của hắn thon dài và khỏe, trên mu bàn tay phải sinh ra những đường gân phải hơi gồ lên, cứng mà xinh đẹp. Không đáng sợ như những đường gân xanh ở những nơi khác của hắn…
“Tiểu thư đang suy nghĩ gì vậy, mặt đỏ hết cả lên rồi.”
Ninh Ân vẫn không ngừng động tác xoa bóp, nhìn nàng.
Đôi mắt của hắn sâu thẳm và đẹp, dường như Ngu Linh Tê đã bị nhìn thấu tâm can, theo bản năng che mặt lại.
Sau đó nghe thấy một tiếng cười khẽ sung sướng ác liệt, dễ dàng nhận ra từ đôi mắt hơi cong của Ninh Ân rằng tên này lại đang trêu chọc nàng.
Ngu Linh Tê bỏ tay xuống, xấu hổ giẫm giẫm nước trong chậu bạc.
Rầm một tiếng, một vài giọt nước bắn vào cằm của Ninh Ân.
Ngu Linh Tê kêu lên một tiếng, vội vàng xin lỗi đưa tay áo lên lau, nhưng trong mắt nàng lại hiện lên một nụ cười ranh mãnh: “Chàng bị ướt à?”
Ninh Ân không chớp mắt, dùng đầu ngón tay lau vết nước trên cằm, chậm rãi nói: “Cũng không phải lần đầu bị ướt, ta quen rồi.”
Ngu Linh Tê sửng sốt một chút, sau đó co quắp ngón chân lại, ước gì có thể tạt một chậu nước lên người Ninh Ân.
“Chàng đi tắm rửa thay đồ đi, đừng làm bản thân bị lạnh.” Nàng chống vào mép giường thúc giục.
Ninh Ân xoa vết nước trên ngón tay rồi xoa từng chút một trên váy của Ngu Linh Tê, sau đó đứng dậy đi vào phòng sạch sẽ.
Ngu Linh Tê ngâm chân vào nước nóng, lau người sạch sẽ, sau đó cởi chiếc trâm cài tóc bạch ngọc trên tóc, c.ởi áo lăn lên giường.
Bên cạnh giường có một cái tủ thấp, Ngu Linh Tê nhớ tới kiếp trước Ninh Ân có một cái tủ như vậy, nàng cũng không biết trong đó là cái gì.
Ngu Linh Tê vô thức vươn tay ra, nhưng khi chạm vào ngăn kéo hơi khựng lại và rụt lại.
Sợ lạnh suốt hai ngày qua, nàng ngáp dài một cái, nhìn về phía gối của Ninh Ân rồi nhắm mắt lại.
Trong phòng sạch sẽ, ánh đèn lắt léo, sóng sánh như vảy.
Ninh Ân xõa tóc, chậm rãi bước ra khỏi bể tắm nước nóng sâu đến thắt lưng. Giọt nước xẹt qua lồ.ng ngực trắng, hơi nước mờ mịt, hai chữ “Linh Tê” phía trên đỏ như máu.
Hắn lau sơ qua, mặc lại quần áo rồi đi về phía phòng ngủ.
Đẩy cửa ra, ánh nến lung linh, người trên giường ngủ vùi trong chăn bông, yên tĩnh như một đóa hoa vừa chớm nở.
Ninh Ân dựa vào trên giường, đưa ngón tay đặt lên khóe miệng nàng đẩy đẩy lên.
“Thật ngốc.”
Hắn trầm giọng nói, có chút thương tiếc: “Thực sự đi hỏi Ngu Hoán Thần.”
Ngu Linh Tê bị đánh thức, mơ hồ nắm lấy ngón tay của hắn nói: “Đừng làm loạn, ngủ đi.”
Ninh Ân buồn cười một tiếng, cắn vành tai nàng, nhấc chăn lên nằm xuống, dùng sức ôm Ngu Linh Tê vào trong lòng.
Ở tư thế này, Ngu Linh Tê bị rơi trực tiếp khỏi gối nên đành phải điều chỉnh góc độ cọ vào trong ngực của hắn.
Ánh đèn lập lòe, một mảng lớn màu trắng đục lộ ra từ phía trước quần áo của Ninh Ân, Ngu Linh Tê mơ hồ nhìn thấy một vết đỏ rất mờ, hình như là khắc một chữ cái nào đó.
Tuy nhiên, khi nàng cố gắng thoát ra khỏi sự hỗn loạn và mở mắt để nhìn kỹ hơn, vết đỏ lại biến mất.
Có lẽ là nhìn nhầm rồi?
Nàng tựa vào lồ.ng ngực đó một lúc, rồi lại nhắm mắt.
Một đêm ngọt ngào không mộng mị.
…
Ngu Linh Tê thức dậy ngay khi trời vừa tờ mờ sáng.
Chỗ bên cạnh quả nhiên đã trống rồi, chạm vào có cảm giác lạnh lẽo.
“Vương gia đâu?”
Ngu Linh Tê ngáp một cái đứng dậy, tóc đen tuyết trắng có một chút lười biếng mềm mại, ngay cả cung nữ tới cửa hầu hạ cũng cảm thấy lòng rung động.
“Hồi cô nương, giờ Mão Vương gia đã vào cung.”
Cung nữ cung kính đáp, không nói ít hơn một câu, cũng không nói nhiều hơn một câu.
Ngu Linh Tê đỡ mép giường để tỉnh táo một lúc, thầm nghĩ: Chẳng lẽ tàn dư của bữa tiệc vẫn chưa được giải quyết?
Lễ bộ, hội trường trang nghiêm.
Giám sát Khâm Thiên Giám và Lễ bộ thượng thư cúi người đứng hai bên, nhìn Tĩnh vương điện hạ đang ngồi nhàn nhã trên ghế chủ vị, lau mồ hôi không tồn tại trên cằm.
Giám sát Khâm Thiên Giám là người đầu tiên lên tiếng, chắp tay dâng ngày được tuyển chọn kỹ càng lên: “Theo, theo tính toán của lão thần, ngày mười sáu tháng tám trăng hoa nở rộ, bầu trời quang đãng, là ngày lành mười năm khó gặp, nghi thức đón dâu vào cửa…”
Ninh Ân gõ ngón tay vào nhau, nhướng mày nói: “Tháng tám?”
“À…”
Giám sát dừng một chút, chấm ngón trỏ vào miệng, nhanh chóng lật trang: “Tháng tám, hơi muộn một chút, lão thần còn có hai ngày chuẩn bị, mồng chín tháng năm âm lịch cũng là một ngày tốt lành.”
Thấy Ninh Ân ngay cả mắt cũng không nâng lên, chòm râu của Giám sát lại run rẩy nói: “Ngày mười hai tháng tư cũng được.”
Chậc… Tĩnh vương cười một tiếng.
Hắn rõ ràng là một người tuấn mỹ, nhưng khi hắn cười rộ lên, lại khiến lưng người ta rùng mình một cách khó hiểu.
Lễ bộ thượng thư nháy mắt, lúc này Giám sát mới run rẩy nói: “Có lẽ, ngày mười tám tháng sau?”
Mười tám sao?
Ninh Ân ước tính: Một tháng là đủ để dọn dẹp sạch sẽ.
Các đốt ngón tay nhẹ dừng lại, Lễ bộ thượng thư lập tức chắp tay nói: “Thần lập tức đi xuống thu xếp việc tam sách và sáu lễ, ngày mai sẽ trình danh sách lễ vật cho điện hạ xem xét.”
“Bản vương mới kết hôn lần này, làm phiền hai vị đại nhân.”
Ninh Ân đứng dậy chắp tay sau lưng đi ra khỏi cửa điện.
Ai có thể kham nổi một câu “làm phiền” của Tĩnh vương điện hạ chứ?
Tuy là lời nói khách sáo nhưng thực tế lại gây áp lực, nếu dám phá hỏng tiệc cưới “duy nhất” của Tĩnh vương thì mười cái đầu cũng không đủ.
Lễ bộ thượng thư và Giám sát lo sợ không yên quỳ xuống tiễn người, đồng thanh nói: “Chúng thần sẽ cố gắng hết sức!”
Hai tháng mùa xuân, liễu rủ dọc theo hồ Khúc Giang ở phía nam thành, xanh tươi phất phơ.
Đứa trẻ chạy băng qua con hẻm với chiếc chong chóng trên tay, suýt va chạm với chiếc xe ngựa đang chạy tới.
Cánh tay bị nắm lấy, đứa nhỏ kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một mặt uy nghiêm mà thanh tú.
“Chỉ là một đứa trẻ thôi, đừng căng thẳng.”
Một giọng nói khàn khàn cố ý phát ra từ trong xe ngựa, rất nhẹ và trầm.
Lúc này Tiết Tung mới buông ra, nói với bên trong xe: “Vâng, chủ…”
Nghĩ đến sự có mặt của người ngoài, Tiết Tung ngừng giọng nói lại.
Một bàn tay xinh đẹp của một nữ nhân vươn ra khỏi cỗ xe, bên trên còn dính một ít vụn gỗ, nhẹ nhàng đặt vào tay đứa trẻ một vài viên kẹo
“Đi chơi đi.” Người bên trong xe nói.
Đứa trẻ có được đồ ăn, nó vui vẻ chạy đi, rèm xe lại đóng lại, từ từ đánh xe chạy về phía bắc.
Tiết Tung nhìn quanh, ra lệnh cho thị vệ canh trừng ở bên ngoài, trong khi hắn ta bước vào một cái sân vắng vẻ.
Bước đến tầng trong cùng của sân, hắn ta khẽ gật đầu và ra hiệu cho người hầu mở cửa.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT –
Kẽo kẹt một tiếng, ánh sáng chói lọi tràn ra, bóng dáng xanh nhạt bên cửa sổ theo bản năng nheo mắt lại.
“Dương liễu rút cành rồi phải không? Có hơi thở mùa xuân trong gió.”
Tiết Sầm quay khuôn mặt ấm áp qua nhìn Tiết Tung.
Tiết Tung đóng cửa lại, nắng xuân rực rỡ trong phút chốc đã biến mất, chỉ còn lại bóng đêm lạnh lẽo vô tận.
“Ta đã nói với cha và ông nội rằng ngươi ra ngoài du học, phải xa nhà hơn một tháng.”
Tiết Tung đặt hộp gỗ đàn hương lên bàn, nhìn trên giấy Tuyên Thành viết đầy hai chữ “Linh Tê”, nhíu mày nói: “Mọi chuyện ở nhà đều ổn, ngươi không cần phải lo lắng.”
“Ta cũng không biết rằng huynh đã mua một toà nhà như vậy.”
Dù bị giam cầm trong không gian này, Tiết Sầm vẫn giữ vẻ kiêu ngạo như một học giả, nhẹ nhàng nói: “Những việc huynh làm sẽ khiến gia đình yên ổn, hay sẽ không bao giờ yên ổn?”
“Ngươi sẽ không thể hiểu ta.” Gân xanh trên cổ Tiết Tung nổi lên, nghiêm nghị nói: “Những người lớn lên trong hũ mật như ngươi từ nhỏ đã được kỳ vọng rất cao, đương nhiên sẽ không hiểu cảm giác của người bị ngươi giẫm lên như thế nào.”
Tiết Sầm giật mình, nhìn người huynh trưởng xa lạ trước mặt rồi lẩm bẩm: “Huynh đang nói cái gì vậy, huynh trưởng?”
“Người dịu dàng như ngọc là ngươi, người được mọi người chú ý cũng là ngươi, người lập hôn ước với Ngu gia cũng là ngươi… Người từ nhỏ đã có được tất cả như ngươi đương nhiên sẽ không hiểu cảm giác của ta.”
Tiết Tung thờ ơ nói: “Rõ ràng ta mới là cháu trai cả của Tiết gia, nhưng thiên hạ chỉ biết đến Tiết Nhị lang tấm lòng rộng mở, có còn nhớ Tiết gia còn có một cậu cả vô danh? Ta liều mạng làm quan, dựa vào năng lực của mình mới bò lên chức vị Hộ bộ thị lang, cha, ông nội, có ai nhìn thẳng vào ta và khen ngợi ta dù chỉ nửa câu?”
“Cho nên huynh lừa gạt trên dưới Tiết phủ, đầu quân cho người khác?”
Đôi mắt Tiết Sầm đỏ lên: “Huynh khống chế động tĩnh của Thái tử bị phế từ chỗ của ông nội, dò hỏi tin tức về Ngu gia từ chỗ của ta, tất cả những điều này là vì sự thuận tiện cho chủ nhân thực sự của huynh… Huynh như thế này, có bao giờ xứng đáng với gia đình và tình bạn đã bị huynh lợi dụng không?”
Trên mặt Tiết Tung không có chút cảm xúc nào.
“Đại trượng phu sống trên đời chỉ vì danh vọng và quyền lực. Ta chỉ muốn chứng minh cho ông nội thấy sự lựa chọn của ta là đúng đắn.”
Tiết Tung quay lại gằn từng chữ: “Ta mới là trụ cột của Tiết gia.”
“Huynh…”
“Tĩnh vương Ninh Ân đã đính hôn với Ngu Linh Tê.”
Những lời nói chưa xong của Tiết Sầm đã bị nghẹn cổ họng, sắc mặt hắn nhanh chóng tái đi.
Hắn đã sớm đoán được ngày này sẽ đến, nhưng khi nghe tin vẫn giống như bị dao sắc trên tay, đau nhói dữ dội.
“Thê tử thanh mai trúc mã chưa qua cửa của ngươi sắp bái đường thành thân với người khác.”
Tiết Tung nhếch khóe miệng lên mỉa mai: “Tĩnh vương giống như người cha ngu ngốc tàn bạo lại còn sống trong cảnh thái bình giả tạo kia của hắn, chỉ biết cướp thê tử của người khác. Còn ngươi, A Sầm, ngươi chỉ có thể trốn trong góc như một kẻ hèn nhát khóc thút thít.”
“Đừng nói nữa…”
“Sau này ngươi nhìn thanh mai trúc mã của ngươi, còn phải quỳ gối gọi nàng là ‘Vương phi nương nương’… Không, một kẻ yếu đuối bất tài như ngươi nhất định không dám gặp nàng.”
“Đừng nói nữa!”
Tiết Sầm nắm chặt tay, run giọng nói: “Huynh đừng nói nữa.”
Tiết Tung đã đạt được nguyện vọng của mình, nhìn thấy vẻ mặt của Tiết Sầm đang trên bờ vực suy sụp, hắn ta nói chậm lại: “Ngươi không muốn đoạt lại tất cả sao, A Sầm?”
Như có một tiếng sấm rền rơi xuống trong lòng, Tiết Sầm đột nhiên ngước đôi mắt đỏ hoe lên.
Tiết Tung mở chiếc hộp gỗ đàn hương, để lộ một cặp chén thủy tinh hình long phượng rất đẹp và một chiếc bình sứ đen đã được chuẩn bị sẵn.
Hắn ta nói: “Ngươi đi chúc nàng tân hôn đại hỉ, nàng sẽ không đề phòng ngươi đâu.”
Tiết Sầm lùi lại một bước, loạng choạng ngã xuống ghế.
“Không…”
Khuôn mặt sáng sủa của hắn đã không còn chút máu, không thể tin được: “Huynh định làm gì?”
“Đừng lo lắng, nàng sẽ không chết. Mục tiêu của ta là Tĩnh vương.”
Tiết Tung nghiêm nghị nói: “Sau khi Tĩnh vương chết, ngươi liền mang nàng xa chạy cao bay.”
Tiết Sầm vẫn không thể tin được mà nhìn hắn ta, như thể đây là lần đầu tiên hắn biết người huynh trưởng cùng một mẹ đẻ ra của mình.
“Ngươi là đệ đệ của ta, ta sẽ không ép buộc ngươi.”
Không nhận được câu trả lời từ Tiết Sầm, Tiết Tung cất cốc thủy tinh và lọ thuốc đi: “Nếu ngươi không cần nàng nữa thì ta cũng không cần giữ lại nàng. Sau khi việc thành công ta sẽ thả ngươi ra ngoài.”
Tiết Tung cầm hộp đàn hương đi về phía cửa.
Tiếng bàn ghế bị lật đổ truyền đến từ phía sau, Tiết Sầm vội vàng nói: “Huynh…”
Tiết Tung dừng lại.
“Huynh thề, sẽ không lợi dụng ta hại nàng.” Cằm Tiết Sầm run lên.
“Ta thề.” Tiết Tung không chút do dự.
Sau một hồi im lặng, Tiết Sầm từ từ nhắm mắt lại.
Hầu kết di chuyển nuốt nước mắt vào trong, giọng nói của hắn thô như giấy nhám: “… Được, ta đồng ý với huynh.”