Cô nhìn Tiểu Dương Xuân trưởng thành, nhìn anh từ nhỏ gầy biến thành to con, nhìn thấy cằm anh ban đêm trơn bóng sáng sớm đầy râu.
Cô biết size giày của anh, anh vô số lần bao tay cô trong lòng bàn tay anh, cô nhớ rõ cảm giác chơi khớp xương ngón tay đối phương.
Cô nghĩ mình sẽ không nhận sai người, nhưng nếu thật sự có người tương tự thì sao?
Hơn nữa cô hiểu Tiểu Dương Xuân, anh làm việc quyết đoán, cũng quyết tâm, rõ ràng chính mình muốn gì, ví dụ như năm đó anh kiên quyết lựa chọn du học Anh.
Anh cũng sẽ không có lòng tham, mua đồ uống sẽ khống chế số lượng, mọi việc đều lượng sức mà làm.
Anh lại càng không vượt quá giới hạn, trong xương trời sinh tự mang kiêu ngạo, anh không muốn ảnh hưởng cô thi vào Đại học, cho nên đợi cô thêm hai năm, anh biết Cẩu Cường thích Phương Ninh Huyên, cho nên tuyệt đối sẽ không làm gì mờ ám với Phương Ninh Huyên.
Đúng vậy, Cẩu Cường yêu thầm Phương Ninh Huyên, Phương Ninh Huyên mỗi một bài đăng cậu ta đều tích cực like, Phương Ninh Huyên mỗi một lần quay về trấn Vu Tùng, cậu ta đều đi với đối phương.
Trong nháy mắt cô trấn an chính mình, liên tục hít thở sâu mấy lần, khống chế chính mình miên man suy nghĩ.
Quan trọng nhất là ba bài đăng này hoàn toàn không chứng minh được gì, cô không có cách nào cầm thứ như vậy đi chất vấn người khác.
Cô không muốn trở thành loại phụ nữ cô khinh thường nhất này.
Già mồm cãi láo, nghi thần nghi quỷ, lo được lo mất, cố tình gây sự.
Cô úp di động, đi làm chuyện của mình. Năm ba quá bận, cô phải sáng tác, phụ lục, còn phải ghi âm.
Có lẽ bởi vì làm liên tục, cô nhanh chóng đổ bệnh, phát sốt đau răng.
Trước đó bạn cùng phòng theo cô đi bệnh viện cả một ngày, ngày hôm sau cô bạn có việc, cô một mình đi, ngày thứ ba người bạn nói đi cùng, cô không muốn làm ảnh hưởng đối phương đi hẹn hò cuối tuần với bạn trai, cho nên vẫn đi một mình.
Cô cố gắng khống chế uống nước, nhưng giữa chừng vẫn cần đi WC, túi truyền dịch không dễ cầm, khi ngồi xổm xuống cô thấy máu chảy ngược.
Cô rửa tay xong quay về chỗ ngồi ban đầu, vị trí bị một người nhà chiếm, cô nói chỗ ngồi này là của mình, người nhà hùng hùng hổ hổ đứng dậy rời đi.
Cô nhấc khẩu trang lên trên, thậm chí muốn trực tiếp che khuất ánh mắt, không cần đối mặt với cuộc sống một mình làm cho cô luống cuống tay chân.
Khi chỉ còn chút dịch, cô lại lướt tới bài đăng mới nhất của Phương Ninh Huyên, mu bàn tay cô bị đau, là do tốc độ truyền dịch quá nhanh, cô muốn nhanh hơn, cho nên tự chỉnh tốc độ dòng chảy.
Cô liếc sợi truyền dịch, giống như vĩnh viễn chảy, mặc kệ lý do, cô gọi điện thoại cho Tiểu Dương Xuân.
Bên Tiểu Dương Xuân là sáng sớm, khi anh tiếp điện thoại giọng trầm thấp khàn khàn, dường như còn chưa ngủ tỉnh.
Cô hỏi: “Anh ở đâu?”
“Hả?” Tiểu Dương Xuân có lẽ là từ câu đầu tiên cô nói đã nghe ra khác thường, giọng anh bỗng trở nên tỉnh táo, anh nói, “Ở ký túc xá, làm sao vậy?”
“Một mình à?”
“Ngày hôm qua bạn anh về nhà, một mình anh, làm sao vậy?” Tiểu Dương Xuân lại hỏi một lần.
Cô cố gắng làm cho chính mình khắc chế lý trí, cho nên tìm từ nhã nhặn, giọng bình thản.
“Không có gì, anh có nhìn thấy bài đăng của Phương Ninh Huyên không?” Cô nói.
“Bài đăng gì?”
“Cậu ta vừa mới đăng.”
Giọng trong loa thay đổi, cô nghe ra Tiểu Dương Xuân mở loa ngoài, Tiểu Dương Xuân có lẽ là vừa lướt vòng bạn bè vừa hỏi cô: “Hiện tại em ở đâu?”
Bệnh viện rất ồn, Tiểu Dương Xuân nghe được, cô không giấu diếm: “Ở bệnh viện.”
“Bị ốm?” Anh hỏi.
“Ừ.”
“Bệnh gì?”
“Sốt.”
“Bao lâu rồi?”
“Ba ngày.”
“Sao không nói với anh?”
“Bị sốt thôi mà, không có gì.”
Qua một lúc im lặng, Tiểu Dương Xuân nói: “Bài cậu ta đăng hôm trước là giảm béo.”
Cô nhắm mắt, nói: “Anh chờ một chút.”
Cô chụp màn hình di động gửi qua.
Hình ảnh rất bình thường, chụp một chiếc giường, không có ai, nội dung càng đơn giản ——
“Trời lại mưa, hôm nay chỉ có thể ngủ ngủ ngủ.”
Đầu kia im lặng trong chốc lát, mới nói: “Ga giường giống của anh, nhưng không phải phòng anh.”
“Ừ.” Cô rất bình tĩnh.
Cô từng nhìn ký túc xá Tiểu Dương Xuân, phòng hai người hoàn cảnh vô cùng tốt, mỗi lần gọi video hoặc nhìn đến anh gửi ảnh chụp, trong lòng cô đều hâm mộ, trong nước có rất ít ký túc xá như vậy.
Trong phương diện cuộc sống đàn ông lười chú ý, đồ dùng trên giường Tiểu Dương Xuân chỉ có hai bộ đồ ngủ, hai bộ còn giống nhau như đúc, kẻ caro xanh, là ba năm trước đây anh tùy tiện mua ở siêu thị bên Anh.
Cô lại chụp màn hình ba bài đăng trước đó gửi qua, hỏi: “Anh có thấy không?”
Tiểu Dương Xuân nói: “Không có.”
“Vậy anh có nhìn ra cái gì không?”
Sau một lúc lâu, Tiểu Dương Xuân mới mở miệng: “Tấm ảnh thứ nhất có lẽ là ngày đó làm bài tập, tổng cộng có năm người, ở trong nhà bạn học người Anh, thảo luận quá muộn, bọn anh đều ở nơi đó ngủ. Anh chợp mắt ở trên bàn máy tính một lát.”
“Tấm thứ hai là tay anh, anh không biết cậu ta chụp lúc nào, nhìn bàn có lẽ là ở nhà ăn trường học.”
“Tấm thứ ba, hai tháng này anh chưa từng ăn mì.”
Cô nghe xong giải thích, không thể nói rõ là cảm giác gì, dường như là trút được gánh nặng, cơn nhức đầu cũng chính thức đè ép xuống, trong lòng không còn nặng nề.
Cô lặp lại hỏi một lần: “Cho nên anh xem ra cái gì không?”
Nhìn ra bốn bài đăng này của Phương Ninh Huyên là để riêng cho cô xem?
Cô không ngốc, khi phát hiện Cẩu Cường không like mấy bài này, hơn nữa Tiểu Dương Xuân đoạn thời gian này tất cả đều như thường, cô nhận ra được Phương Ninh Huyên chĩa mũi nhọn về mình.
Cô không tin Phương Ninh Huyên không nghĩ ra chuyện sẽ dễ dàng bị chọc thủng, nhưng hiển nhiên đối phương có thể lấy cớ trả đũa nói là cô suy nghĩ lung tung.
Có lẽ Tiểu Dương Xuân sẽ bởi vì tin tưởng bạn bè cãi nhau một trận với cô, có lẽ cô sẽ bởi vì không tin tưởng tình yêu mà làm ra chuyện ngược với tính cách của mình.
Phương Ninh Huyên đúng là vẫn còn đạt được mục đích.
Cô và Tiểu Dương Xuân cách xa nhau ngàn vạn cây số, mấy năm nay người ở bên anh sớm chiều không phải cô.
Cô không có khả năng mỗi ngày đều nắm giữ được quỹ đạo hoạt động của Tiểu Dương Xuân, cô không biết mấy giờ anh đi ngủ mấy giờ dậy, không biết anh ăn gì gần đây mua quần áo gì mới, không biết anh làm bài tập gặp phải tài liệu khó khăn nào, cô không biết bên người anh có xuất hiện bạn bè mới, không biết có cô gái nào muốn tới gần anh.
Cô không thể biết liệu tương lai Tiểu Dương Xuân có thể sẽ ở bên người khác, cô bắt đầu lo được lo mất.
Cô bước vào bẫy rập khó dằn nổi nhất này.
Đêm đó, bình thường Cẩu Cường chưa từng liên lạc điện thoại đột nhiên gọi cho cô, cô vừa nghe đã bị đối phương chửi ầm lên: “Cậu mẹ nó có phải có bệnh hay không, tấm ảnh kia thì làm sao, các người yêu đương có phải trong đầu toàn cớt không, cậu có biết hiện tại Phương Ninh Huyên trốn đi một mình khóc!”
Răng cô vô cùng đau đớn, lần đầu tiên mắng chửi người: “Tôi mẹ nó không nói chuyện với người thiểu năng!”
Cúp điện thoại, cô lập tức tìm Tiểu Dương Xuân.
Một lát sau, Cẩu Cường nhắn tin đến, không biết Tiểu Dương Xuân nói với cậu ta như thế nào, mấy tin nhắn này tất cả đều là giải thích, cậu ta không giải thích nhiều lắm, từ dùng nhiều nhất là “xin lỗi”.
Trò chơi tình yêu này chính là kì quái như vậy, làm cho người ta lo được lo mất, cũng làm cho người ta cam tâm tình nguyện mắt mù tai điếc và mất trí.
Sau đó cô mới biết được, trong bệnh viện sau khi cô kết thúc trò chuyện với Tiểu Dương Xuân, Tiểu Dương Xuân tìm điện thoại của mấy người bạn học người Hoa, thấy di động bọn họ cũng không có mấy bài đăng kia của Phương Ninh Huyên, Tiểu Dương Xuân xóa sạch toàn bộ phương thức liên lạc với Phương Ninh Huyên.
Thế nhưng bọn họ còn có bài tập nhóm phải hoàn thành, Phương Ninh Huyên biện minh, bạn học cũng khuyên nhủ, Tiểu Dương Xuân ở trước mặt cô cũng không ngại độc miệng, hiện giờ anh ở trước mặt người ngoài đã rất lịch sự, Phương Ninh Huyên có lẽ đã quên Tiểu Dương Xuân không kiên nhẫn và độc miệng, sau đó Phương Ninh Huyên khóc chạy, trốn trong phòng ngủ gọi điện thoại cho Cẩu Cường, cụ thể nói gì không ai biết, nhưng khi Cẩu Cường cố ý gọi tới mắng, cô và Tiểu Dương Xuân cũng có thể đoán được một phần.
Chuyện này dường như cứ như vậy trôi qua, cô và Tiểu Dương Xuân lại tốt đẹp.
Thế nhưng khi đêm dài yên tĩnh, cô lại bắt đầu suy nghĩ, Tiểu Dương Xuân không có khả năng hoàn toàn phân rõ giới hạn với Phương Ninh Huyên, cha mẹ bọn họ đều là bạn tốt, quê bọn họ là trấn Vu Tùng.
Tiểu Dương Xuân đã làm đủ sạch sẽ lưu loát, cô không thể làm cho cha mẹ anh và nhà họ Phương cả đời không qua lại với nhau.
Cô điều chỉnh tốt tâm tình, qua mấy tối, cô lại bắt đầu suy nghĩ Tiểu Dương Xuân ở Anh liệu có thể gặp được cô gái nào, đối phương thích cười thích đùa, biết ca hát lại còn là học sinh giỏi, khi nhìn anh mắt chứa thâm tình, anh dịu dàng lại săn sóc, ánh mắt anh dần dần dời toàn bộ tới trên người đối phương.
Cô vùi đầu vào gối, ngăn chặn loại suy nghĩ miên man buồn cười này.
Lại an ủi chính mình, Tiểu Dương Xuân đã năm ba, còn hơn nửa năm anh sẽ học xong về nước, sau này bọn họ như hình với bóng, cô sẽ để anh tiếp tục mù.
Tiếp đó cô cố gắng chuyên chú vào bài vở và công tác, tháng mười hai cô xin phụ đạo viên nghỉ hai ngày, thêm hai ngày nghỉ được bốn ngày, cô đi một chuyến đến Bắc Kinh.
Ai ngờ đau răng lại tái phát, người đại diện đưa cô đi khám nha sĩ, cười cô: “Được rồi, lớn như vậy chính mình sâu răng còn không biết, lần tới ghi âm em đừng mở lớn miệng hát, bị người thấy lỗ thủng đen, còn không cười sái quai hàm.”
Cô che quai hàm nói: “Vậy chị lại giới thiệu người đó cho nha sĩ, đúng lúc có thêm hoa hồng.”
Người đại diện nói: “Cái miệng nhỏ nhắn, xứng đáng đau chết em!”
Hàn răng không có cách nào làm một lần là xong, không biết như thế nào, cô lại phát sốt, cả người mệt mỏi trở lại tỉnh Y, vừa ra khỏi thang máy nhà trọ, lại thấy hàng xóm dưới lầu tìm tới cửa.
Hàng xóm dưới lầu nhìn thấy cô, ồn ào: “Nhà cô chảy nước, ngấm xuống nhà tôi!”
Cô vội vàng vào nhà, chỉ thấy trên mặt đất phòng bếp có một vũng nước, vòi nước đã đóng, là đường ống nước bị rò rỉ.
Bồi thường nói sau, cô phải giải quyết trước vấn đề rò nước và sàn nhà. Chủ cho thuê nhà đang ở bên ngoài, cô không thể kéo dài, chỉ có thể gọi người xử lý.
Bận rộn hai ngày, đã hết sốt, nhưng răng vẫn đau, cô lại đi hàn.
Rạng sáng cô ghé vào gối, trong lúc hỗn loạn cảm giác có người đang lau nước mắt cho mình.
Cô mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ, còn tưởng rằng chính mình chưa tỉnh.
Tiểu Dương Xuân sờ trán cô, môi dán lên mũi cô, râu đâm vào mặt cô, cô mới hoảng hốt ý thức được thời gian.
Tiểu Dương Xuân nói: “Xảy ra chuyện gì, sao lại khóc?”
Cô lau khóe mắt: “Khóc sao?” Lẩm bẩm một câu, sau đó cô hỏi, “Sao hiện tại anh lại ở đây?”
Kì nghỉ Giáng sinh bắt đầu từ 20/12, Tiểu Dương Xuân nói buổi sáng 23/12 hơn bảy giờ máy bay mới đến sân bay tỉnh Y, hiện tại trời còn tối, anh đã về đến nhà.
Tiểu Dương Xuân nói: “Anh tính đi tàu nhanh hơn so với máy bay, cho nên không đi máy bay, đổi sang đi tàu.”
Mất nhiều thời gian hơn, nhưng cô lại có thể gặp anh trước hai giờ.
Cô ôm cổ Tiểu Dương Xuân, hoàn toàn không ngại cằm anh có râu, ra sức cọ mặt anh làm nũng: “Trong nhà rò nước, chủ thuê nhà nói mặc kệ, tất cả đều là một mình em làm, em còn phải đi học còn phải công tác, răng em đau quá……”
Tiểu Dương Xuân ôm cô vừa hôn vừa dỗ.
Cô trưởng thành đã lâu, đã nhiều năm không khóc bởi vì cáu kỉnh, khi mặt trời mọc cô mới dần dần ngủ thiếp đi trong lòng Tiểu Dương Xuân.
Tiểu Dương Xuân đã trở lại, anh tiếp nhận giải quyết hậu quả rò nước.
Tiểu Dương Xuân đưa cô đi bệnh viện hàn răng, khi truyền nước cô không cần cầm túi truyền, có Tiểu Dương Xuân thay cô cầm.
Cô cảm thấy cuộc sống như vậy mới tính đi vào quỹ đạo.
Hàn răng xong, hai ngày đầu cô còn không thích ứng, dùng đầu lưỡi liếm, ăn cái gì cũng không dám cắn bên kia, ngay cả đánh răng cũng đổi tốc độ, vừa đến vị trí kia, tay rất cẩn thận.
Tiểu Dương Xuân nhìn thấy buồn cười, buổi tối ở buồng vệ sinh cướp đi bàn chải đánh răng của cô.
Cô vừa mới bơm thuốc đánh răng, còn chưa bắt đầu đánh, “Đừng nói anh muốn nhúng chàm bàn chải đánh răng của em.” Cô nói.
“Bàn chải đánh răng của em nạm vàng?” Tiểu Dương Xuân nắm cằm cô, “Há mồm.”
“Anh muốn làm gì?”
“Anh đánh giúp em.”
Cô biết nghe lời, há miệng.
Tiểu Dương Xuân động tác lưu loát, không giống cô, cô mơ hồ không rõ nói: “Anh nhẹ chút.”
“Không sạch được.”
“Em sợ làm thủng ở vị trí kia.”
Tiểu Dương Xuân không nhịn được cười, nhéo mặt cô: “Sao em càng sống càng đi lùi trở về!”
“Anh có đánh không!” Cô há miệng, đợi lát nữa kem đánh răng sẽ bị cô nuốt vào bụng.
Ai ngờ bởi vì luôn há mồm nói chuyện, nước miếng rơi xuống, Tiểu Dương Xuân cười lớn xoa cằm cô, cô muốn cướp lại bàn chải đánh răng, Tiểu Dương Xuân giơ cao cánh tay.
“Hiện tại anh giúp em đánh.” Anh nói.
“Em tự làm, tay em không tàn!”
Tiểu Dương Xuân ôm chặt cô, đặt cô lên bồn rửa mặt, “Lần này sẽ thật sự giúp em đánh, há mồm.” Anh bóp hai má cô nói.
Ai ngờ lần này đánh răng hơn mười phút, khi quay về phòng ngủ, máy tính Tiểu Dương Xuân không ngừng vang lên tin nhắn.
Anh không vội vã xem máy tính, xem di động trước.
Cô hỏi: “Mẹ anh còn chưa trả lời?”
“Ừ.”
Mẹ Tiểu Dương Xuân kinh doanh ở Cam-pu-chia, gần đây công việc gặp phải phiền toái, mấy ngày hôm trước bà nói với Tiểu Dương Xuân có mấy người dân bản xứ Cam-pu-chia uy hiếp bà, nhưng bà đã giải quyết.
Tiểu Dương Xuân lo lắng, mỗi ngày đều liên hệ một lần với mẹ, trước khi vào toilet anh nhắn tin, đến bây giờ mẹ còn không nhắn lại.
Cô nói: “Anh điện thoại cho mẹ đi.”
Tiểu Dương Xuân rất ít khi trao đổi thông qua điện thoại với mẹ, bởi vì ít nói chuyện, mẹ anh quen thuyết giáo và ra lệnh, bình thường anh không muốn ứng phó.
Tuy nhiên hiện tại tình huống đặc biệt, anh tự nhiên sẽ không do dự, gọi thẳng điện thoại qua, vang thật lâu mới có người nghe, nhưng ít ra anh nghe được mẹ bình an vô sự.
“Mẹ còn tưởng con có chuyện gì, hại mẹ tắm rửa được một nửa chạy ra tiếp điện thoại.” Mẹ anh oán giận.
Cúp điện thoại, cô ôm lấy gối nói: “Em cảm thấy mẹ anh không bị người bắt nạt.”
Tiểu Dương Xuân đè đầu cô: “Cho rằng anh không nghe ra ý trong lời em?”
Cô vùi vào gối nói: “Máy tính anh vẫn vang, mau nhìn đi!”
“Là bạn học.”
Sắp tới Tiểu Dương Xuân vội vàng viết luận văn, một năm cuối cùng đại học, việc học của anh rất nặng.
Cô không làm ồn anh, ôm gối tựa vào bên cạnh anh đọc sách, thỉnh thoảng liếc luận văn của anh, hoàn toàn xem không hiểu.
Bàn phím máy tính vang lên không ngừng, có cảm giác làm cho người ta buồn ngủ, cô đang mơ màng, bỗng nhiên bị người ôm cổ, ý nghĩ tỉnh táo trong chớp mắt, cô thuận thế dựa vào ngực anh.
Tiểu Dương Xuân vẫn chuyên tâm làm luận văn, nhưng thường xuyên theo thói quen cúi đầu hôn cô một chút, dần dần bị hôn, cô làm sao còn ngủ được.
Mở mắt thấy ánh sáng máy tính, cô nâng tay che, Tiểu Dương Xuân bắt được tay cô: “Còn tưởng rằng em đang ngủ.”
“Em cũng không phải……” Cô đang muốn nói cô cũng không phải heo, thấy chữ trên khung nói chuyện ở máy tính, cô chỉ.
Trình độ tiếng Anh của cô bình thường, nhưng đối thoại hằng ngày không có vấn đề. Bạn Tiểu Dương Xuân là người Anh, đang thảo luận với anh chuyện thi Thạc sĩ.
Cô quay đầu hỏi: “Anh muốn thi Thạc sĩ?”
Tiểu Dương Xuân nói: “Còn chưa xác định.”
Cô từ ngực anh rời đi, máy tính Tiểu Dương Xuân đổ xuống chăn.
“Vậy khi nào thì có thể xác định?”
Tiểu Dương Xuân có lẽ nghe ra giọng cô khác thường, cho nên không quan tâm máy tính, anh nói: “Mấy ngày nay. Nếu muốn thi Thạc sĩ, trước tiên cần chuẩn bị ít nhất nửa năm.”
“Thi Thạc sĩ bên Anh?”
“Phải”
“…… Không thể thi trong nước sao?”
Tiểu Dương Xuân ôm cô: “Học Thạc sĩ bên Anh chỉ cần một năm, so sánh phương diện nào đều là bên Anh tốt hơn.”
“Em cho rằng chỉ còn hơn nửa năm nữa là anh có thể về nước.” Cô nói.
Tiểu Dương Xuân hiển nhiên nghe ra ý của cô, anh xoa tóc, dỗ dành cô: “Em tốt nghiệp đại học, anh cũng học xong Thạc sĩ về nước, thời gian vừa khéo.”
“Không có vừa khéo.” Cô từ trong lòng anh giãy ra.
Cô biết cô không có đạo lý ngăn cản tiền đồ của anh, cũng biết anh lựa chọn là chính xác.
Giống như chạy Ma-ra-tông đã chạy hơn nửa hành trình, thời điểm cuối gần trong gang tấc, người tạo ra quy tắc đột nhiên kéo vạch đích ra xa, xa đến cô không thể đuổi kịp.
Cô chỉ còn lại có một hơi, cô không biết hơi này có chống đỡ được đến đó không.
Vào khoảnh khắc này, sợi dây xuyên qua tứ chi và các đốt ngón tay giống như dần buông lỏng.
Cô tỉnh táo nhận ra, rõ ràng là anh trước tiên vào mùa đông lớp 11 năm ấy quyến rũ cô, hiện giờ anh vẫn lý trí hơn so với cô.
Tựa như anh rõ ràng đã sớm thích cô, lại dứt khoát lựa chọn du học.
Tiểu Dương Xuân kéo cô, cô đẩy tay anh ra.
Đêm nay cô cách anh rất xa, không ngủ ngon, ý thức luôn hỗn loạn.
Kì nghỉ Giáng sinh không lâu, qua năm, không đến vài ngày Tiểu Dương Xuân sẽ về Anh.
Năm 2020 là năm đặc biệt, nhưng cô còn không đổi lịch bản.
Đêm trước hai ngày Tiểu Dương Xuân rời đi, cô và bạn học đi ăn sinh nhật, bảy tám người ở KTV hát đến rạng sáng, cô không có tâm trạng, không ca hát cũng không uống rượu, Tiểu Dương Xuân nhắn tin cô không trả lời, điện thoại cũng không muốn tiếp.
Đám bạn học có người uống rượu, cô đưa mọi người đến khách sạn gần trường, trước khi đi bạn cùng phòng túm cô, bảo cô ngủ ở nơi này.
Cô nói: “Tớ có chỗ ở.”
Bạn cùng phòng uống rượu: “Nói bậy, cậu dám ở bên ngoài, cẩn thận quản lí kí túc xá bắt được cậu!”
Những bạn học khác cũng giữ cô lại.
Cô căn bản không đấu lại đám nữ sinh điên say rượu này, tức giận bị các cô ấy đặt ở trên giường, lại bị các cô ấy trùm chăn bông.
Tiểu Dương Xuân ở bên ngoài gõ cửa, cô suýt chút nữa đã ngủ.
Bạn học đi mở cửa, cô từ trên giường ngồi dậy, kinh ngạc nhìn cửa.
Tiểu Dương Xuân quét một vòng khắp nơi, mới lui ra phía sau mấy bước, đứng ở bên ngoài nói: “Mặc xong quần áo đi ra.”
Có người chưa từng gặp Tiểu Dương Xuân, nhỏ giọng hỏi cô: “Đây là bạn trai cậu?”
Cô không đáp, mặc áo vào, lúc này bạn học không ngăn cô lại.
Vừa đi ra ngoài, cổ tay cô đã bị Tiểu Dương Xuân túm chặt, khi ra khỏi thang máy anh còn không thả ra.
Cô hỏi: “Sao anh lại tìm tới được?”
Tiểu Dương Xuân không đáp.
Cô dùng sức rút tay, Tiểu Dương Xuân dùng sức túm cô, nửa tha nửa ôm cô quay về tiểu khu.
Sau đó cô mới biết được Tiểu Dương Xuân ở gần đó tìm cô hai tiếng, lúc cô và đám bạn tiến vào khách sạn, anh cách đường cái nhìn thấy cô, anh ở bên ngoài đợi một lúc lâu, nghĩ rằng đêm nay cô không trở lại, cho nên mới đi lên túm cô xuống.
“Em ồn ào đủ chưa!” Tiểu Dương Xuân ném chìa khóa lên tủ giày, chìa khóa đập vào tường tạo ra vết xước.
“Em ồn ào khi nào?!” Cô không cam lòng yếu thế.
Cô và Tiểu Dương Xuân đánh nhau từ nhỏ tới lớn, ngoài lần đầu gặp mặt là lần tranh chấp hàng thật giá thật, sau đó bọn họ không còn thật sự cãi nhau.
Đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ lớn lên thật sự cãi nhau.
“Chúng ta vĩnh viễn không gặp mặt như vậy có khác gì chia tay! Ai biết anh ở Anh sẽ gặp được người nào!”
“Tại sao em không thể đến Anh thăm anh? Nghỉ hè kia anh về thay đổi toàn bộ đồ chờ em tới!”
Cổ họng cô đau đớn, Tiểu Dương Xuân cằm căng chặt, bọn họ ai cũng không nhường ai.
Cho đến khi Tiểu Dương Xuân kéo hành lý rời đi, bọn họ cũng không làm hòa.
Tiểu Dương Xuân phải đi Cam-pu-chia xem mẹ, rồi mới bay về Anh, cô ở trường học thi, không đi tiễn anh.
Cô nắm chặt bút, ngón tay trở nên trắng bệch, trái tim từ co rút đau đớn dần dần trở nên bình tĩnh.
Trên người cô đã đứt một sợi dây.
Tan học về nhà, cô mở tủ lạnh, thấy trong hộp thực phẩm là nho sơn trà và nhãn đã bóc vỏ, trên cửa tủ lạnh còn có sáu chai Toàn vị C vị nho.
Tiểu Dương Xuân nhắn tin cho cô: “Anh đã đến Cam-pu-chia.”
Cô mở hộp để lên bàn, mở ra, ăn nho, lại ăn một quả sơn trà, lại ăn một quả nhãn.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi, đẹp như một bộ phim điện ảnh.
Khi đó đích cô không biết, sau đó thế giới của cô và anh long trời lỡ đất, khi cô và Tiểu Dương Xuân gặp mặt lại một lần nữa dường như đã cách mấy đời.
Gió thổi qua, tấm rèm màu trắng chậm rãi hạ xuống, trong phòng khách sạn đồ ăn thơm nức mũi.
Thái Tấn Đồng nói chuyện điện thoại xong, từ ban công trở về, nói với bọn họ: “Tôi đoán đúng rồi, kia căn bản không phải kẻ trộm, chính là chó săn. Hắn thấy buổi sáng cha mẹ cô ngồi xe rời khỏi tiểu khu, hoài nghi cô cũng trốn ở trong xe đi rồi, nhà các cô không có ai, cho nên hắn mới muốn nhân lúc bầu trời tối đen mò vào nhà cô.”
Dụ Kiến đang cầm bát, chậm rãi cắn lưỡi bò, rõ ràng không quá cay, nhưng cô lại cảm thấy cổ họng đau đớn.
“A.” Cô khẽ kêu.
Mạnh Đông gắp miếng lưỡi bò tiếp theo, bỏ vào trong bát canh.
– —–oOo——