4
Trong loan xa, hương thơm thoang thoảng.
Tiêu Phượng Nghi nằm nửa người, một thân y phục đỏ rực như lửa cháy, thân hình thon dài không giống như nữ nhân yếu đuối, cũng không giống như nam nhân thô kệch, tự có một vẻ phong tình mê hoặc.
Ta quỳ ngồi trong góc, áo xanh phủ trên lớp lụa đỏ, nhìn thật chói mắt.
“Hoàng thượng đã ban hôn, ba ngày sau, ngươi sẽ là phò mã của bản cung.” Tiêu Phượng Nghi chống tay lên má, “Ngươi có vui không?”
“Thần không vui, nhưng công chúa đã đùa bỡn tất cả mọi người, công chúa hẳn là người vui nhất chứ?” Ta bình thản hỏi lại.
“Thấy ngươi bị chơi khăm như vậy, bản cung tất nhiên là rất vui. Sớm biết có thể chơi đùa ngươi đến mức này, bản cung đã không nên lưu đày ngươi ba năm.
“Bản cung từng nghĩ rằng, đày ngươi từ vị trí thiên chi kiêu tử xuống năm cấp, đày ngươi đến vùng đất khắc nghiệt, ngươi sẽ phải nản lòng thoái chí, nhưng ngươi không như vậy, ngược lại còn được hồi kinh nhờ công lao.
“Càng bị bản cung hành hạ áp bức, ngươi lại càng trở nên thanh cao chính trực, bản cung thật sự rất tò mò… đêm ngày không yên, luôn tự hỏi, điểm yếu của ngươi là gì, hóa ra…”
Tiêu Phượng Nghi ngồi dậy, một ngón tay móc cằm ta, cười khúc khích: “Hóa ra là một nữ nhân.”
Ta quay mặt đi, im lặng không nói.
Vừa rồi ở đại điện, Tiêu Phượng Nghi nói những đặc điểm trên cơ thể ta, không có chỗ nào là đúng cả.
Nhưng ta vẫn nhận.
—Nếu không nhận, nàng chắc chắn sẽ tìm người kiểm tra thực hư, và kết cục của ta chỉ có một con đường chết.
Nói cách khác, nàng đã biết rõ ta là nữ nhân, dùng điều đó để uy hiếp, buộc ta tự nhận tội mà gánh lấy trách nhiệm.
“Công chúa.” Ta quay sang nhìn nàng, “Người thật sự mang thai sao?”
Nàng cười, đầy vui vẻ hỏi lại: “Ngươi đoán xem?”
Không đợi ta trả lời, nàng cười càng thêm phóng túng, đôi mày rực rỡ như đang bùng cháy.
Ta lặng lẽ nhìn nàng, ba năm không gặp, người này điên càng thêm điên.
5
Khi trở về phủ, xung quanh không có ai, chỉ có người bạn đồng môn trước đây đã thông báo tin tức cho ta, Phù Ngọc.
Vừa gặp mặt, hắn đã vội vàng hỏi, đứa con trong bụng trưởng công chúa là từ khi nào?
“Không chắc chắn, khó nói lắm.” Ta trả lời một cách bảo thủ.
“Cái gì mà không chắc chắn?” Phù Ngọc tròn mắt ngạc nhiên, rồi lẩm bẩm hỏi, “Chẳng lẽ là…”
Hắn đột ngột mím chặt môi, lo lắng nhìn ta: “Sau khi triều đình kết thúc, ân sư của ngươi đã đi thẳng đến Thái y viện, Thái y nói rằng ngài tức n.g.ự.c khó thở, gan hỏa bốc cao, châm cứu chưa được nửa chừng thì đã mắng ngươi ba lần, còn nói…”
Phù Ngọc ngập ngừng, không nói tiếp.
Ta tiếp lời hắn: “Còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với ta?”
Phù Ngọc im lặng.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Ta cười nhẹ: “Ân sư của ta là Thái úy đứng đầu, từ lâu đã không hợp với trưởng công chúa, tính tình ngài ấy xưa nay không tốt, chỉ đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với ta mà không đánh gãy chân ta, đã là mở lượng khoan hồng rồi.”
Phù Ngọc lo lắng cho hoàn cảnh của ta.
Đỗ Thái úy là người đứng đầu Bắc phái, còn Tiêu Phượng Nghi là lãnh đạo của Nam phái, những ngày tháng sau này của ta e rằng không dễ dàng gì.
Ta thấy hắn lo lắng quá mức, sau này còn có ngày tháng gì nữa chứ? Lúc này ta đã bước vào ngõ cụt rồi!
Thuốc trong ấm đã sôi ba lần, ta nhìn đám hơi nước bốc lên mà vò đầu bứt tai.
Ta không biết đứa con của Tiêu Phượng Nghi có từ khi nào, nhưng đứa bé trong bụng ta có lẽ là từ đêm tiệc mùa thu trong cung hai tháng trước…
Ký ức về đêm đó quá mơ hồ, chỉ nhớ rằng ta đã uống say, cả người nóng rực.
Bản năng ta tìm đến sự mát lạnh, ôm lấy một cơ thể như ngọc, không ngừng cọ sát và cắn, không chịu buông tay.
Mọi chuyện sau đó ta hoàn toàn không nhớ, nhưng có một điều chắc chắn là ta đã chủ động ra tay…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh ta trống không.
Ta vốn không dám hy vọng có thể thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng sau hôm đó, gió êm sóng lặng.
Hộ bộ liên quan đến quốc khố, lại gặp mùa thu thuế quan trọng, bận rộn nên ta cũng quên luôn chuyện đêm đó.
Ai ngờ lại có “nhân chứng”.
Ta xoa bụng, thở dài.
Ba ngày nữa thành thân, lúc này mà sẩy thai, e rằng không cưỡi ngựa được nữa.
Đợi thêm một thời gian nữa.
Tiêu Phượng Nghi có thể mang con của người khác để gả cho ta, tại sao ta lại không thể mang con của người khác để cưới nàng?
Ăn miếng trả miếng, nàng dám, ta cũng dám!
6
Tiêu Phượng Nghi cầm một chiếc quạt tròn lụa đỏ, bên dưới quạt treo một chuỗi ngọc trai lớn cỡ móng tay cái.
Chiếc váy lụa của nàng trải dài trên đất, trang sức vàng bạc trên đầu phát ra tiếng kêu nhẹ nhàng, so với ngày thường càng thêm lộng lẫy, cả người nàng toát lên một vẻ đẹp rực rỡ.
Nhưng ta chẳng buồn để ý, chỉ xắn tay áo, cúi đầu viết tấu chương.
Hương thơm ngào ngạt tràn đến, Tiêu Phượng Nghi cười khẽ bên tai ta: “Đêm tân hôn ngắn ngủi, phò mã không vội sao?”
“Vội.” Ta không ngừng viết, ánh mắt tập trung, “Tấu chương này cấp bách, vi thần ước gì có thể nộp ngay đêm nay.”
“Chuyện gì mà lại quan trọng đến mức khiến ngươi quên ăn quên ngủ… ‘Vi thần tấu: chi phí hôn lễ của trưởng công chúa quá xa xỉ, phô trương’.”
Tiêu Phượng Nghi đọc từng chữ một, nụ cười bỗng nhiên nở rộ: “Đêm tân hôn, phò mã lại muốn tố cáo bản cung?”