Gặp Đông

Chương 25



Đêm khuya thanh vắng, cửa sổ phòng ngủ đóng chặt tựa như ngăn cách với bóng đêm, không ai có thể rình không gian bí mật.

Dụ Kiến tựa vào đầu giường, đặt di động cũ trên đầu gối.

Đây là mùa đông năm một cô dùng tiền chính mình kiếm được mua chiếc di động đầu tiên, bộ nhớ nhiều hơn so với chiếc kia, cũng đủ cho cô nhét vào đủ loại kiểu dáng gì đó.

Chuyện cô làm đầu tiên sau khi đổi di động, chính là ngày đêm cô lật xem, chuyển hết nội dung trò chuyện sang đó.

Cô lau đi nước nhỏ trên màn hình, ấn vào Wechat.

Bên trong một đống tin nhắn chưa đọc.

Lúc trước cô đột nhiên bỏ số, rất nhiều bạn bè không thông báo được, đống tin nhắn này chính là vào khoảng thời gian kia.

Có người hỏi cô ở đâu, có người hỏi cô có phải thực sự không tính trở về đi học, có người hỏi tình hình sức khỏe của cô, còn có người tìm cô xả stress.

Khi đó cô có không ít bạn bè, có chút xã giao, cũng có thỉnh thoảng tâm sự, mấy năm này mọi người bôn ba bận rộn công tác hoặc cuộc sống, liên hệ đều dần ít đi, hiện giờ nhìn lại những tin nhắn chưa đọc, dường như đã có mấy đời.

Cô không nhanh không chậm ấn vào từng cái mở ra xem, dường như là tình bạn ngày hôm qua vẫn còn kéo dài đến hiện tại.

Cuối cùng đã xem xong tất cả tin nhắn, ngón tay cô để trên màn hình, khi màn hình sắp biến đen, cô ấn vào danh sách chặn.

Trong danh sách chặn chỉ có một người.

Rèm cửa kéo xuống, cô không xem được thời gian thay đổi, đêm tối dần rút đi, một ngày mới bắt đầu.

Năm mới, mặt trời mới mọc.

Mạnh Đông tỉnh lại lúc sáu giờ bốn mươi phút sáng.

Tối hôm qua đi vào giấc ngủ đã hơn hai rưỡi, có lẽ anh đã quen loại thời gian giấc ngủ ngắn ngủi, cho nên khi anh trợn mắt không cảm thấy buồn ngủ mệt mỏi.

Anh nhìn trần nhà, lại nằm trong chốc lát, sau đó mở TV, xuống giường làm vận động đơn giản.

Chờ nghe xong một đoạn tin tức buổi sáng, anh vào phòng tắm, tắm xong đi ra chuẩn bị mặc quần áo, anh cầm lấy áo len ngày hôm qua.

Nghĩ đến gì đó, anh ngửi ngửi, tiếp đó cầm lấy áo khoác cũng ngửi.

Không có mùi thuốc.

Thế nhưng anh vẫn thay đổi toàn bộ, từ trong tủ quần áo tìm ra một bộ khác mặc vào.

Tiệc buffet trong đại sảnh vẫn còn giữ lại trang trí đêm qua, Mạnh Đông chọn xong bữa sáng, ngồi vào vị trí bên cửa sổ, vừa ăn vừa xem di động.

Người bạn kia của Thái Tấn Đồng hiệu suất làm việc rất cao, ngày hôm qua ảnh chụp video và cả bài viết đã đăng lên mạng, trong ảnh băng gạc ở gáy anh nhìn rất rõ ràng, bài viết “Chàng trai buổi đêm” đã làm sáng tỏ.

Thế nhưng cùng lúc đó lại có tin tức khác về Dụ Kiến, trong ngày đầu tiên năm mới đã lên hotsearch.

Mạnh Đông bỏ cốc cà phê xuống, ấn vào đọc nhanh như gió, không bao lâu Thái Tấn Đồng gọi điện thoại đến, anh báo cho đối phương đang ở đại sảnh buffet, sau khi cúp điện thoại anh tiếp tục xem tin tức.

Thái Tấn Đồng vừa mới rời giường không lâu, đơn giản rửa mặt một chút, không chỉnh lại tóc, bởi vậy khi anh ta xuất hiện thoạt nhìn hơi rối bù.

Anh ta lấy đồ ngồi vào đối diện Mạnh Đông, ngáp nói: “Sao anh dậy sớm như vậy?”

“Ngủ đủ rồi.” Mạnh Đông nói.

“Xem tin tức chưa?” Thái Tấn Đồng nhìn vào di động Mạnh Đông, cho dù là thật sự xem, anh ta cũng liếc mắt một cái đã nhận ra trên màn hình là hai chữ “Dụ Kiến” bắt mắt.

Mạnh Đông cầm lấy một chiếc bánh bao, cắn một ngụm nói: “Anh bình tĩnh hơn so với ngày hôm qua.”

“Đúng vậy.” Thái Tấn Đồng cười, vừa ăn vừa nói, “Ngày hôm qua loại người qua đường này đánh tôi một cái trở tay không kịp. Hôm nay đã sớm dự đoán được, tiết mục cuối năm bị xóa, Dụ Kiến không lên hotsearch thì ai lên?”

Hôm nay toàn màn hình đều là từ mấu chốt “Tiết mục của Dụ Kiến bị xóa”.

Mạnh Đông hỏi: “Có kế hoạch quan hệ xã hội chưa?”

Thái Tấn Đồng khẽ thở dài: “Anh cũng ở chung mấy ngày với Dụ Kiến, anh cảm thấy mấy ngày nay cô ấy thoạt nhìn thế nào?” Không đợi Mạnh Đông trả lời, anh ta nói luôn, “Cô ấy bình tĩnh giống như chuyện không liên quan mình, anh nói xem chính cô ấy cũng không sốt ruột, tôi sốt ruột thì có thể làm gì?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 76

Mạnh Đông nhai bánh bao, qua hai giây nói: “Nhìn anh cũng thực sự tận tâm hết sức.”

Thái Tấn Đồng còn thật sự nói: “Trách nhiệm mà. Hơn nữa, Dụ Kiến là nghệ sĩ nổi tiếng nhất tôi tiếp nhận, hiện tại tình huống không rõ, ai dám nói cô ấy nhất định sẽ chết? Tôi cũng đánh cược một tiền đồ tốt.”

Thái Tấn Đồng nói cực kì thành khẩn, bởi vì Mạnh Đông đã nói thật lòng mình. Anh ta hất cằm vê phía di động: “Anh tin lời trên mạng nói Dụ Kiến ăn trộm ca khúc sao?”

Mạnh Đông ăn nốt miếng bánh cuối cùng, không trả lời anh ta.

Thái Tấn Đồng không thể nhìn được gì từ vẻ mặt Mạnh Đông.

Khi hai người bọn họ ở khách sạn ăn sáng, Dụ Kiến đang nằm trên giường lật xem tin tức về chính mình.

Nhìn trong chốc lát, đột nhiên tiếng bước chân sốt ruột hoảng hốt từ xa đến, tiếp đó cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị đẩy ra, bà Dụ chạy vào, lo lắng nói: “Kiến Kiến, bên ngoài tiểu khu có rất nhiều phóng viên!”

Dụ Kiến lập tức xuống giường.

“Mẹ vừa mới chuẩn bị đi mua đồ ăn, ai biết mới ra cửa đã thấy một đống phóng viên, còn bị người nhận ra, phóng viên vẫn đuổi theo mẹ. Cha con ở bên ngoài nói chuyện với bảo vệ, bảo bọn họ đừng cho phóng viên tiến vào.”

Từ khi Dụ Kiến ra mắt đến nay, người đại diện bảo vệ rất tốt, nếu không phải lần này cô xảy ra tin tức tiêu cực, sau đó tiệm ăn trong nhà cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, truyền thông cũng không dễ dàng tìm ra người nhà cô như vậy.

Cha mẹ cô ở nơi này không phải bí mật, bị truyền thông biết được cũng là chuyện sớm muộn.

Dụ Kiến không đi đến ban công, cô cách tấm rèm nhìn ra bên ngoài, dưới lầu tụ tập không ít người. Cô hỏi: “Bên dưới là ai thế, hàng xóm ạ?”

“Đúng vậy, đều là hàng xóm.” Bà Dụ đi theo bên cạnh cô, “Phóng viên hiện tại không vào được, bảo vệ cũng không để cho bọn họ vào, nhưng không thể đuổi được hàng xóm đi. Ngày hôm qua tin tức kia vừa ra, bọn họ đều biết con đã trở lại, hiện tại bên ngoài lại một đống phóng viên, những người này chính là ăn no rửng mỡ đến hóng chuyện!”

Hàng xóm có nam có nữ, có già có trẻ, Dụ Kiến thấy có đứa bé đang mở cửa hàng rào, bên cạnh người lớn đang nói chuyện, không giống ngăn lại, mà giống đang chỉ đạo.

Dụ Kiến đang muốn bảo bà Dụ xuống lầu, cách đó không xa ông Dụ vừa vặn chạy về, thấy hình ảnh này lập tức lên tiếng, Dụ Kiến nghe thấy người lớn kia nói: “Trẻ con chơi đùa thôi……”

Ông bà Dụ đều là người bình thường, mua rau còn phải cò kè mặc cả, chỉ hy vọng mua đồ ăn có thể được tặng thêm cây hành, thấy trẻ con người già lưu lạc, bọn họ chắc chắn sẽ cho cơm và tiền.

Từ trước đến nay bọn họ giúp mọi người làm niềm vui, làm sao gặp phải loại chuyện thế này, lại sợ gặp phải phóng viên nói sai gây phiền phức cho Dụ Kiến, lại lo lắng ngộ nhỡ cãi nhau với hàng xóm bị phóng viên chụp tới cũng sẽ gây phiền toái cho Dụ Kiến, bởi vậy bọn họ nhất thời bó tay, thành ruồi bọ không đầu.

Dụ Kiến biết bọn họ đều là vì cô, vì thế cô gọi điện cho em họ, sau đó nói với cha mẹ: “Cha mẹ mang mấy bộ quần áo, đi nhà Giai Bảo ở mấy ngày.”

Ông bà Dụ phản ứng đầu tiên là không đồng ý, nhưng ở nhà ngồi một lát, thấy hàng xóm bên ngoài không chịu đi, bảo vệ cũng nói phóng viên còn chưa đi, bọn họ lại cảm thấy ra ngoài ở sẽ an tâm hơn.

Bọn họ bảo Dụ Kiến cùng đi.

Dụ Kiến lắc đầu: “Bọn họ tinh mắt, con không đi.”

“Vậy con làm sao bây giờ?”

Dụ Kiến trấn an cha mẹ: “Con ở trong nhà mình là chuyện rất bình thường, không sao hết.”

Em họ đang bận làm việc, nhờ đồng nghiệp qua đón người, xe thoải mái dừng ở cửa biệt thự, sau khi Dụ Kiến nhìn thấy cha mẹ lên xe lập tức kéo kín rèm.

Đã qua giữa trưa, cô lười nấu cơm, tối hôm qua trong nhà còn thừa nhiều đồ ăn, cô lấy hai món trong tủ lạnh, dùng lò vi sóng hâm lại ăn tạm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Thái Tấn Đồng gọi điện thoại tới khi cô vừa mới bỏ bát đĩa bẩn vào bồn, bột rửa bát cho máy rửa bát không biết cha mẹ đặt ở nơi nào, cô không tìm được, đang do dự có nên rửa tay.

Thái Tấn Đồng ở trong điện thoại hỏi cô đã dậy chưa, cô cầm chai nước rửa bát nói: “Hiện tại bên ngoài nhà tôi đầy người, tôi muốn cũng không ngủ được.”

Thái Tấn Đồng hỏi: “Làm sao vậy, phóng viên tìm tới chỗ ở?”

“Ừ.”

“Nếu không hiện tại tôi lại đây.”

“Không cần, trong nhà nếu có khách tới, hàng xóm sẽ biết.”

“Vậy hôm nay cô không tính ra ngoài?”

“Ra ngoài làm gì, để cho bọn họ có thêm tư liệu sống?”

Cúp điện thoại, Dụ Kiến lấy chút nước rửa bát, chậm rãi rửa.

Hôm nay cuối cùng cô được như ý nguyện không cần ra cửa.

Trong khách sạn, Thái Tấn Đồng bỏ di động xuống nói: “Hôm nay không có phụ nữ, chỉ có hai anh em chúng ta, nếu không uống vài chén, coi như xả stress?”

Tuy rằng hôm nay tin tức ầm ĩ ngất trời, nhưng không hiểu sao tâm trạng Thái Tấn Đồng thoải mái hơn so với mấy ngày trước, hôm nay anh ta thức dậy lo lắng nhất chính là tiếp theo anh ta phải “giúp đỡ” Mạnh Đông khôi phục trí nhớ như thế nào.

Anh ta sợ mình diễn không tốt.

Mạnh Đông nhìn vào di động Thái Tấn Đồng để sang một bên, hỏi: “Dụ Kiến không có việc gì chứ?”

Thái Tấn Đồng nói: “Cô ấy xem như là nghệ sĩ có tố chất tâm lý mạnh nhất tôi từng thấy.”

Mạnh Đông dựa vào sô pha, chuyển di động trong tay.

Hôm nay vẫn có sương mù, anh và Thái Tấn Đồng không ra khỏi khách sạn, hai người ăn cơm nói chuyện giết thời gian, cho đến khi màn đêm buông xuống.

Buổi tối khoảng chín giờ, thức ăn trên bàn vừa mới hết sạch, Thái Tấn Đồng uống đến mặt đỏ tía hồng, di động đột nhiên vang lên.

Mạnh Đông nghe thấy là tiếng Dụ Kiến.

Dụ Kiến cả ngày không ra cửa, buổi chiều cô nghe xong ca khúc một lát, buổi tối không làm gì, tắm rửa xong lại nhìn TV một lát, cô bất giác ngủ.

Lúc nửa mê nửa tỉnh cô tắt TV và đèn, thấy chưa được mấy tiếng, cô vùi vào chăn tiếp tục ngủ, nếu không có tiếng động, có lẽ cô sẽ ngủ thẳng đến bình minh.

Cha mẹ không ở nhà, sau khi cô vào phòng không đóng cửa, tiếng vang này không biết là do cô nằm mơ hay là từ nơi nào truyền đến, cô sợ là chính mình nghe lầm, cho nên xốc chăn lên cẩn thận nghe, không nghe được gì, cô che tai phải lại thử một lần, vẫn không nghe ra.

Cô cọ gối chuẩn bị tiếp tục ngủ, nhưng không ăn cơm chiều, lúc này bụng hơi đói.

Không ngủ được, cô bật đèn xuống giường, đi ra phòng ngủ.

Đi đến đầu cầu thang, cô bật đèn, ngọn đèn chói mắt, cô thấy một người đàn ông xa lạ đang lên lầu.

Động tác nhanh chóng cô thét chói tai, xoay người chạy vào phòng ngủ, dép lê trên chân rơi, cô nhịn đau, khóa cửa báo cảnh sát liền mạch lưu loát.

Khi Thái Tấn Đồng nhận được điện thoại, cảnh sát còn chưa tới cửa, Dụ Kiến nghe được ngoài phòng vang lên tiếng thét kinh hãi, không dám đi ra ngoài xem tình huống, cô gọi cho Thái Tấn Đồng bảo anh ta nhanh chóng đến xử lý.

Thái Tấn Đồng tỉnh rượu, Mạnh Đông rời khỏi sô pha: “Chìa khóa xe!”

Sau khi lên xe Thái Tấn Đồng mới phản ứng lại, anh và Mạnh Đông đều uống rượu, anh vội hỏi: “Chúng ta gọi lái thuê đi.”

Mạnh Đông không để ý đến anh ta, lần đầu tiên anh lái chiếc xe này, dẫm chân ga, Thái Tấn Đồng nhanh chóng thắt dây an toàn.

Xe nhanh như chớp xông vào đêm sương, Thái Tấn Đồng nắm chặt dây an toàn, hô to gọi nhỏ: “Anh chậm một chút, nhìn đường, cẩn thận xe! Mạnh Đông, anh Mạnh ——”

Mạnh Đông ngoảnh mặt làm ngơ, ở trước lan can tự động tiểu khu mới phanh lại, bánh xe ma sát ra tiếng chói tai, lan can dâng lên, anh lại vọt vào.

Thái Tấn Đồng đã hoàn toàn tỉnh rượu, xe dừng lại, anh ta kéo cửa nôn hai cái, mắt thấy Mạnh Đông đi gõ cửa, anh ta nhanh chóng theo qua.

Không có ai mở cửa, Mạnh Đông thay đổi phương hướng, băng qua bụi cỏ, đi đến cửa sổ ngoài phòng bếp.

Cửa sổ mở rộng, sớm bị người mở, anh bám khung cửa nhảy vào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 128

Thái Tấn Đồng đi theo phía sau anh, cửa sổ hơi cao, anh ta chưa từng thử nhảy, chân giơ lên thử vài cái, anh ta mới học theo Mạnh Đông nhảy vào.

Phòng khách tối đen, nhưng cầu thang có đèn sáng, có người đàn ông ngã vào cầu thang, hình như là bị ngã hôn mê, Mạnh Đông từ phòng bếp một đường chạy ra, đá văng người đàn ông trên mặt đất.

Thái Tấn Đồng nghe thấy người này phát ra tiếng kêu, có lẽ là bị đau tỉnh, ngẩng đầu, Mạnh Đông đã bước lên, gọi người: “Dụ Kiến? Dụ Kiến?”

Cửa phòng ngủ khẽ mở ra, ánh sáng từ trong chiếu rọi ra, Dụ Kiến đứng ở giữa ánh sáng, Mạnh Đông lập tức đi nhanh lên, một tay bắt được bả vai cô.

“Không có việc gì chứ?”

Dụ Kiến ngửi được mùi rượu, cô lắc đầu: “Tôi không sao.” Nhìn phía sau Mạnh Đông, “Tên trộm đâu?”

“Ở dưới lầu.” Mạnh Đông quan sát, “Không bị thương chứ?”

“Không có, vừa mới đối mặt tôi đã bỏ chạy về phòng ngủ.”

“Báo cảnh sát chưa?”

“Đã báo.” Dụ Kiến nhướn mày, cánh tay rất đau, cô rút ra.

Bàn tay Mạnh Đông đè lại đỉnh đầu cô, rôi khẽ thu lại, sợi tóc cô bám trên đầu ngón tay anh.

Mùi rượu sượt qua mặt Dụ Kiến, Dụ Kiến không nhúc nhích.

Thái Tấn Đồng ở dưới lầu trông kẻ trộm.

Cảnh sát đến muộn hai phút so với bọn họ, bên quản lý theo cảnh sát tới.

Tên trộm đã tỉnh, có lẽ là bị Dụ Kiến dọa, ngã xuống cầu thang hôn mê, hiện tại cần đưa đến bệnh viện.

Hắn ta nói không phải kẻ trộm, là fans Dụ Kiến, nhưng Thái Tấn Đồng quan sát một chút, nghi ngờ gã có thể là chó săn, việc này cần anh ta ra mặt xử lý.

Cảnh sát làm xong ghi chép rồi đi, nói sẽ liên hệ với Dụ Kiến sau, Thái Tấn Đồng để lại phương thức liên hệ.

Bên quản lý cũng chuẩn bị rời đi, đi lên dặn dò Dụ Kiến có việc có thể trực tiếp gọi điện thoại cho bọn họ, Dụ Kiến lúc trước không lưu số điện thoại của bên quản lý, lần này hỏi số của bọn họ.

Mọi người đi rồi, Dụ Kiến đau chân, lúc này là thật sự đau, cô ngồi sô pha xoa cổ chân.

Mạnh Đông hỏi: “Cha mẹ cô đâu?”

“Đi ra ngoài ở.” Dụ Kiến nói.

Thái Tấn Đồng hỏi: “Có cần thông báo cho bọn họ?”

“Không cần.” Dụ Kiến không tính nói cho cha mẹ chuyện đêm nay, nếu lên tin tức, vậy đến lúc đó nói sau.

Mạnh Đông nhìn chân cô, chưa nói gì, anh nói: “Cô dọn dẹp một chút, đêm nay đừng ở nơi này.”

Dụ Kiến vừa rồi cũng quyết định ra ngoài ở một đêm, cô không muốn để chính mình gặp nguy hiểm, nhưng hôm nay động tĩnh lớn, cô lại cảm thấy không ai dám đến cửa, bởi vậy cô lắc đầu: “Không cần thiết.”

Thái Tấn Đồng đứng về phía Mạnh Đông: “Cẩn thận không thừa, vẫn là đi ra ngoài ở rồi nói sau.”

Mạnh Đông đứng ở bên cạnh Dụ Kiến, còn nói một lần: “Đi thu dọn một chút, nhanh thôi.”

Dụ Kiến phân vân, cuối cùng cảm thấy chính mình an toàn xếp thứ nhất, vì thế lên lầu thu dọn hành lý.

Cô mang theo vài món, nên mang đều mang, ra khỏi phòng thấy Mạnh Đông đứng ở đầu cầu thang, bước chân cô hơi ngừng lại.

Mạnh Đông chờ cô đi ra, liếc cô, lấy đi hành lý của cô, đi trước xuống lầu.

Dụ Kiến bám cầu thang chậm rãi đi xuống, khi còn vài bước cuối cùng, Mạnh Đông ở phía trước quay đầu lại, đột nhiên ôm eo cô mang cô xuống lầu.

Hai chân Dụ Kiến nhẹ nhàng chạm đất.

Thái Tấn Đồng đang gọi điện thoại với người ở bên kia công ty, thấy bọn họ đi ra, anh ta khẽ hỏi một câu, Dụ Kiến gật đầu, Thái Tấn Đồng tiếp tục nói điện thoại, đi theo bọn họ lên xe.

Mạnh Đông lái xe, Thái Tấn Đồng ngồi bên cạnh, Dụ Kiến ngồi phía sau.

Sau khi Thái Tấn Đồng lên xe theo bản năng thắt dây an toàn, Dụ Kiến nhìn anh ta, thật sự không ai nhớ tới chuyện uống rượu.

Xe chậm rãi lái trở về khách sạn, Thái Tấn Đồng còn đang không ngừng gọi điện thoại, Mạnh Đông đi đăng kí phòng.

Dụ Kiến đội mũ đeo khăn quàng cổ chờ ở góc, không bao lâu, Mạnh Đông đi về phía cô, đưa thẻ phòng cho cô.

Dụ Kiến nhìn số phòng, ở bên cạnh Mạnh Đông.

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.