*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Liệu nằm ở phòng Tần Trạm hơn một ngày mới quay về nhà mình, buổi chiều Tần Trạm lên lớp, còn cậu nằm trên giường ngủ mê man.
Đợi người kia quay lại nấu một ít cháo, ăn rồi đi ngủ. Tố chất cơ thể của cậu vốn không kém, sau hai ngày đầu là cậu bắt đầu hồi phục nhanh hơn người bình thường.
Chỉ là đợi đến khi Chu Liệu quay về mở điện thoại ra định gọi đồ ăn ngoài, lúc chuyển tiền thanh toán mới đột nhiên phát hiện thẻ đã bị hạn chế mức tiền, không cần nghĩ cũng biết là có ý gì. Trong điện thoại cậu còn có một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Chu Kiến Lâm, toàn bộ đều là bảo cậu xin lỗi Liễu Minh Châu thì coi như bỏ qua chuyện này.
Còn lâu Chu Liệu mới xin lỗi, dựa vào đâu mà cậu phải xin lỗi.
Ngày cậu quay về trường học thành phố C đã hơi hửng nắng, không còn là thời tiết âm u nữa, trên đường có rất nhiều người ra ngoài phơi nắng.
Bất ngờ là lúc đó Tần Trạm còn chủ động gửi cho cậu một tin nhắn, nội dung rất đơn giản, vừa nhìn là biết ai gửi luôn.
<Đỡ rồi?>
Lúc Chu Liệu ngủ dậy còn tưởng là đang nằm mơ, nhìn một lúc lâu mới chắc chắn là Tần Trạm gửi tới.
<Tạm ổn rồi, nay cậu đến trường à?”
<Ừm>
Buổi sáng lúc Chu Liệu tan học đi tìm Trần Tiện, người kia đã chạy đến sân bóng, lúc nhìn thấy cậu còn cười trên nỗi đau của người khác, bởi vì đám bọn họ đều biết dạo này Chu Liệu lục đục với người nhà, không có tiền để vênh mặt nữa rồi.
“Sao cảm giác không có tiền ăn cơm bị gầy đi thế nhỉ?” Trần Tiện ném bóng qua, không nhịn được khẩu nghiệp.
“Biến” Chu Liệu nhận lấy bóng “Có chết đói thì vẫn nhiều cơ bắp hơn mày”
“Không chắc đâu” Trần Tiện chậc một tiếng: “Cơ thể mày khỏe hơn chưa?”
“Nằm cả ngày đỡ nhiều rồi”
Trần Tiện đi lên phía trước: “Sao trông sắc mặt mày lại tốt hơn nhiều nhỉ?”
“Cái gì?”
“Mày chăm sóc da rồi à”
Chu Liệu khó hiểu nhướn mày lên, bình thường cùng lắm thì cậu chỉ dùng sữa rửa mặt dành cho nam mà thôi: “Chăm sóc da?”
“Đúng rồi, trông da trắng hồng hào hẳn lên”
“Thần kinh” Chu Liệu đặt cặp xuống bên cạnh, cởi áo khoác ra: “Mang bóng đây”
“Bộ anh không hiểu hả anh Trần, chắc là mấy ngày nay anh Liệu được ai đó bồ bổ rồi, chứ làm gì có người nào bị ốm mà sắc mặt tốt thế được?”
“Mày ốm thì có ai bồi bổ được?” gần đây Trần Tiện cũng không thấy bên cạnh Chu Liệu có cô gái nào: “Em gái nào chăm sóc mày thế?”
Chu Liệu hơi sững lại, mặt cậu cứng ngắc đáp lại bóng lên người Trần Tiện.
……………
Buổi chiều bọn họ không chơi bóng lâu, bởi vì trong trường học có hoạt động, một ông bạn chơi thân nói là bạn gái mình phải lên biểu diễn, còn có một nhóm nữ sinh xinh đẹp của khoa thiết kế thời trang cũng đi, làm Trần Tiện nghe xong cười toét miệng.
Chu Liệu đã không còn nhớ rõ bao lâu rồi không đi tham gia mấy hoạt động của trường, nghe vậy cũng có chút hứng thú. Bọn họ ăn chút đồ ở bên ngoài trường rồi đi đến trung tâm hoạt động. Đứng từ xa đã nhìn thấy dòng người tấp nập đang đi vào trong.
Bọn họ đi vào qua tòa nhà khác ít người hơn, Chu Liệu đút tay vào túi quần, đang định dập tắt điếu thuốc sau bữa ăn vất vào thùng rác, ánh mắt đột nhiên liếc thấy một hình bóng quen thuộc.
Cậu khẽ ho một tiếng, xoa xoa mũi.
Người đang đứng ở khúc cua giữa lớp học và cầu thang nghe thấy tiếng thì nhìn qua, cách một cột trụ ánh mắt hai người giao nhau, tầm mắt còn bị che khuất bởi người đi từ tầng trên xuống, bóng dáng kia nhanh chóng biến mất khỏi khúc cua.
“Tao đi vệ sinh cái” trái tim Chu Liệu đập mạnh, vứt đầu thuốc lá sang bên cạnh.
“Má nó nãy mày ăn xong vừa mới đi rồi mà?” Trần Tiện quay đầu sang.
“Bọn mày cứ qua đó giành chỗ trước, lát nữa tao đến thẳng đó tìm, đừng có đợi”
Trần Tiện lười để ý cậu, mấy người còn lại nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Hành lang phút chốc khôi phục lại yên tĩnh, Chu Liệu đẩy cánh cửa ở khúc cua vừa nãy ra, vẫn giống như lần trước, cậu bị một người lôi vào trong, sau đó cánh cửa nhanh chóng khép lại.
Chu Liệu ngước mắt lên: “Cậu vẫn chưa đi làm thêm à?”
“Đi giúp một lát”
Chu Liệu thấy trong tay Tần Trạm đang cầm thứ gì đó: “Đây là cái gì, cậu giúp gì?”
“Bạch Linh, câu lạc bộ của bọn họ có tiết mục biểu diễn vào tối nay” giọng nói Tần Trạm rất bình thản.
“Ồ”
“Cậu đỡ rồi?” Tần Trạm thấy Chu Liệu rời ánh mắt đi.
“Tàm tạm, nằm ở chỗ cậu hơn một ngày, còn ăn mấy bát cháo không mùi không vị của cậu nữa, đương nhiên là đỡ rồi” con người Chu Liệu này, cơ thể vừa mới khỏe lên tý là lại giở thói thiếu gia.
Tần Trạm không nói gì, chỉ cầm lấy đồ đạc định đi.
“Đợi chút, sao cậu vẫn chưa bị cảm cúm?” Chu Liệu không phục kéo lấy cánh tay hắn.
“Không biết”
“Xem ra vẫn chưa lây qua được”
Tần Trạm nhìn cậu mặt không có biểu cảm gì, trái tim Chu Liệu hơi rục rịch, đột nhiên túm lấy gáy người trước mặt hôn lên.
“Thử lại lần nữa đi”
Ban đầu Tần Trạm không có phản ứng gì, tính khí kiêu ngạo của Chu Liệu làm sao chịu được, cho đến khi cậu cắn lên môi người kia như báo thù, nghe thấy hắn khẽ rên lên một tiếng đầy ẩn nhẫn, sau đó thấy gáy mình đã bị người kia chụp lấy.
Con người Tần Trạm này bình thường đều bị hơi thở lạnh lẽo vây quanh, cứ như một người chết, chỉ có lúc hôn môi là đầy kích thích nồng nhiệt, cũng là lúc chủ động hiếm có, đó là thời khắc duy nhất cậu cảm nhận được cảm xúc của hắn có dao động.
Trong gian phòng học nào đó tối đen như mực, bọn họ hôn nhau chẳng chút kiêng dè, môi lưỡi quấn quýt phóng thích ra ngoài loại cảm xúc không tên. Trong không gian yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng môi lưỡi quấn lấy đưa đi đẩy lại cùng với tiếng quần áo ma sát vào nhau.
“Đệt”
Lúc nếm được mùi máu tanh Chu Liệu không biết là môi ai lại bị người kia cắn rách, lúc hôn với con gái thì mềm mềm thơm thơm, chỉ có với Tần Trạm là lần nào cũng như đánh lộn, chẳng ai chịu làm kẻ bị chinh phục.
Cho đến khi bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Tần Trạm liếm đi vết máu ướt át trên môi cậu, Chu Liệu vươn lưỡi ra định đáp lại thì phần eo đột nhiên bị cấu một cái.
“Được rồi”
Chu Liệu híp mắt lại, hiển nhiên vô cùng bất mãn: “Cái gì?”
“Tôi phải đi đây, nhóm Bạch Linh biểu diễn thứ hai”
“Đệt mợ” thiếu gia Chu làm sao mà chịu nổi đả kích này được: “Mẹ chứ cậu chơi tôi hả, Tần Trạm”
Cậu thấy khoản giỏi nhất của con người Tần Trạm này là năng lực tự kiềm chế, biết co biết giãn. Gương mặt trầm ổn như một con chó già trước mặt với người lúc nãy còn cắn nát môi mình cứ như không phải cùng một người vậy, ngay cả hơi thở cũng đã khôi phục lại.
“Tối nay cậu có về không?”
Tần Trạm chỉ bình thản hỏi một câu này, Chu Liệu lập tức hiểu ra dụng ý của hắn.
“Ngày mai tôi không có tiết, cậu không phải đi làm hả?”
“Buổi chiều”
Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt: “Lát nữa gửi tin nhắn đi”
“Ừm”
Chu Liệu tìm đến vị trí mà đám Trần Tiện giành chỗ, lúc này đã là ba mươi phút sau khi cậu nói câu đi vệ sinh rồi.
Trần Tiện cũng lười quan tâm cậu rốt cuộc có phải đi vệ sinh thật không, dù sao thì ở trên sân khấu đang có cô gái xinh đẹp mặc tất ren có dây đai màu đen, nhảy một bài vô cùng gợi cảm. Dưới ánh đèn hồng và đỏ đan xen nhau, trong hàng khán giả tiếng hét của mấy cô gái còn dữ dội hơn cả mấy chàng trai.
“Anh Liệu, đếm xem trên kia có bao nhiêu bạn gái cũ của anh” người bên cạnh cười đùa trên nỗi đau của người khác.
“Không nhớ”
Chu Liệu cũng khá là thích thú khi xem, dù sao thì cậu là một tên trai thẳng trời sinh, đây là hiện thực không ai thay đổi được. Những cô gái dáng đẹp mặt xinh vẫn có sức hấp dẫn chí mạng với cậu, nhất là khi nhìn thấy những đường cong trên cơ thể của bọn họ khi nhảy cùng với đôi chân dài được tất ren màu đen ôm chặt lấy, Chu Liệu không thể nào hoàn toàn không có cảm giác.
Cậu nhìn không rời mắt, có điều qua một lúc trên hàng lang có vài bóng hình đen xì đi ngang qua, đột nhiên cậu thấy lạnh sống lưng, Chu Liệu thật sự không muốn đi thăm dò gì nữa.
Cậu khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt rời khỏi sân khấu, chỉ cúi xuống mở khóa điện thoại tiện tay mở Wechat ra, cũng không biết là đang áp lực cái gì.
Buổi tối nay có rất nhiều tiết mục, đủ hình đủ dạng, tiết mục chốt cuối cùng là màn catwalk đến từ khoa thiết kế thời trang đã đẩy cả buổi tối nay lên cao trào.
“Chu Liệu, phải cho mày đi catwalk chứ nhỉ” Trần Tiện quay đầu sang: “Dáng người mày ăn đứt mấy cậu trai kia”
“Tao mà đi thì làm gì còn phần của chúng nó” Chu Liệu nhìn lên sân khấu một cái, không cả dám liếc sang mấy mỹ nữ cao gầy đứng ở bên cạnh: “Anh đây đẹp thật, nhưng mà thuộc phái dùng đầu óc nhé”
Trần Tiện ở bên cạnh nôn ọe: “Đẹp trai thì tao nhận, nhưng mà với thành tích hiện tại của mày thì đừng có nói là nhờ vào đầu óc”
“Biến”
Tiết mục này kết thúc là coi như tan cuộc, bởi vì một trong số bọn họ có bạn gái đang ở sau cánh gà, cho nên cả đám đi theo ra phía sau chào hỏi. Đối với bọn họ mà nói thì mấy người ở sau hậu trường đều quen biết cả.
Lúc Trần Tiện nhìn thấy mấy cô bạn gái cũ của Chu Liệu thì bắt đầu gượng thay thằng bạn, thế mà Chu Liệu này cứ như chẳng có chuyện gì, không biết đến khi nào thì cậu ta mới học được kiểu mặt dày này của Chu Liệu, trap người ta xong ngoại tình cũng phải làm cho thật vẻ vang.
Có điều trong xã hội ngày nay, tiền và mặt tiền là vương bài rồi, vừa hay Chu Liệu có cả hai, nữ sinh nhào đến như bươm bướm ngăn không được, đương nhiên cũng chỉ là đôi bên cùng có lợi.
Bọn họ chỉ đứng đó nói chuyện mội lúc, Chu Liệu còn chưa châm xong điếu thuốc đã có một cô gái làm Center trong màn catwalk của khoa thiết kế thời trang vừa rồi đến bắt chuyện với cậu.
“Buổi biểu diễn tối nay của bọn em thế nào?”
Chu Liệu nhìn cô gái cao gầy xinh đẹp trước mặt: “Khá hay”
Mặc dù cậu chẳng xem gì.
“Muốn kết bạn Wechat không? Em học năm ba”
Nếu là trước kia, chắc Chu Liệu đã phun ra một câu được thôi cục cưng, nhưng lúc lấy điện thoại ra cậu lại hơi do dự, cứ như đang có một đôi mắt lạnh băng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Không biết tại sao, gần như chỉ một thoáng, cơn đau như xé rách khi bị đánh gãy chân, bóng lưng đóng cửa rời đi của Tần Trạm, cùng với số đồ đạc ít ỏi đến đáng thương trong phòng trọ cứ như lúc nào cũng có thể biến mất ấy, tất cả đều vụt qua não cậu.
“…..Không tiện lắm”
Cô gái kia hiển nhiên rất kinh ngạc, bởi vì cũng không nghe nói là Chu Liệu đang yêu ai, Trần Tiện cũng trừng lớn mắt nhìn qua.
“Vì có người yêu rồi sao?”
“Không có” Chu Liệu buồn bực rời mắt đi.
Gương mặt nữ sinh phút chốc trở nên khó coi, chẳng có cô gái xinh đẹp nào là không có khó chịu với câu nói này. Cô để lại một câu làm phiền rồi, sau đó quay người đi.
Lúc này Trần Tiện mới hóng hớt sáp lại gần: “Sao mày không cho? Xinh thế mà, đúng gu mày”
“Mày đừng quan tâm”
“Có chuyện à?” Trần Tiện nhướn lông mày.
“Có chuyện đếch gì”
“Nếu không phải đang tán em nào, sao mày lại không cho?”
“Không có thật” Chu Liệu sầm mặt ngẩng đầu lên.
“Thế thì là gì?”
Câu này làm Chu Liệu cứng họng, là cái gì, cậu cũng không biết.
“Đừng hỏi nữa, tao đi đây”
Chu Liệu nhìn thấy một tin nhắn nhảy ra màn hình: <Ở tòa giáo dục nhân tài>
“Đã đi rồi?”
“Có việc, hẹn người khác rồi” Chu Liệu cất điện thoại vào, sau đó đút tay vào túi quần đi thẳng ra bên ngoài không cả ngoảnh đầu lại.
Ở khu này buổi tối rất ít người, tòa giáo dục nhân tài cũng ở khá xa, giáp với một cửa tàu điện ngầm.
Lúc Chu Liệu đến, Tần Trạm đứng dưới ánh đèn đường, màn đêm kéo dài chiếc bóng cao lớn của hắn.
“Đi thôi”
“Ừm”
Bọn họ một trước một sau bước đi, cho dù xung quanh gần như chẳng có ai nhưng vẫn làm như chẳng quen biết.
“Cậu xem tiết mục không?”
“Không”
“Vậy cậu ở đâu?”
“Ở phòng học chung viết code”
“….Trâu bò”
“….Cậu xem rồi?” Tần Trạm vẫn nhìn về phía trước không quay đầu lại.
“Ừ”
“Hay không?”
Chu Liệu nhớ lại cảm giác căng thẳng ở một tiết mục nào đó, cậu khẽ nuốt nước bọt: “Cũng tạm, không xem kỹ, nghịch điện thoại thôi”
“Ừm”
Trên đường đi đến trạm tàu điện ngầm lại là một khoảng im lặng. Qua một hồi, một trận gió đột nhiên thổi qua làm lá cây trong trường vang lên tiếng xào xạc, trên mặt đường có thể nhìn thấy hình bóng hai người thỉnh thoảng lại hòa vào nhau khi bước đi.
“Tần Trạm”
Chu Liệu dừng chân lại, Tần Trạm nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn về phía cậu.
“Sao thế?”
Chu Liệu nhìn vào đôi mắt như hồ nước sâu của Tần Trạm, cậu lên tiếng trước khi có đợt gió khác thổi qua.
“Quan hệ của chúng ta là gì?”
HOÀN CHÍNH VĂN.
Trích đôi lời của tác giả về <Gieo gió gặt bão> trên Weibo
“…Bộ này tôi rất ít khi xem bình luận của độc giả, bởi vì tôi biết rằng với tạo hình nhân vật của hai đứa trong thời đại đam mỹ mạng hiện nay, có lẽ sẽ bị chỉ trích đủ đường. Nhưng tôi muốn viết hai người họ đều là kẻ phản diện không hoàn mỹ bị trói buộc cả đời này lại với nhau, cho nên để tránh bị đả kích tôi thỉnh thoảng mới xem bình luận, vẫn miêu tả hai đứa theo những suy nghĩ nguyên bản ban đầu.
Thực ra sau đó tôi đã rất hoang mang khi đột nhiên có nhiều người lọt hố bộ này như vậy, bởi vì tôi thấy thể loại này thực ra rất khó được tiếp nhận ở hiện tại, nó càng giống với sản phẩm ra đời vào cái thời rất lâu trước kia khi tôi đọc đam mỹ, khi đó còn được thả bút viết. Cho nên khi thấy có nhiều người tiếp nhận và yêu thích, tôi rất là ngạc nhiên.
Cuối cùng, kết thúc này đã được định sẵn từ rất lâu, nó sớm đã nằm trong bản thảo, có lẽ có người không hài lòng, có người thấy vẫn còn có thể tiếp tục, nhưng thực ra nhiều bộ đến cuối truyện mọi thứ đều trôi chảy quá thì người ở lại ngày càng ít.
Luôn có những câu chuyện kể không hết, đến hôm nay bọn họ lựa chọn nhau, cùng bắt đầu cuộc sống mới, đối với tôi mà nói, đây đã là kết cục tốt nhất của câu chuyện này.”
<Weibo tác giả: 困崽真不困, đăng ngày 2024/04/12>
Bình tình, bình tĩnh, tinh hoa đều ở phiên ngoại.