Gặp Đông

Chương 40: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (1)



Cửa “Tiểu Tứ Quý” kéo xuống, ông bà Dụ lau bàn, chuẩn bị ngày mai khai trương một lần nữa.

Hai người lau bàn, bất tri bất giác đều thả chậm động tác, ông Dụ đụng vào góc bàn, bà Dụ suýt chút nữa rơi khăn lau xuống mặt đất.

Hai người liếc nhau, ông Dụ mở miệng trước: “Sao tôi cảm thấy hơi giả nhỉ?”

Bà Dụ cầm khăn lau nói: “Tôi cũng thấy giống đang nằm mơ.”

” Mạnh Đông này……” Ông Dụ hoài nghi, “Thật sự là Tiểu Dương Xuân?”

“Chuyện này chắc chắn không sai, chúng ta theo thói quen gọi Tiểu Dương Xuân, nhưng tên thật của cậu ấy là Mạnh Đông, chắc chắn tôi sẽ không nhớ lầm.” Bà Dụ nhíu mày, “Tôi nghi ngờ người bạn trai thời đại học của Kiến Kiến thật ra cũng là Tiểu Dương Xuân.”

“Chậc……” Ông Dụ tiếp tục lau, nói, “Bà nói chính là người trước kia chúng ta phát hiện ở trong phòng con bé thuê?”

“Đúng, chính là người kia.”

Năm ấy Dụ Kiến gặp chuyện không may, tai phải bị thương, hai vợ chồng bọn họ đi đến tỉnh Y chăm sóc Dụ Kiến, sau khi cô xuất viện đưa cô về nhà trọ, bọn họ phát hiện trong phòng có đồ dùng nam.

Trước đó bọn họ lén hỏi Dụ Kiến, cũng từng hỏi Dụ Kiến ở đại học có yêu đương không, nhưng bọn họ làm cha mẹ thực truyền thống, ở chung với con cái không giống bạn bè, Dụ Kiến có tâm sự gì cũng không trao đổi với bọn họ.

Hai vợ chồng nuôi con, tự nhiên rõ ràng phần lớn con cái đều thích gạt cha mẹ cuộc sống của bọn họ, đối với bạn thân anh em không có gì giấu giếm, với cha mẹ thì ngược lại.

Bởi vậy tuy bọn họ tư tưởng quan niệm thực truyền thống, nhưng cũng không bảo thủ, Dụ Kiến không nói cuộc sống tình cảm của mình, bọn họ cũng sẽ không hỏi, dù sao nếu tình cảm của cô tu thành chính quả cũng phải đưa về nhà gặp cha mẹ.

Lần đó bọn họ phát hiện quần áo đồ dùng nam ở trong nhà trọ Dụ Kiến, muốn hỏi lại sợ khơi mào cảm xúc tiêu cực của cô.

Dụ Kiến bị thương lỗ tai, tuy rằng mặt ngoài cô thoạt nhìn rất thoải mái, nhưng bọn họ làm cha mẹ sao không nhìn ra con mình che dấu cảm xúc.

Mà cô xảy ra chuyện lớn như vậy bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng nhà trai, bọn họ lén đoán hai người có thể có mâu thuẫn hoặc là chia tay.

Cho nên lúc ấy bọn họ không muốn kích động cô, chờ bọn họ rời khỏi tỉnh Y về nhà, lại qua một đoạn thời gian, bọn họ mới ở trong điện thoại hỏi Dụ Kiến chuyện bạn trai.

Khi đó bọn họ đã biết Dụ Kiến vẫn gạt bọn họ tai phải nghe kém, cũng biết Dụ Kiến tự chủ trương tạm nghỉ học, bọn họ vừa lo lắng khó chịu vừa giận, cuối cùng hỏi cô: “Vậy bạn trai con đâu?”

Dụ Kiến không phủ nhận sự tồn tại của bạn trai, lúc ấy cô trả lời nhẹ nhàng bâng quơ: “Đã chia tay.”

Bọn họ muốn hỏi lại cẩn thận một chút, ví dụ như bọn họ chia tay lúc nào, có phải vì tai cô hỏng nên chàng trai kia ghét bỏ cô?

Chỉ là Dụ Kiến cái gì cũng không nói, bọn họ mất một thời gian dài miên man suy nghĩ.

Ông Dụ không có tâm tư suy nghĩ, ông kéo ghế ngồi xuống: “Không phải bà là chị em tốt với bà ngoại Tiểu Dương Xuân sao, bà ngoại nó có biết chuyện hai đứa không? Chưa từng đề cập với bà sao?”

Bà Dụ cũng gấp khăn lau, ngồi xuống nói: “Chúng tôi nói là chị em, trên thực tế tuổi tác cách xa như vậy, chị ấy là bề trên của tôi, sao có thể thực sự giống như chị em. Hơn nữa ông không nhìn xem chúng ta ở cách chị ấy xa như thế, nhiều năm như vậy, cũng chỉ có lúc chồng chị ấy mất chúng ta mới gặp mặt.”

“Bình thường bà không nói chuyện phiếm với chị ấy?”

“Cũng chỉ khi Kiến Kiến còn đi học thỉnh thoảng nói một chút, sau đó chỉ có ngày lễ ngày tết nhắn tin. Vốn hàng năm tôi đều gửi quà, mấy năm trước không phải cả ngày chị ấy đi du lịch thì toàn đi Cam-pu-chia, không ai ở nhà, cho nên bảo tôi không cần gửi, tính như vậy, lần trước tôi liên lạc với chị ấy vẫn là Tết năm ngoái, cũng không rõ rốt cuộc chị ấy có biết hay không, dù sao cho tới bây giờ chị ấy chưa từng nhắc tới với tôi.”

Ông Dụ suy nghĩ, nắm tay gõ vài cái lên bàn, nói: “Khó trách, Kiến Kiến và Giai Bảo vẫn không nói cho chúng ta biết người này tên gọi là gì.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 46

Bà Dụ nói: “Giai Bảo nhất định là nghe lời Kiến Kiến.”

“Kiến Kiến chắc chắn nói với con bé, đừng làm cho chúng ta lo lắng, cho nên bảo Giai Bảo không nói cho chúng ta.”

“Như vậy đã thông rồi, Kiến Kiến luôn ngăn cản không cho chúng ta đi hỏi thăm cậu ấy, chính là sợ chúng ta nhận ra Tiểu Dương Xuân.”

“Kết quả hôm nay còn không phải đưa người đến trước mặt chúng ta sao?”

“Còn là ở cùng nhau!” Bà Dụ nhíu mày, “Vừa rồi mọi người cùng có mặt, có người đại diện của Kién Kiến, tôi không tiện nói thêm gì, trở về tôi nhất định phải hỏi rõ ràng, hai đứa bọn nó rốt cuộc đang chơi cái gì!”

Ông Dụ nghiêm túc nói: “Còn làm cho chúng ta lo lắng đề phòng lâu như vậy, Mạnh Đông này một chút cũng không để chúng ta vào mắt!”

Bà Dụ xem thường: “Sao không nói là do con ông!”

“Sao có thể giống nhau chứ.”

Một đầu khác, từ bệnh viện kiếm tra xong trở về, Mạnh Đông lập tức liên hệ với người bất động sản kia đi xem nhà.

Thái Tấn Đồng không đi chung, một mình trở về khách sạn. Mạnh Đông mang theo Dụ Kiến đi ăn cơm, ăn xong mới đi địa điểm đã hẹn.

Người bất động sản dẫn bọn họ đi xem căn hộ thứ nhất ở bên bờ sông, diện tích không đến 400 m2, là biệt thự phẳng (*), chủ nhà chưa từng vào ở, đồ điện gia dụng tất cả đều là hàng hiệu.

(*)Chỉ căn nhà có diện tích từ 150m2 trở lên và có đầy đủ các khu chức năng. Do tỷ lệ diện tích sàn căn hộ lớn và mật độ xây dựng của các tòa nhà dân cư nhiều tầng tương đối thấp, nên có thể “trải nghiệm sống kiểu biệt thự” ở một mức độ nhất định

Người bất động sản mở cửa kính nói: “Mấy ngày hôm trước hai căn hộ trong tay tôi, một căn đã bị người cướp, lúc ấy sống chết không liên hệ được với anh Mạnh, nhưng tôi cũng không nóng vội. May mắn đúng như câu nói kia, thứ tốt đều ở phía sau, hôm nay trong mấy căn hộ này, không phải tôi khoa trương, bảo đảm sẽ có một căn anh thích.” Nói xong, lại nhìn Dụ Kiến đứng ở bên cạnh Mạnh Đông cười nói, “Cô Mạnh nhất định cũng có thể vừa ý! Chuyện này không phải ngay cả ông trời đều hỗ trợ sao, mấy ngày trước toàn là sương mù, hiện tại thời tiết vừa tốt, hai người là người đầu tiên thấy rõ cảnh sông.”

Ngoài miệng nói vậy, người bất động sản lại âm thầm quan sát “cô Mạnh” này, trong lòng nói thầm, không thấy người che kín mặt mình thành như vậy đi xem nhà, như thể không muốn bị nhận ra.

Căn hộ ở tầng ba mươi, phong cảnh sông xa xa nhìn không sót gì, ánh mặt trời vừa lúc, Dụ Kiến có thể trông thấy gợn sóng trên sông, còn sáng hơn cả đá quý.

Mạnh Đông ôm eo, cúi đầu hỏi cô: “Nơi này thế nào?”

Dụ Kiến vùi trong khăn quàng cổ thảo luận: “Anh muốn mua căn hộ lớn như vậy?”

Mạnh Đông nói: “Lớn đến không tính được, thích không?”

Người bất động sản nghe thấy được câu hỏi này, nhưng nhìn Dụ Kiến không đáp, anh ta nhanh chóng cướp lời nói: “Lúc trước anh Mạnh nói chỉ cần biệt thự phẳng, nên tôi chuyên môn tìm, đây là căn hộ nguyên bản hiếm có, cho dù là vị trí hay là phòng ở, đều không có khuyết điểm, bán rất chạy.”

Dụ Kiến nhìn về phía người bất động sản: “Xin hỏi, chúng tôi có thể tự mình đi xem không?”

“Được được, vậy hai người tùy ý, tôi đi gọi điện thoại.” Người bất động sản thức thời trở lại phòng khách.

Bên tai yên tĩnh, Mạnh Đông nói: “Ngại anh ta nói nhiều?”

“Em sợ anh không ép được giá.” Dụ Kiến nói.

“Cho nên đuổi người đi, nói thầm?”

“Cái gì nói thầm, em lại không có gì không thể nói thẳng.”

Mạnh Đông nói: “À, vậy em nói xem, thích hay không thích.”

Dụ Kiến nói: “Được, chỉ là hơi rộng.”

Mạnh Đông nói: “Em lười đi cầu thang, hiện tại ngay cả đất bằng cũng lười đi?”

Dụ Kiến nhớ tới trước đó mỗi lần phải đi thang bộ, cô luôn làm xấu ở trước mặt Mạnh Đông.

Nhưng cô không cảm thấy chính mình như vậy, cô kéo khăn quàng cổ thông khí, nói: “Ai bảo thế, không phải biệt thự nhà em cũng phải leo cầu thang sao.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 12: C12: Chương 12

“Một năm em về nhà được mấy lần, có thể leo mấy lần?”

“Vậy anh mua nơi này em sẽ thường xuyên ở?”

Mạnh Đông nói: “Không phải em nói, cho dù sau này làm việc ở nơi nào, em vẫn luôn phải về nhà.”

Câu nói kia hình như là cô nói vào năm hai, năm ấy cô chuẩn bị mua nhà cho cha mẹ, Mạnh Đông hỏi cô về sau tính làm việc ở đâu, lúc ấy cô trong lòng không có tính toán, chỉ nói tương lai cho dù cô đi đến đâu, cuối cùng nhất định sẽ trở về bên cạnh cha mẹ.

Cho nên Mạnh Đông mới có thể tới nơi này mua nhà……

Dụ Kiến không nghĩ tới ngay cả một câu bình thường như vậy anh đều nhớ rõ.

Cô đá chân hỏi: “Vậy anh muốn mua nhà dưỡng lão à?”

“Em muốn làm nhà dưỡng lão cũng không thành vấn đề.”

“Anh nhiều tiền quá nên tính đốt?”

“Mấy năm này, anh mới tiết kiệm được chút tiền mua căn hộ này.” Mạnh Đông nói.

Dụ Kiến không nói.

Có mấy sợi tóc cọ tới mắt Dụ Kiến, Mạnh Đông gạt ra cho cô, nói: “Em đó, tốt nghiệp cấp hai ngay cả đậu cô-ve cũng không biết làm, mới vào phòng bếp một chuyến đã gạt sạch nguyện vọng đi Tân Phương Đông làm đầu bếp.”

Dụ Kiến nghe đến đó, lườm đẩy anh một chút.

Mạnh Đông cười, bắt được tay cô nói tiếp: “Em là người không thể chịu khổ.” Nhưng vẫn chịu rất nhiều đau khổ…… Mạnh Đông vừa nghĩ vừa nói, “Dù sao cũng phải cho em tốt nhất, mới nuôi được em.”

Dụ Kiến nói: “Em cần đàn ông nuôi?”

“Anh là chủ nghĩa đàn ông.”

“Khó trách hơi tí là ra tay với em.”

“Em nói chuyện nên sờ lương tâm.” Mạnh Đông nắm tay cô, đặt vào ngực mình.

Dụ Kiến nói: “Quần áo mặc nhiều, không sờ được.”

Mạnh Đông nói: “Nơi này không có chỗ treo quần áo.”

Dụ Kiến lại liếc anh.

Mạnh Đông cười, lần này khẽ nói: “Có lẽ qua một hai năm, anh mới có thể theo kịp em.”

Dụ Kiến cúi đầu, dùng sức chớp mắt vài cái, áp chế cảm xúc sau đó mới cố ý nói: “Một hai năm có thể vượt qua em, anh khinh thường em?”

Mạnh Đông sờ môi cô: “Em vẫn là ít nói đi.”

Dụ Kiến kêu lên.

Thiết kế quy hoạch căn hộ này thật sự hợp lý, diện tích phòng ngủ lớn nhất, hai phòng ngủ cho trẻ con, ban công phòng cha mẹ thông với phòng con, phòng bảo mẫu xếp cũng hợp lí.

Mạnh Đông và Dụ Kiến đều rất vừa lòng, nhưng bọn họ vẫn nhìn hai căn còn lại, một căn hơn 400 m2, một căn hơn 300 m2.

Sau khi xem xong Dụ Kiến quyết định căn thứ nhất, Mạnh Đông nói: “Buổi tối trở về hỏi cha mẹ em rồi gọi lại cho người đại lí.”

“Hỏi cha mẹ em làm gì?”

Mạnh Đông sờ đầu cô nói: “Mấy năm nay em chả trưởng thành thêm gì cả.”

Dụ Kiến qua vài giây mới nghe hiểu ý anh, đá anh nói: “Em thấy tật xấu muốn đánh của anh vẫn không sửa!”

Buổi sáng ở tiệm ăn chạm mặt không được lâu, buổi tối Mạnh Đông đi trong nhà Dụ Kiến ăn cơm. Xem xong nhà, hai người đi mua quà, khi đến biệt thự trời còn chưa tối, ông bà Dụ đã làm xong một bàn đồ ăn, còn canh đang nấu trên bếp gas.

Ông Dụ tuy rằng ngoài miệng nói Mạnh Đông không để bọn họ vào mắt, giống như rất không vừa lòng Mạnh Đông, nhưng bàn đồ ăn này tất cả đều là từ tay ông, ngay cả xếp đồ cũng vô cùng dụng tâm.

Lúc ăn cơm, bà Dụ hỏi Mạnh Đông: “Bà ngoại cháu có biết chuyện của hai đứa không?”

Mạnh Đông ăn ngay nói thật: “Cha mẹ cháu đều biết, mấy năm này chúng cháu sợ bà ngoại lo lắng, cho nên còn chưa nói, Tết lần này cháu tính trở về một chuyến.”

Ông bà Dụ im lặng liếc nhau, đều nghe ra hai đứa trẻ mấy năm nay có chút lận đận.

Mạnh Đông thuận tiện nói chuyện anh tính mua nhà ở đây, bảo ông bà Dụ giúp đỡ tham khảo, ba căn hộ cái nào tốt nhất.

Ông bà Dụ bối rối, nhưng hành động của Mạnh Đông làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng thỏa đáng, anh giống như cũng không có không để bọn họ vào mắt.

Còn hiểu chuyện hơn lúc còn nhỏ.

Nhưng ông Dụ bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Hiện tại sao cháu mua được nhà ở đây? Không phải cháu hộ khẩu tỉnh S sao?”

Mạnh Đông nói: “Được ạ, nhà viết tên Kiến Kiến.”

“Hả?” Bà Dụ kinh ngạc, “Viết tên Kiến Kiến?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 446: Hương Tiêu

Ông Dụ cũng hoảng hốt.

Mạnh Đông nói tiếp: “Trừ khi trước khi mua nhà cháu và Kiến Kiến đi đăng kí kết hôn, nếu không chỉ có thể như vậy.”

Dụ Kiến đang ăn canh, nghe Mạnh Đông nói những lời này, cô không cẩn thận bị sặc.

Cô biết Mạnh Đông để cha mẹ cô tham khảo mua nhà là vì tôn trọng, không dự đoán được Mạnh Đông sẽ đột nhiên nói ra câu này.

Lần này, tầm mắt ông bà Dụ đều nhìn qua, giống nam châm sắt hút tới trên người Dụ Kiến.

Sau khi ăn xong bà Dụ vào phòng bếp thu dọn, ông Dụ đi pha trà, Dụ Kiến ngồi sô pha nói: “Mua nhà không bị giới hạn.”

Mạnh Đông nhắn tin cho bên bất động sản, nói hai ngày này đi làm chuyện sang tên, anh xoa cổ Dụ Kiến, vừa đánh chữ vừa nói: “Anh thích ở nơi này.”

“Cẩn thận anh múc nước đổ đi.”

Mạnh Đông nhếch khóe miệng, bắt được tay Dụ Kiến hôn một cái, còn lại cũng không nói gì.

Qua một lát, đầu Dụ Kiến cọ ở trên vai anh.

Ông Dụ pha trà đến bây giờ còn chưa đi ra, Dụ Kiến liếc phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Chắc chắn cha mẹ em đang nói về anh.”

“Nói hay hay nói bậy?”

“Anh đi nghe lén một chút chẳng phải sẽ biết.”

“Anh không thích hợp, em đi đi.”

Dụ Kiến đi dép lê, thật sự lặng lẽ đi, Mạnh Đông nhìn theo bóng dáng cô, buồn cười lắc đầu.

Dụ Kiến đi đến cửa phòng bếp, đúng lúc nghe thấy ông Dụ nói: “Để tôi hỏi cậu ấy mấy ngày nay có rảnh không.”

Bà Dụ nói: “Có rảnh thì sao, không rảnh thì thế nào?”

Ông Dụ nói: “Nếu nó rảnh, tôi bảo nó đến tiệm ăn hỗ trợ.”

“Đầu óc ông không có vấn đề chứ?”

“Đầu óc bà mới có vấn đề, bà không nghe ra nó ám chỉ à, còn muốn đăng ký kết hôn với Kiến Kiến, nghĩ hay thật!”

Bà Dụ nói: “Vậy nếu như ông không muốn, hiện tại trực tiếp đi ra ngoài chia rẽ bọn nó là được.”

Ông Dụ: “Tôi nói không muốn sao? Tôi phải khảo nghiệm thành ý cuối cùng của nó.”

“Tôi nói này không phải mấy ngày không mở cửa hàng, ông mắc bệnh nghi ngờ, xem quá nhiều phim truyền hình đi.”

Ông bà Dụ nhỏ giọng cãi nhau, Dụ Kiến không nghe nữa, trở về nói với Mạnh Đông: “Cha em muốn anh đi tiệm ăn giúp ông mấy ngày.”

Dụ Kiến vốn cảm thấy chủ ý này của cha cô hơi độc, rất tốt, cho nên cô nói cho Mạnh Đông, trên thực tế cho đến khi Mạnh Đông rời khỏi biệt thự, cha cô cũng chưa từng nhắc chuyện này.

Chỉ là ngày hôm sau, Dụ Kiến còn ở trong nhà ngủ, bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ, mẹ che microphone nhỏ giọng nói với cô: “Mạnh Đông đến tiệm hỗ trợ.”

Tối hôm qua cô không quay về khách sạn, Mạnh Đông mười giờ đi tìm bên bất động ký hợp đồng, hiện tại mới hơn bảy giờ, cha mẹ đang bán đồ ăn sáng, cô cảm thấy có lẽ là chính mình chưa tỉnh ngủ, nghe nhầm.

Cô nói: “Mẹ, con không nghe rõ, mẹ nói cái gì?”

“Mẹ nói, Mạnh Đông đến tiệm ăn chúng ta hỗ trợ, aiz, mẹ cho con xem!”

Nói xong, cúp điện thoại, gọi video qua, Dụ Kiến bắt máy.

Hình ảnh hơi hỗn loạn, tiệm ăn đóng cửa bảy ngày, một lần nữa khai trương khách vô cùng nhiều, Dụ Kiến nhìn thấy bóng dáng một người cao lớn, mặc áo len màu lam, đeo tạp dề trong tiệm, bưng hai bát chen vào đặt trước bàn, sau khi buông bát lại lập tức xoay người vào phòng bếp.

Cô chưa từng thấy anh đeo tạp dề, trong trí nhớ của cô anh là thiếu niên đứng tắm ở dưới vòi nước mùa hè, là học bá mùa đông gõ máy tính viết luận văn, là đồ quỷ giống cô không muốn xuống bếp thà rằng gặm bánh mì pha mì, là tinh anh xã hội thâm trầm mặc âu phục áo sơmi.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh đeo tạp dề vì cô, bôn ba trong tiệm ăn, bưng đồ cho người ta.

Dụ Kiến không còn buồn ngủ, cô cầm di động nhìn một lúc lâu, cho đến khi bà Dụ nói phải cúp điện thoại, cô hoảng hốt ngẩng đầu, lại ngồi ở trên giường trong chốc lát, cô đi buồng vệ sinh rửa mặt.

Rửa mặt xong, cô lấy khẩu trang đeo, nhìn vào gương.

Thật ra bị người nhận ra cũng không sao, tất cả mọi người đều biết đó là tiệm ăn của cha mẹ cô.

Cô cũng có thể đi đến đó hỗ trợ. 

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.