Thương Vũ ngủ không ngon giấc.
Cô không mơ thấy Đoạn Trạch, cũng chẳng mơ thấy Thẩm Khê Nghiên. Suốt đêm, cô trôi nổi giữa những đám mây, lạc vào một sân bóng rổ vắng tanh.
Trên sân chỉ có một quả bóng, lăn lông lốc đến bên cạnh những cuốn sách vương vãi trên mặt đất.
Thương Vũ định bước tới nhặt sách lên, nhưng chưa kịp chạm vào thì ánh sáng chói lòa bỗng ập đến.
Rồi tiếng chuông điện thoại kéo cô trở về thực tại.
Dù tâm trạng tệ đến mấy, công việc vẫn phải đặt lên hàng đầu. Thương Vũ sửa soạn qua loa, tranh thủ lúc mọi người trong nhà chưa thức giấc, vội vàng xách túi ra khỏi nhà.
Cho đến khi chen chúc trên tàu điện ngầm, giữa dòng người đông đúc, hơi lạnh từ điều hòa phả vào mặt, cô mới cảm thấy mình thực sự tồn tại.
Cô không xem tin nhắn của Đoạn Trạch. Tối qua, sau khi gửi ảnh, cô đã chặn anh ta. Điện thoại hiện lên hàng loạt cuộc gọi nhỡ, nhưng cô đã bật chế độ im lặng và không nghe máy.
Mẹ Đoạn Trạch có nhắn lại một tin: Tiểu Vũ, khi nào rảnh thì chúng ta nói chuyện nhé?
Nói chuyện gì chứ? Thương Vũ thấy nực cười. Cô tạm thời không rảnh, nên cũng không trả lời.
Bố cô ít khi dùng WeChat. Tối qua, ông còn ân cần pha cho cô nước giải rượu, có lẽ ông vẫn chưa thấy bức ảnh kia.
Thôi kệ, cô cũng không quan tâm thái độ của bố. Ông chẳng thể thay đổi được gì trong chuyện này. Suy nghĩ lại, việc bố đến với Lý Xảo Doanh chẳng phải cũng là ngoại tình hay sao.
Nhưng dù Thương Vũ có cố tình lảng tránh thì sự việc vẫn cứ xảy ra.
Biết mình bị chặn, Đoạn Trạch dùng số khác gọi cho cô, giọng điệu tha thiết cầu xin cô cho anh ta một cơ hội giải thích.
“Tiểu Vũ, anh có thể giải thích mà. Chuyện này anh cũng có nỗi khổ tâm riêng. Mẹ anh… Tóm lại, chúng ta gặp nhau nói chuyện được không?”
Thương Vũ tự thấy ngạc nhiên vì mình có thể nhanh chóng bình tĩnh lại sau khi khóc lóc. Nghe giọng Đoạn Trạch, cô chỉ thấy nực cười.
Đứng ngoài hành lang, nhìn những tòa nhà cao tầng của Hàng Châu và những đám mây lững lờ trôi trên bầu trời, cô lạnh lùng từ chối: “Em nghĩ không còn gì để nói nữa. Đồ anh tặng em sẽ gửi trả lại. Em không nợ anh gì cả.”
Đoạn Trạch sững người: “… Vậy đám cưới của chúng ta thì sao?”
Thương Vũ: “Cứ để vậy đi. Dạo này em bận, không có thời gian lo chuyện đó. Khi nào rảnh em sẽ đến nói chuyện hủy hôn. Phí hủy hợp đồng phiền anh thanh toán nhé. Em không có nhiều tiền như vậy.”
“Tiểu Vũ, chuyện này anh thực sự xin lỗi.” Giọng Đoạn Trạch nghẹn ngào.
Thương Vũ khẽ nhếch môi, giọng nói pha chút tự giễu: “Sao vậy? Không muốn níu kéo thêm vài câu nữa à?”
Đoạn Trạch đi đi lại lại, tiếng bước chân của anh vang lên từ đầu dây bên kia.
“Không phải… Haiz, nói qua điện thoại không rõ ràng được. Tiểu Vũ, cuối tuần này anh đến tìm em được không?”
Thương Vũ cười khẩy: “Bây giờ anh không đến được à?”
“Anh… bây giờ anh…”
Đột nhiên, một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Anh Trạch, dì gọi anh kìa.”
“Anh gọi lại cho em sau nhé, Tiểu Vũ. Anh yêu em, em phải tin anh.” Đoạn Trạch vội vàng nói rồi cúp máy.
Thương Vũ cầm điện thoại, ánh nắng xuyên qua ban công chiếu vào hành lang, dừng lại ngay trước mũi chân cô.
Cô cúi đầu nhìn vệt nắng rực rỡ, lùi lại một bước.
Tin anh ta kiểu gì chứ? Thật nực cười.
Giọng nữ gọi anh ta là “Anh Trạch”, mới mười mấy tiếng trước cô đã từng nghe thấy.
Cách một cánh cửa, giọng nói đứt quãng, như những hạt châu rơi xuống đất, tàn nhẫn đập vỡ chút hy vọng cuối cùng trong lòng cô.
Thương Vũ vẫn chưa hoàn hồn.
Cho đến khi Đan Ny dè dặt tiến lại gần: “Tiểu Vũ?”
Cô giật mình như con chim sợ cành cong, quay phắt lại: “Sao… sao vậy?”
Đan Ny lo lắng nhìn cô: “Trụ sở vừa gửi mail.”
Thương Vũ vội vàng nở một nụ cười: “Ừ, mình vào xem ngay.”
“Cậu ổn chứ, Tiểu Vũ?”
“Mình không sao.” Thương Vũ nói không quay đầu lại.
Không ai biết đêm qua cô đã khóc nhiều đến thế nào, nhưng cô không muốn kể cho ai nghe, nói ra cũng chỉ khiến người ta thương hại, chẳng có ích gì.
Cô không muốn bị người khác thương hại.
Vì hiệu quả Prime Day của KORIS quá tốt, Yến thị đã gửi lời mời cô đến trụ sở báo cáo, tham gia một cuộc họp nhỏ, làm quen với mọi người và bàn về định hướng phát triển của KORIS trong những năm tới.
Tuy lời lẽ khá dè dặt, nhưng Thương Vũ ngầm hiểu Yến thị có ý định mở rộng quy mô và đầu tư thêm vốn cho KORIS. Vào thời điểm quan trọng này, cô không muốn bị vướng vào vụ bê bối ngoại tình của người khác.
Cô đã dành ba ngày tăng ca để hoàn thành bản kế hoạch, rồi lại liên hệ với trợ lý Trần của Yến Quy để xác nhận thời gian cuộc họp. Khi cô đứng dưới tòa nhà trụ sở Yến thị, đã một tuần trôi qua.
Suốt một tuần đó, cô không nghe máy của Đoạn Trạch, và mẹ anh ta cũng vậy.
Dù Đoạn Trạch nói cuối tuần sẽ đến tìm cô, nhưng rõ ràng anh ta đã thất hứa.
Thương Vũ không biết Đoạn Trạch đang làm gì, cũng không biết gia đình anh ta định thế nào, nhưng rõ ràng, trong cuộc hôn nhân này, có người không hề coi trọng nó như cô nghĩ.
Thương Vũ dồn hết tâm trí vào công việc. Bận rộn sẽ khiến cô không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện khác.
Bài thuyết trình diễn ra rất thành công. Phần lớn các quản lý cấp cao của Yến thị đều tỏ ra tán thưởng Thương Vũ. Đến lượt Yến Quy, anh hỏi vài câu hỏi quan trọng, cô đều tự tin trả lời, thậm chí còn trình chiếu thêm dữ liệu để chứng minh cho những gì mình nói.
Cô đã chuẩn bị rất kỹ cho buổi thuyết trình này. Đến cuối buổi, Đan Ny ngồi bên cạnh gửi cho cô một cái nhìn chúc mừng.
“Vấn đề đổi trả hàng là một chuyện, nhưng tôi cho rằng chúng ta vẫn có thể khai thác thêm ở mảng thương hiệu, giá trị đơn hàng có thể tăng thêm ít nhất 10%.”
“Tăng giá chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ chuyển đổi. Các sản phẩm nội thất gia dụng cỡ lớn vốn đã có tỷ lệ chuyển đổi thấp.” Giọng Yến Quy không mang ý phản bác, giống như đang nhắc nhở cô.
Thương Vũ mỉm cười nhẹ: “Hiệu ứng thương hiệu đủ để bù đắp ảnh hưởng của giá cả đến tỷ lệ chuyển đổi. Hơn nữa, tôi cho rằng, tăng giá vừa mang đến rủi ro, vừa mang đến cơ hội. Sản phẩm của chúng ta sẽ gia nhập vào phân khúc cao cấp hơn. Phong cảnh và cơ hội trên đỉnh núi khác hẳn so với dưới chân núi.”
Ánh mắt Yến Quy lộ vẻ tò mò: “Cô tiếp tục đi.”
Sự chú ý của anh luôn đặt trên người Thương Vũ, hình như không thực sự lắng nghe những gì cô nói.
Nhưng Thương Vũ biết, anh đã đọc kỹ báo cáo và đề xuất của cô. Khi nhận được email phản hồi, cô thấy anh đã khoanh tròn những điểm nghi vấn và ghi chú rất chi tiết.
KORIS là công ty thương mại điện tử xuyên biên giới do Yến Quy thành lập sau khi về nước, dựa trên nguồn vốn dồi dào và chuỗi cung ứng mạnh mẽ của Yến thị. Hiệu quả kinh doanh của KORIS cũng thể hiện thành quả công việc của anh. Buổi thuyết trình này thực chất chỉ là dịp để Yến Quy cho ban lãnh đạo cấp cao của Yến thị thấy được năng lực của KORIS.
Vì vậy, Yến Quy dành nhiều thời gian hơn để quan sát cô bạn học cũ này.
Anh không biết hai người trong ảnh, cũng chẳng muốn biết. Anh định nhờ bạn bè tìm hiểu, nhưng rồi lại thôi.
Hỏi thẳng Thương Vũ xem ra thú vị hơn.
Anh cũng rất tò mò, không biết cô sẽ giải thích thế nào về từ “bố” trong tin nhắn.
Tan họp, Đan Ny và Thương Vũ vừa đi ra khỏi tòa nhà vừa bàn xem nên ăn trưa ở đâu.
Họ ít khi đến trụ sở, Thương Vũ vẫn luôn muốn thử nhà hàng thịt bò nướng gần đó. Tuy không quá đắt, nhưng cô rất thích hương vị ở đó. Gần KORIS không có quán nào tương tự, muốn ăn phải đi khá xa.
May là sau buổi thuyết trình không còn việc gì khác, cô có thể cùng Đan Ny thưởng thức bữa trưa thịnh soạn rồi bắt tàu điện ngầm về nhà.
Nhưng vừa ra khỏi tòa nhà, họ đã gặp một vị khách không mời mà đến.
Đoạn Trạch đang đứng ở khoảng sân trước cửa kính, thấy Thương Vũ, mắt anh sáng lên, vội vàng chạy đến.
Thương Vũ sững người, nhưng vẫn lịch sự mỉm cười với Đan Ny: “Cậu đợi mình một lát nhé.”
Đan Ny nhìn cô rồi lại nhìn Đoạn Trạch, đành phải gật đầu, đi đến ghế sofa ở sảnh ngồi đợi.
Thấy Đan Ny đã đi khỏi, nụ cười trên môi Thương Vũ tắt ngấm. Cô lạnh lùng nhìn Đoạn Trạch.
“Sao anh lại ở đây?”
“Anh đến công ty em, thấy em không có ở đó, rồi anh hỏi lễ tân…”
Vẻ mặt Đoạn Trạch lộ rõ sự mệt mỏi.
“Tiểu Vũ, cuối tuần anh không đến tìm em là vì anh có chút việc. Xin lỗi em.”
Thương Vũ: “Không sao. Em cũng không muốn gặp anh.”
“Về chuyện đám cưới… có lẽ anh không thể cưới em được nữa.” Đoạn Trạch nói như vừa đưa ra một quyết định khó khăn lắm.
Thương Vũ ngỡ ngàng.
Vị hôn phu của cô ngoại tình, không những không xin lỗi, mà còn đến tuyên bố không cưới cô nữa?
“Em biết đấy, gia đình như bọn anh, nhiều chuyện không thể tự mình quyết định. Thực ra, cưới em, anh cũng chịu rất nhiều áp lực. Gia đình anh vẫn luôn phản đối.”
“Nhất là dạo này… công ty nhà anh gặp chút vấn đề, rồi Khê Nghiên nói cô ấy có thể… bố cô ấy nói có thể giúp đỡ…”
“Nên ý mẹ anh là, vì đám cưới của chúng ta vẫn chưa tổ chức…”
Trái tim Thương Vũ chùng xuống.
“Nhưng Tiểu Vũ, em nghe anh nói, anh và cô ấy chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Trong lòng anh vẫn luôn chỉ có em.”
Thương Vũ cười nhạt: “Vậy ý anh là…?”
Đoạn Trạch nắm chặt tay cô. Thấy cô không gạt ra, anh mới lấy hết can đảm nói tiếp: “Tiểu Vũ, hay là chúng ta tạm thời chia tay một thời gian, để anh giải quyết ổn thỏa mọi việc, rồi anh sẽ quay lại tìm em.”
“Giải quyết ổn thỏa?” Thương Vũ chợt hiểu ra ý anh ta.
Không khó để đoán, hồi đại học, mẹ Đoạn Trạch không hề ưng Thương Vũ. Nhà họ Thương tuy còn chút tiếng tăm, nhưng đã sa sút. So ra, Thẩm gia có thế lực chỉ thua Yến gia, là lựa chọn hoàn hảo để nhà Đoạn Trạch, một gia đình mới phất, dựa vào hôn nhân để leo lên nấc thang danh vọng.
Dù Thương Vũ đã dặn Tô Linh bảo nhân viên khách sạn giữ kín chuyện, nhưng tin tức tiểu thư Thẩm gia hẹn hò với một người đàn ông trong khách sạn vẫn bị lộ ra ngoài.
Ban đầu chỉ là tin đồn nhảm, nhưng rất nhanh, người ta đã tìm ra người đàn ông đó chính là vị hôn phu của tiểu thư nhà họ Thương. Câu chuyện lập tức trở nên hấp dẫn hơn.
Nhà họ Thương bây giờ không đủ sức để đấu với Thẩm gia.
Chính vì vậy, những lời bàn tán càng thêm cay nghiệt: “Đây quả là một đòn chí mạng đối với nhà họ Thương vốn đã xuống dốc”, “Tiểu thư nhà họ Thương trở thành trò cười cho thiên hạ”, “Hai người phụ nữ tranh giành một người đàn ông, liệu tiểu thư họ Thương có thể lật ngược tình thế?”.
Thương Vũ không quan tâm đến chuyện “hai người phụ nữ tranh giành một người đàn ông”. Đây rõ ràng là ngoại tình.
Sáng sớm, những kẻ nhiều chuyện đã gửi ảnh chụp màn hình tin đồn cho cô, hòng dò hỏi thái độ của nhà họ Thương. Nhưng cô không nói gì.
Thái độ của Đoạn Trạch khiến chút hy vọng mong manh cuối cùng trong lòng cô tan biến như bọt xà phòng, kéo theo cả những kỷ niệm đẹp đẽ thời còn yêu nhau.
Thấy Đoạn Trạch ấp úng, Thương Vũ không muốn nghe anh ta nói thêm lời nào nữa.
“Chúng ta dừng lại ở đây đi. Tôi còn có việc.”
Nói rồi, cô xoay người định đi tìm Đan Ny, nhưng bị Đoạn Trạch kéo tay lại.
“Tiểu Vũ, chúng ta không cần phải làm căng như vậy. Khê Nghiên nói cô ấy không quan tâm việc anh vẫn còn yêu em. Chúng ta vẫn có thể…”
“Buông ra.” Thương Vũ lạnh lùng nói.
Nếu lúc trước chỉ là đau khổ vì bị phản bội, thì giờ đây, lời nói của Đoạn Trạch khiến cô cảm thấy bị sỉ nhục. Điều hòa trong sảnh bật khá lạnh, lúc này cũng không có nhiều người, nhưng vẫn có vài nhân viên qua lại, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía họ.
Mặt Thương Vũ lúc đỏ lúc trắng. Cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, không muốn bị đồng nghiệp bắt gặp cảnh tượng riêng tư này.
Nhưng Đoạn Trạch vẫn đang cố gắng giải thích. Cô giằng tay ra nhưng không được. Anh ta nắm chặt tay cô, kéo cô lại gần.
“Tiểu Vũ, anh thực sự yêu em. Vì em, anh đã hy sinh rất nhiều…”
Đúng lúc đó, có người nắm chặt lấy cổ tay Đoạn Trạch, khiến anh ta đau đớn buông tay Thương Vũ ra.
Thương Vũ theo bản năng lùi lại vài bước, nấp sau lưng người đàn ông đó.
Anh ta rất cao, che chắn cho cô hoàn toàn, không cho Đoạn Trạch chạm vào cô.
Thương Vũ ngước lên. Yến Quy đang đứng bên cạnh cô, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt cao ngạo, xa cách.
Đoạn Trạch nhận ra Yến Quy, mặt mày tái mét, cố gắng giãy giụa, nhưng Yến Quy cao lớn, lại khỏe mạnh, anh ta vùng vẫy mãi cũng không thoát ra được.
Nếu không phải vì đến tìm Thương Vũ, Đoạn Trạch không muốn gây chuyện ở trụ sở Yến thị. Ở Hàng Châu, Yến gia là “bá chủ”, ngay cả Thẩm gia cũng không dám đắc tội.
“Yến tổng, xin buông tay.” Đoạn Trạch tái mặt.
Yến Quy lạnh lùng liếc nhìn Thương Vũ đang cúi đầu, run rẩy sau lưng mình. Cô đang xoa cổ tay, làn da trắng nõn hằn lên những vết đỏ rõ rệt.
“Xin lỗi cô ấy.”
“Tôi…”
Ánh mắt Yến Quy tối sầm lại, những ngón tay thon dài siết chặt cổ tay Đoạn Trạch. Anh nói chậm rãi, rõ từng chữ: “Tôi nói, xin lỗi cô ấy.”
Editor: Team Kites