Editor: Nguyetmai
“Em vốn không muốn nhận, chuyện này không thể trách em được. Hẳn là trợ lý thấy đồng hồ quá đắt nên không dám vứt, vì vậy cô ấy mới nhét vào trong túi em. Lúc em về cũng không để ý đến.” Quý Noãn bất đắc dĩ giải thích.
Mặc Cảnh Thâm lại nhìn cô một lúc, không nói tiếng nào đã ném chiếc đồng hồ vào sọt rác.
Quý Noãn cũng chẳng liếc nhìn nó một lần, vốn đã muốn ném đi, anh làm vậy càng đúng ý cô. Dù sao cô cũng không muốn nhận bất cứ thứ gì từ Thịnh Dịch Hàn.
Lúc này, Mặc Cảnh Thâm nhận được điện thoại của công ty, anh xoay người bước vào phòng sách.
Mười phút sau.
Cửa phòng sách lại bật mở, anh mặt mày vô cảm bước từ trong ra, tỉnh bơ cầm đồng hồ trong sọt rác đi ra ngoài.
“Anh làm gì đấy?” Vẻ mặt Quý Noãn nghi hoặc.
Lúc Quý Noãn đi ra, cô thấy chị Trần đang bê một ly nước sôi tới. Mặc Cảnh Thâm vừa ra cửa đã tiện tay vứt phăng chiếc đồng hồ vào ly nước sôi.
Hơi nóng trong ly nước bốc lên nghi ngút, lặng lẽ không tiếng động, đồng hồ chết máy đúng ngay chín giờ tối. Từ đây về sau, mãi mãi người con trai và người con gái trên mặt đồng hồ cũng không thể nào gặp lại.
Chị Trần đang bê ly nước, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bởi vì Quý Noãn có chứng sợ lạnh, cho nên mỗi ngày giờ này chị đều đun một ly nước sôi đưa đến, chờ nước nguội thì cho Quý Noãn uống. Mỗi ngày, chị phải đảm bảo Quý Noãn uống một ly.
Nhưng kết quả hôm nay…
Quý Noãn đứng trước cửa, miệng méo xệch.
Làm một mẻ, khỏe suốt đời, quả nhiên rất hợp với phong cách của Mặc Cảnh Thâm.
Loại đồng hồ đeo tay này không sợ nước, cũng không sợ va đập, nhưng lại sợ nước sôi.
“Ông Mặc…” Chị Trần ngơ ngác nhìn cái ly: “Đồng hồ này…?”
“Vứt đi.” Giọng điệu Mặc Cảnh Thâm lạnh băng.
Chị Trần gật đầu, dù sao ly nước này cũng chẳng thể uống được nữa, vì vậy chị đi nhanh xuống lầu, đổi lại ly khác rồi mang lên sau.
Mặc Cảnh Thâm quay trở về phòng, liếc nhìn Quý Noãn: “Vẫn còn đứng đấy? Em không nỡ hả?”
Quý Noãn cười hì hì, dù sao chuyện cô muốn đi thành phố T đã gần kề, không thể chọc giận anh vào lúc này được.
“Dĩ nhiên không! Ban ngày em đã định ném nó rồi!” Cô vừa nói vừa trở về phòng.
Sau khi đóng cửa, Mặc Cảnh Thâm thấy vẻ mặt cô như có điều muốn nói, anh lãnh đạm liếc cô một cái: “Cười nịnh nọt như thế là muốn anh cho em đến thành phố T à?”
“…” Anh có cần chỉ liếc mắt một cái là đã biết tỏng cô muốn gì như vậy không?
Khóe miệng Quý Noãn co giật: “Thật ra sắp đến khai giảng rồi…”
“Nếu em đã định đi thì cứ tập trung học tập. Những chuyện khác sẽ có người sắp xếp thay em.” Giọng điệu Mặc Cảnh Thâm vẫn không tốt. Rõ ràng anh đã nhượng bộ vì cái mục tiêu và nguyện vọng gọi là to lớn của cô, nhưng Thịnh Dịch Hàn khiêu khích trắng trợn như vậy khiến ngữ điệu của anh không hòa nhã nổi.
“Thật sao? Vậy em phải nhanh chóng bàn giao mấy dự án trong phòng giao dịch mới được. Tối nay có vài cấp dưới và trợ lý trong phòng giao dịch đến chỗ Hạ Điềm, đúng lúc em phải gọi video, sẵn tiện báo cho bọn họ một tiếng.” Đối mặt với khuôn mặt không mấy dễ chịu của Mặc Cảnh Thâm, Quý Noãn bày ra dáng vẻ chủ động làm hòa, bước lên trước ôm lấy cánh tay anh.
Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng liếc cô một cái, thấy cô không vì chuyện của Thịnh Dịch Hàn mà có biểu hiện khác thường, vì vậy anh hờ hững nói: “Máy tính đang mở, em đi đi.”
Quý Noãn nhìn đồng hồ, thấy đã gần đến giờ hẹn với bọn Hạ Điềm, còn Mặc Cảnh Thâm thì có vẻ như định bỏ qua cho cô, không thèm so đo nữa, vì vậy, cô bật cười, bước lên trước ôm lấy cổ anh, kéo xuống, hôn lên môi anh một cái.
Hôn xong, Quý Noãn sợ anh sẽ trở tay ném cô lên giường nên lập tức tách ra, ba chân bốn cẳng chạy vọt vào phòng sách.
***
Quý Noãn ngồi trước máy tính, mở cuộc họp video với bọn Hạ Điềm.
Dựa theo thời gian chương trình học, ngày kia cô đã phải xuất phát đến thành phố T. Tuy rằng ba tháng học tập qua đi rất nhanh, nhưng bây giờ phòng giao dịch đang trong giai đoạn phát triển. Đây là tất cả tâm huyết của cô, cô nhất định phải bàn giao cẩn thận.
Bởi vì Mặc Cảnh Thâm thường phải mở cuộc họp video với các công ty đối tác nước ngoài, cho nên máy tính và camera trong phòng sách của anh có độ nét rất cao. Từ phía Hạ Điềm mà nhìn thì giống như Quý Noãn đang ngồi ngay đối diện với bọn họ vậy.
Trong lúc tiến hành hội nghị, Hạ Điềm cầm bản dự án thiết kế mà Tiểu Bát đưa cho: “Cậu cứ yên tâm mà đi. Ba tháng này, mình nhất định sẽ giúp cậu giữ vững vị trí phòng giao dịch bất động sản tiêu thụ hàng đầu tại Hải Thành. Mình đã xem qua các mảnh đất xây dựng và bất động sản cậu đã thu mua và hàng loạt kế hoạch sắp tiến hành, tầm nhìn của cậu quả rất độc đáo. Cậu đã trải sẵn nền móng tốt như vậy, mình chẳng cần phải tốn nhiều công sức, chỉ cần yên vị bảo vệ những thứ phòng giao dịch đang có là đủ. Cậu phải có lòng tin với bọn mình.”
Một tay Quý Noãn chống cằm, nhìn bọn họ: “Lòng tin thì chắc chắn có, vị trí địa lý Hải Thành rất thuận lợi, về mặt tiêu thụ thì mình không vội. Bây giờ, điều quan trọng nhất là bộ phận Nhân sự của phòng giao dịch. Cậu giúp mình trông chừng người mà phòng Nhân sự sắp tuyển dụng, không cần quá nhiều người, nhưng phải chắc chắn dùng được.”
Sao đó bọn họ thảo luận ngắn ngọn về không gian phát triển của phòng giao dịch. Mấy đồng nghiệp đang ở chỗ Hạ Điềm chỉ ra một vài vấn đề nhỏ đã bị bỏ sót trong các hoạt động và một vài phương diện khác của phòng giao dịch. Quý Noãn cũng nghiêm túc thảo luận với mọi người làm thế nào để nâng cao tỷ lệ chuyển đổi vốn lưu động của bất động sản dưới tên phòng giao dịch và tài nguyên hiện có, mà vẫn đảm bảo không bị tổn thất, hơn nữa còn phải làm thế nào để tăng độ linh hoạt.
Bàn bạc một hồi, ánh mắt Hạ Điềm trong màn hình đột nhiên trợn tròn, gương mặt Tiểu Bát đang nhìn Quý Noãn của cũng chấn kinh.
Quý Noãn khó hiểu, nhìn bọn họ vài lần. Cô theo bản năng xoay đầu lại, thì ra Mặc Cảnh Thâm đã vào phòng lúc nào không hay.
Anh đứng đấy, trên tay còn cầm ly nước sôi mà chị Trần đưa đến. Bây giờ nước đã ấm vừa phải, chiếc ly thủy tinh khúc xạ ánh đèn ấm áp. Anh có vẻ như không định làm gián đoạn cuộc họp của cô.
Kết quả là toàn bộ cặp mắt của mọi người trong màn hình đối diện đều đang nhìn thẳng về phía này…
Tiểu Bát ở bên kia bất chợt cảm thán: “Không ngờ lúc còn sống, em lại có thể gặp được Mặc tổng hàng thật giá thật!”
Quý Noãn: “…”