Gặp Đông

Chương 27



Rạng sáng hơn hai giờ, mở cửa sổ ra, nửa tiếng động cũng không có.

Khách sạn là loại ba sao, nhưng phòng đủ lớn, hoàn cảnh vệ sinh, cửa sổ đối diện đường cái, lúc này không có xe, bên tai cực kỳ im lặng.

“Mở ra không lạnh sao?”

“Em đã nói vừa rồi sao lại cảm thấy hơi lạnh, hình như bị hở, hóa ra là cửa sổ phòng này không đóng kín.” Cô nói.

“Cho nên em mở toàn bộ cửa sổ ra?” Tiểu Dương Xuân đã đi tới, đứng sau lưng cô, cằm đặt ở trên đỉnh đầu cô.

Đầu cô hơi nặng: “Thông gió một chút.” Mắt lại liếc, “Anh lạnh không? Em đóng cửa.”

“Không lạnh.”

Đầu cô di chuyển theo cằm anh.

Tiểu Dương Xuân mới vừa tắm xong, mùi trên người giống cô, là mùi hoa đậm. Khách sạn cung cấp sữa tắm không biết là nhãn hiệu gì, ngửi sơ cảm thấy tục, hiện tại ngửi được trên người Tiểu Dương Xuân, cô lại cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

“Tóc em còn ướt.” Tiểu Dương Xuân nói.

“Vậy anh còn đè lên tóc em.” Cô nói.

Tiểu Dương Xuân cố ý dịch cằm, qua một lúc nói: “Hơi khát nước.”

Cô vừa định nói vậy đi uống nước, giây tiếp theo cảm giác da đầu nóng lên.

Tiểu Dương Xuân hôn tóc cô.

Bờ môi của anh không mỏng không dày, mềm mại, không giống vẻ mặt của anh khi nói chuyện với cô, luôn là lạnh lẽo hoặc là trào phúng.

Bởi vì tương phản, cho nên mỗi một lần sự dịu dàng này đụng chạm đến da thịt cô cảm giác mới càng mãnh liệt.

Da đầu cô bị kích thích sau đó đến cổ đều run lên, cô lại cố ý hỏi: “Giải khát không?”

“Không đủ.” Tiểu Dương Xuân ở trên đỉnh đầu cô nói.

Giọng rất thấp, giống ngấm vào làn da cô.

“Vậy anh liếm nhiều thêm.” Cô ra vẻ bình tĩnh.

Tiểu Dương Xuân cười, răng nanh chạm trên da đầu cô.

Lúc này cô không nhịn được, mắt nhìn lên đối phương: “Anh cũng không ghét bẩn!”

Tiểu Dương Xuân nói: “Em ngay cả chính mình cũng ghét bỏ?”

Cô nói: “Da đầu em sắp rớt.”

“Đúng lúc để cho anh mở mang kiến thức.”

Cô bị tức cười, khuỷu tay đụng anh một chút, cổ run lên dần dần trở lại bình thường.

Bên dưới bỗng nhiên ồn ào náo động, ánh mắt cô bị hấp dẫn qua.

Là một đám nam nữ đi trên đường cái.

Bọn họ ở tầng ba, thị giác khiến cảm giác cách đường cái rất gần, bóng đêm thâm trầm, đêm giao thừa cuồng hoan bị đám nam nữ đưa tới nơi này.

Nhóm người này vui cười đùa giỡn ở trên đường cái, tiếng phổ thông và địa phương hỗn tạp, càng ngày càng gần bọn họ, có lẽ là bị ngọn đèn hấp dẫn, có người ngẩng đầu nhìn lên.

Cạch——

Tiểu Dương Xuân kéo cửa lại, tạo ra tiếng vang. Cánh tay anh dài cũng kéo luôn rèm.

Tiếng ồn ào náo động hoàn toàn bị anh che ở bên ngoài, anh nâng mông cô đi về phía giường lớn.

“Giúp em lau tóc.” Anh nói.

Cô bị ném ở trên giường, dép lê duy nhất còn không cởi, Tiểu Dương Xuân chưa cho cô cơ hội nói chuyện, dép lê ẩm ướt dính ở trên chân, nhất thời không đá rơi được.

Cô nhìn ánh sáng, khi thì ôn hòa khi thì chói mắt, ở một lần giãy dụa dép lê cuối cùng bị cô đá lên không trung, nước trên tóc cô bị ga giường hút hết.

Đây là đêm giao thừa đầu tiên thuộc về cô và anh, bọn họ tận tình trút hết trên người nhau hơn ba tháng nhớ nhung, bọn họ không có chỗ nào cố kỵ dùng cách của mình cuồng hoan, cuồng hoan ngắn ngủi gặp nhau, cùng vượt qua khoảng cách thời gian.

Sau cảm giác hỗn loạn, buổi trưa kéo rèm ra, cô nhìn thấy trận tuyết đầu tiên ở thành phố này, cô đắm mình ở trong màu trắng, ý thức hỗn độn không rõ.

Tiểu Dương Xuân mặc áo ngủ đi tới, ngồi xổm bên cạnh cô: “Tỉnh rồi?”

Cô khẽ “Ừ”.

Tiểu Dương Xuân hôn môi cô, sau đó ôm lấy cả người cô.

Chăn khách sạn không dày, bả vai cô lộ ra ngoài, Tiểu Dương Xuân mổ hai cái, che bả vai cô, ôm cô đi đến bên cửa sổ.

Ánh mắt cô tỉnh táo.

Mùa đông màu xanh biếc đều bị tuyết bao phủ, đường cái tạm thời chưa xúc, hai bên có mấy người tuyết, bông tuyết còn đang bay lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 114: Bốn chữ “chiều vợ như điên” này rất hợp với cậu

Trắng đến chói mắt, thế giới sáng lên.

Cô thích mùa đông, bởi vì mùa đông luôn có thể làm cho cô cảm thấy rung động.

Cô lười biếng không muốn dậy, chỉ muốn nằm ở trong ngực anh ngắm tuyết, Tiểu Dương Xuân cũng không nhiều lời, qua một lúc che đi mắt cô.

Cô không vui, muốn gạt tay anh xuống.

Tiểu Dương Xuân nói: “Muốn mù?”

“Dễ mù như vậy?”

“Em không đói bụng?”

“Không đói bụng.” Cô gạt tay anh xuống, chỉ vào hai đứa trẻ đắp người tuyết ven đường, “Anh cũng đi làm một cái.”

“Ngây thơ.” Tiểu Dương Xuân lại che ánh mắt cô.

Cô nghiêng đầu đi.

Có lẽ là lấy tay không ngăn được, Tiểu Dương Xuân dùng môi chặn.

Ánh mắt cô bị che lại, chăn từ người cô rơi xuống, Tiểu Dương Xuân lập tức ôm cô quay về trên giường, đánh hai cái lên mông cô.

Cô bị đau, xoay người phản kích.

Cô nói không đói bụng, Tiểu Dương Xuân cũng không đói, trời tối bọn họ mới khỏi căn phòng này.

Bọn họ ở gần đó ăn xong cơm chiều, lại đi dạo một lát, lúc rở về trời đã tối đen, trên đường lại tích một tầng tuyết thật dày.

Cô đi đến mức tay chân lạnh như băng, ôm lấy Tiểu Dương Xuân để anh kéo cô đi, Tiểu Dương Xuân ôm luôn cô.

Nhưng lại không giống như ôm, giống như coi cô là bao tải, cô dán trước ngực anh, mũi chân có thể bắt được tuyết.

Cô mặc kệ: “Anh ăn không no?”

“Không phải.”

“Không phải cái gì?”

“Em nặng.”

Cô bám cổ anh: “Đừng nói là anh yếu rồi?”

Tiểu Dương Xuân cắn mũi cô.

Cô nói lẩm bẩm: “Đừng làm cho em ghê tởm anh.”

Tiểu Dương Xuân không nhả ra.

Cô tiếp tục nói: “Em xì mũi.”

Tiểu Dương Xuân cười cắn miệng cô, nói: “Vậy em thử xem.”

Cô ngẩng đầu mới phát hiện Tiểu Dương Xuân ôm cô đi đâu, bọn họ lại về chỗ cũ.

Cô nhìn khắp mọi nơi, dấu chân ở trên tuyết tạo ra một vòng lớn.

Cô hỏi: “Anh lạc đường?”

Tiểu Dương Xuân liếc cô, sau đó đá tuyết dưới chân.

Cô không hiểu gì nhìn.

Tiểu Dương Xuân lại dùng mũi chân, sau đó ôm cô chậm rãi đi về khách sạn.

Trở lại phòng, cô lập tức bật điều hòa cởi áo khoác, Tiểu Dương Xuân đưa cô tới bên cửa sổ, hôn đầu cô.

Giữa đường cái màu trắng không có một bóng người, là một trái tim cực lớn, trái tim hơi cong, là hai chân cuối cùng Tiểu Dương Xuân cố ý giẫm kia.

Cô vui vẻ nhìn, mặt dán sát vào cửa sổ, Tiểu Dương Xuân có lẽ cảm thấy tuyết buổi tối không lớn, mắt cô không mù được, cho nên cũng không xen vào nữa, đi rửa mặt.

Đồng hồ báo thức qua 0 giờ, ngày hôm sau ngày nghỉ năm mới chấm dứt, cô xin phụ đạo viên nghỉ nửa ngày, buổi sáng đưa Tiểu Dương Xuân đi sân bay.

Cô sinh ra chút oán giận, oán anh tại sao không về vào giữa tháng mười hai, khi ngày nghỉ Giáng sinh vừa mới bắt đầu.

Nhưng lại may mắn cuối cùng anh vẫn không nhịn được đến đây, bọn họ cùng nhau đón năm mới.

Cô tạm biệt Tiểu Dương Xuân ở cửa khẩu, Tiểu Dương Xuân quay đầu lại, bỗng nhiên đi về phía cô.

“Làm gì thế, rơi đồ?” Cô hỏi.

Tiểu Dương Xuân không nói một lời mở áo khoác ra, bao lấy cô, cô ngủi thấy mùi trên người anh.

Sân bay người đến người đi, ánh mắt vô số.

Cô bị giấu ở dưới quần áo anh, ngửa đầu, nhận lấy nụ hôn dồn dập lại cực nóng của anh.

Hốc mắt cô bỗng nhiên nóng lên, muốn cứ như vậy giấu ở trong quần áo anh, cùng anh đi nơi dị quốc tha hương.

Cô bắt đầu đếm ngày.

Sau khi quay về trường học chưa đến mấy ngày, cô mua quyển lịch ở cửa hàng văn phòng phẩm, dùng phương pháp nguyên thủy nhất, mỗi ngày gạch một lần.

Con số là màu đen, bút cô là màu đỏ, sắc thái đối lập mãnh liệt mỗi ngày kích thích cô, cô nhẫn nại gạch sáu trang, nghỉ hè cuối cùng đã đến.

Ngày nghỉ cô không về nhà.

Đêm trước nghỉ hè, gần trường học phát đơn tuyển học lái xe, cô và bạn học đăng kí, nhiều người được giảm giá. Cô nói cho cha mẹ cô muốn học lái xe, cha mẹ nói cho cô tiền, cô không cần.

Cô hiện giờ thu nhập khả quan, đang có kế hoạch tiết kiệm tiền, cô cảm thấy chưa đến vài năm có thể giúp trong nhà đổi phòng, cha mẹ cũng có thể đóng tiệm ăn hưởng thụ, nhưng cô không nói phần dã tâm bừng bừng này cho cha mẹ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 156: Nhân Hoàng trói gà không chặt

Cô nói cho Tiểu Dương Xuân.

Tiểu Dương Xuân hỏi cô: “Em không tính mua nhà ở tỉnh Y?”

“Ở trong này mua nhà làm gì?”

“Về sau công tác thì sao?”

Chuyện này còn có ba năm thời gian, cô không thể xác định, nhưng cô nói: “Về sau mặc kệ công tác ở đâu, cuối cùng em vẫn sẽ về nhà.”

Tiểu Dương Xuân hỏi: “Nghỉ hè em không trở về nhà?”

“Trước tiên không trở về, em học lái xe.”

“Đăng kí giúp anh.” Tiểu Dương Xuân nói.

Ngày đó điện thoại chấm dứt, cô không vội vã giúp Tiểu Dương Xuân đăng kí, cô chạy tới tiểu khu bên cạnh trường trước.

Ban đầu phòng cho thuê đã có người ở, cô đành phải tìm phòng khác, nhất thời không tìm được phòng thích hợp, cô ở dưới ánh mặt trời chói chang chạy tám ngày, cuối cùng trước kì thi cuối kì, ngẫu nhiên biết được hộ gia đình cho thuê phòng muốn cho thuê lại, cô không ngại ký hợp đồng với cò nhà, lập tức thanh toán hai tháng tiền thuê.

Khi Tiểu Dương Xuân trở về, cô đã dọn sạch dấu vết của những người từng thuê, sáng sủa sạch sẽ, ga giường đổi mới, trong phòng tắm là đồ dùng nam nữ, dép lê một lớn một nhỏ, bát đũa tình nhân, cô còn mua hai cái gối tình nhân.

Cô không kiên nhẫn làm việc nhà, nhưng mấy ngày này, cô dùng tất cả cảm xúc hưng phấn đều trút vào lao động, sau khi thi xong cuối kỳ cô lại đợi mấy ngày, sau đó cô đi sân bay, đón Tiểu Dương Xuân về nhà mình đã quét dọn.

Cô không nói cho Tiểu Dương Xuân, nhưng lúc dẫn người đi vào tòa nhà, Tiểu Dương Xuân rõ ràng đã đoán được.

Anh ở trong thang máy, bàn tay vòng qua đầu cô, kéo cô vào trong ngực.

Cô liếc anh: “Anh coi em là bóng rổ.”

Tiểu Dương Xuân hôn mặt cô: “Anh không hôn bóng rổ.”

Cô cố ý cọ hai má vào ngực anh.

Hành lý đều sắp xếp xong, buổi tối bọn họ gọi đồ bên ngoài, ngày đầu tiên lệch giờ, ngày hôm sau Tiểu Dương Xuân kéo cô tới bể bơi dưới lầu.

Chung quanh bể bơi trước sau như một, mỗi thời mỗi khắc đều có thể nghe thấy tiếng trẻ con chạy trốn thét chói tai.

Cô mặc áo tắm bảo thủ Tiểu Dương Xuân mua năm ngoái, lười biếng ngâm mình ở khu nước cạn phơi nắng, phơi một lát mới phát hiện Tiểu Dương Xuân không ở chung quanh cô.

Cô nhìn chung quanh, có lẽ anh đi khu nước sâu, lười tìm người, tiếp tục ghé vào bên cạnh bể bơi phơi nắng.

Cô đang thích ý, bỗng nhiên cảm giác chân dưới nước bị bắt, giật mình, nhìn vào trong nước, sau đó đùi dường như bị cắn một ngụm, cô ra tay đuổi quỷ nước.

Không cần phải cô đẩy, mặt nước vỡ tung, quỷ nước chủ động hiện lên.

Cô chỉ trích: “Súyt chút nữa em đã đánh anh!”

Tiểu Dương Xuân lau bọt nước, bắt được cổ tay cô: “Dựa vào em?”

“Trước kia anh chưa ăn đủ giáo huấn?”

“Bao lâu trước kia?” Tiểu Dương Xuân hỏi, “Mười bốn tuổi?”

Cô liếc xung quanh, không ai chú ý, cô cắn một ngụm lên bả vai Tiểu Dương Xuân.

Tiểu Dương Xuân không chút sứt mẻ, tay kia vòng ra sau gáy cô, giống đang sờ một con mèo.

Chờ cô cắn đủ, anh còn hỏi một tiếng: “Được chưa?”

Cô nói: “Không so đo với anh.”

Anh cười, kéo cổ tay cô, túm cô tới khu nước sâu.

Cô ở khu nước sâu chơi đến trưa, ngày hôm sau xương sống thắt lưng đau đớn theo Tiểu Dương Xuân đi trường học lái.

Vị trí trường hẻo lánh, cần đi tàu điện ngầm mới tới, thời tiết nóng bức, cô làm đủ các bước chống nắng, áo mũ dài tay và khẩu trang không thiếu gì.

Kỳ nghỉ hè nhiều người học xe, cô và Tiểu Dương Xuân học cùng một giáo viên, giáo viên hơn bốn mươi tuổi, tính cách khá được, không bao lâu đã quen thuộc với bọn họ.

Liên tục học tập mấy ngày, cô dần thuận tay, nhưng tốc độ lái rất chậm, cũng không dám lái nhanh.

Tiểu Dương Xuân thì khác, anh như dạo chơi.

Hôm nay vẫn nóng bức, bên ngoài nhiệt độ hơn ba mươi độ, cô đứng ở dưới mái che nắng đợi luyện xe, cho dù có mái che, vẫn khó chịu đến không thở nổi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Cô cởi áo dài tay, khẩu trang cũng tháo xuống, chỉ để lại mỗi mũ, quạt không ngừng thổi. Tiểu Dương Xuân đi ra quầy bán quà vặt ở cửa mua hai chai nước lạnh, một chai để lên mặt cô, một chai để lên cánh tay cô, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu không ít.

Đến lượt cô và Tiểu Dương Xuân lên xe, hai chai nước đã sớm trở nên ấm, cô uống một ngụm đã ghét bỏ, trả nước lại cho Tiểu Dương Xuân: “Cho anh cả.”

Tiểu Dương Xuân không chê, ngửa đầu uống, ném chai không cho cô thu rác.

Trên xe điều hòa vừa đủ, sau khi cô lên xe thở phào, giáo viên cười nói: “Hôm nay quá nóng, may mà không ai bị cảm nắng, nếu bị cảm nắng thì sẽ rất phiền.”

Tiểu Dương Xuân lái trước, cô lái sau, thầy giáo ngồi ở bên cạnh lòng bàn chân khống chế, cửa kính xe không đủ chắn ánh mặt trời mãnh liệt chiếu vào, không bao lâu cánh tay của cô đã cảm thấy giống bị nướng.

Giáo viên đã quen, làn da trên cánh tay và người ông phân tầng, ông còn có thể thoải mái bật nhạc nghe.

Cô và Tiểu Dương Xuân luân phiên lái hai lần, giáo viên hô nghỉ ngơi: “Tôi đi hút thuốc, hai người ở trên xe mát mẻ một lát.”

Cô cười nói: “Em đi mua chai nước cho thầy.”

Giáo viên vui tươi hớn hở: “Được, cảm ơn.”

Giáo viên đi rồi, cô chỉ huy Tiểu Dương Xuân: “Đi thôi, phải lạnh.”

Tiểu Dương Xuân vừa mới lái xong một vòng, anh ngồi ở ghế lái, quay đầu nhìn cánh tay cô, giẳ vờ muốn đánh cô.

Cô né tránh, cười hì hì bảo anh động tác nhanh lên, Tiểu Dương Xuân ấn cửa kính xe xuống mới xuống xe, cô phản ứng không kịp, chớp mắt đã bị đối phương từ cửa sổ với vào bắt được, Tiểu Dương Xuân xoa loạn tóc cô, mới buông tha cô đi mua nước.

Cô chỉnh lại tóc, một lần nữa cửa kính xe đóng lại, vừa nghe nhạc vừa hưởng điều hòa, bỗng nhiên Wechat liên tục vang lên, không phải của cô, cô dịch lên phía trước xem.

Di động ở ghế người lái, là của Tiểu Dương Xuân, cô nhặt lên, ấn cửa xe xuống tìm người, di động ở trong tay cô, Wechat vẫn không ngừng vang, trên màn hình không hiện tin nhắn, cô không biết là ai tìm Tiểu Dương Xuân.

Qua một lát, cô thấy Tiểu Dương Xuân từ xa đi trở về, cô vươn tay ra cửa sổ, lúc này tiếng chuông vang lên.

Dưới ánh mặt trời màn hình phản quang, cô mơ hồ thấy tên “Phương Ninh Huyên”, Tiểu Dương Xuân đúng lúc đến gần, anh lấy đi di động.

“Không sợ phơi nắng?” Anh đẩy cánh tay cô vào trong xe, xoay người đi, cô thấy anh tiếp điện thoại.

Cô ngồi trong xe chờ, nghe xong một nửa ca khúc, Tiểu Dương Xuân đã trở lại.

Mua ba chai nước, Tiểu Dương Xuân ngồi vào bên cạnh cô, để một chai lên phía trước. Cô tùy tay từ trong túi tử lấy ra một chai trà bưởi mật ong, mở nắp uống mấy ngụm.

Tiểu Dương Xuân nhích về phía trước lấy khăn giấy, thuận tay muốn đổi ca khúc, cô đúng lúc ngăn lại: “Này, đừng đổi.”

Tiểu Dương Xuân nói: “Em thích?”

“Thích chứ.”

“Ca khúc này không phải quá cũ?”

Cô suy nghĩ: “Dù sao lúc đó chúng ta cũng đã sinh ra.” Cô còn nói, “Không phải ca khúc này rất hay.”

Tiểu Dương Xuân lắc đầu: “Chỉ như vậy.”

Cô nói: “Em có một người bạn cùng phòng tháng trước ở phòng ngủ bật ca khúc này cả bảy ngày, mỗi ngày khóc ướt ga giường.”

“Thất tình?”

“Ừ.” Cô lại uống một ngụm nước, nói, “Chia tay về sau sẽ biến thành người xa lạ, có lẽ chính là bởi vì yêu quá sâu.”

“Người xa lạ quen thuộc nhất” có lẽ cũng là người yêu nhất.

Trong tiếng ca, Tiểu Dương Xuân mở ra một chai nước khác, cô nhìn anh.

Tiểu Dương Xuân mở ra, chậm rãi để lên miệng, khi sắp chạm vào môi, anh thở dài, bỗng nhiên nghiêng người, giữ cổ cô, bảo cô đút cho anh.

Cô”Ừ” một tiếng, sau đó cười cầm lấy chai, đưa chai cô đang uống cho anh, cô uống chai Toàn vị C vị nho chưa từng uống này.

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.