Hậu Ái

Chương 91: Ngoại truyện 13



Trans: Lam Lam

Sân sau của nhà họ Văn còn to hơn sân sau của nhà họ Thẩm, sân sau của nhà họ Thẩm bị Mạc Điềm dùng để trồng hoa cỏ, chỉ để lại một gian phòng gym và phòng yoga.

Sau khi đi ra khỏi phòng tập bắn, Thẩm Tuyền không muốn đi xuống nữa, cô hơi mệt. Văn Trạch Lệ nắm lấy tay cô, quay lại tầng phụ ở toà nhà chính. Người giúp việc đã mở cửa phòng xem phim ở tầng một, bên trong có nước ép, nước đường, kẹo và vài một ăn vặt như lạc, ở tầng phụ chỉ có mỗi phòng xem phim.

Ánh sáng tối, nhưng chỗ ngồi rất thoải mái.

Ở sân sau liền kề là một cái giếng trời, lúc này cửa giếng trời vẫn chưa mở ra, vẫn tối, sau khi Thẩm Tuyền ngồi xuống, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Văn Trạch Lệ nhét một cái gối vào lòng cô.

Thẩm Tuyền ôm lấy, sắc mặt mệt mỏi.

Văn Trạch Lệ ôm eo cô, cầm điện thoại lên liên kết với máy chiếu, tìm mấy bộ phim cho Thẩm Tuyền chọn.

Thẩm Tuyền nhìn màn hình điện thoại của anh, trong số đó có một bộ phim tên là “Đi tìm kho báu”, là phim nước ngoài, nhưng điểm đánh giá rất cao.

Câu chuyện kể về thời kỳ dân quốc, một nhà thiết kế Trung Quốc đã thiết kế ra một chiếc dây chuyền ngọc, trên viên ngọc khắc mũ phượng của hoàng hậu, nhưng sau chiến tranh, chiếc dây chuyền này đã mất tích.

Nữ chính là con cháu của nhà thiết kế này, vì để tìm chiếc dây chuyền này, nữ chính đã bắt đầu con đường đi tìm kho báu, cuối cùng đã tìm thấy chiếc dây chuyền này ở New York.

Nhưng cuối cùng, cho dù cô ấy đã cố gắng hết sức cũng không thể mang sợi dây chuyền về.

Câu chuyện kết thúc trong tiếc nuối, thực ra câu chuyện này nhằm để nói cho mọi người biết, có rất nhiều báu vật vô giá đang thất lạc ở bên ngoài, đồng thời câu chuyện này cũng được chuyển thể từ chuyện thật.

Sợi dây chuyền này có thật.

Khung cảnh nữ chính khóc như mưa trước máy quay dừng lại, các cảnh đánh đấm trong bộ phim này đều là diễn viên thế thân diễn, Thẩm Tuyền trông thấy quen quen, Văn Trạch Lệ nhỏ giọng nói: “Trong đó có một vai là bạn gái của Cố Trình.”

Thẩm Tuyền nhướng mày: “Ai cơ?”

Văn Trạch Lệ mỉm cười, nói: “Em đoán xem?”

Thẩm Tuyền nhìn gương mặt nữ chính rồi lại nhìn gương mặt của những nữ diễn viên khác, đều rất đẹp nhưng nữ chính có danh tiếng nhất. Cô nhìn một lúc rồi cẩm điện thoại lên, tua đến mấy cảnh đánh nhau, bản lĩnh và vẻ ngoài của diễn viên thế thân này đều rất tốt, Thẩm Tuyền nói: “Em thích diễn viên thế thân này.”

Văn Trạch Lệ có chút bất ngờ nhìn cô, sau đó cười nói: “Ừ, thích là được, để lần sau giới thiệu hai người cho nhau.”

Thẩm Tuyền nhìn Văn Trạch Lệ.

Trên màn hình lúc này hiện lên nguyên dạng của chiếc dây chuyền, màu sắc tối hơn trong phim một ít, nhưng chiếc mũ phượng điêu khắc trên viên ngọc rất tinh xảo, Văn Trạch Lệ nói tiếp: “Hai năm trước chiếc vòng cổ này từng xuất hiện trong hội đấu giá ngầm, nhưng chưa được bán ra thì người bán đã đổi ý.”

Thẩm Tuyền: “Người bán là ai?”

Văn Trạch Lệ: “Nghe nói là người MG, hắn đưa ra cái giá trên trời, biết rất nhiều người tới đây vì nó nên nói một đằng làm một nẻo, lúc đó khá nhiều Hoa kiểu đã vồ hụt.”

Thẩm Tuyền: “Nhìn là biết mượn danh nghĩa để trêu đùa người khác mà.”

“Vợ rất thông minh, năm ngoái cũng từng xuất hiện ở Singapore, rồi lại nói một đằng làm một nẻo, lúc đó Giang Úc đi cũng trượt mất.”

“Sao tổng giám đốc Giang lại muốn mua cái này?”

Văn Trạch Lệ: “Tặng cho vợ cậu ta.”

Thẩm Tuyền gật đầu, cô hiểu rồi, tặng vật báu vô giá mới có ý nghĩa. Văn Trạch Lệ bóc một viên kẹo cưới ra, bỏ vào miệng Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền ngậm lấy, vị kẹo sữa ngòn ngọt lan ra trong miệng, Văn Trạch Lệ mỉm cười: “Bộ phim này cũng có chút tình ái mà sao anh với em chỉ quan tâm tới cái dây chuyền vậy?”

Thẩm Tuyền ngả vào lòng anh, thản nhiên nói: “Ngoại trừ cái này thì chúng ta có trò chuyện được cái gì khác nữa?”

Văn Trạch Lệ hôn nhẹ lên trán cô rồi ôm chặt lấy côn. Đổi lại là người phụ nữ khác xem phim có lẽ sẽ quan tâm tới mối tình chẳng đi đến đâu này hơn, Thẩm Tuyền thì không, cô có hứng thú với sợi dây chuyền hơn, thậm chí khi vai nam chính chết, Thẩm Tuyền cũng chẳng xúc động.

Anh đột nhiên hỏi: “Vợ ơi, em thấy sợi dây chuyền này đẹp không?”

Thẩm Tuyền: “Đẹp.”

Thẩm Tuyền dùng lưỡi cuốn lấy viên kẹo: “Nộp cho nhà nước chăng?”

“Chậc.” Văn Trạch Lệ vỗ tay: “Thanh niên gương mẫu.”

Thẩm Tuyền đạp anh mạnh một cái, Văn Trạch Lệ chân dài né được, Thẩm Tuyền đạp hụt, Văn Trạch Lệ vừa ngồi lại đã đè lấy chân của cô, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô: “Hôm nay bé Tuyền đừng vận động mạnh nha, nhỡ làm rách vết thương ra thì không ổn đâu…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1625: Khưu minh (1)

Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn anh. Đôi mắt cô lạnh lùng nhưng rất hấp dẫn, Văn Trạch Lệ nhìn rồi cúi đầu hôn lên môi cô, hôn rồi mới nhận ra viên kẹo trong miệng cô vẫn chưa tan hết.

Anh dứt khoát đóng vai một kẻ trộm, cuộn lưỡi lên, cướp lấy viên kẹo của cô.

Thẩm Tuyền đang ăn ngon, tên này vừa tới đã cướp mất kẹo của cô, cô không nhún nhường nữa, cô đưa tay kéo lấy cằm anh, từ thế bị động sang chủ động, dạng chân ngồi lên đùi anh, cúi đầu cướp lấy viên kẹo kia. Văn Trạch Lệ không thể tin nổi, còn mỗi tí kẹo thế này mà người phụ nữ này cũng không buông tay.

Lưỡi anh bị cắn một cái, suýt xoa một tiếng, anh mở mắt nhìn cô.

Thẩm Tuyền lấy được kẹo cũng không lùi ra mà ăn hết sạch rồi híp mắt nói: “Anh là kẻ đầu tiên dám cướp kẹo từ miệng em.”

Văn Trạch Lệ: “…”

Mấy giây sau anh họ khụ một tiếng rồi bật cười, đôi mắt hẹp dài tủm tỉm: “Thật là vinh hạnh.”

Thẩm Tuyền nhìn anh một lúc rồi xoay người đi xuống, cô ngồi dựa vào ghế sô pha và ngáp. Văn Trạch Lệ kéo cái chăn ở bên cạnh tới rũ ra đắp lên cho cô.

Bàn tay của Thẩm Tuyền nắm lấy tấm chăn, ngả vào lòng anh: “Anh bật phim tiếp đi, phim tình cảm một tí.”

Văn Trạch Lệ ừ một tiếng, sau đó mở một bộ phim tình cảm. Lần này cả bộ phim đều là về tình yêu, chưa được một phần ba bộ phim, hai người đã thiếp đi.

Chân Thẩm Tuyền cuộn lại, chui vào trong lòng anh.

Văn Trạch Lệ nắm lấy bắp chân cô, ôm lấy cô, đôi môi chạm lên mái tóc cô.

*

Khoảng sáu giờ rưỡi chiều, trời sắp tối, Lâm Tiếu Nhi bảo người giúp việc xuống tầng phụ gọi hai người lên ăn cơm, giúp việc đi xuống xong lại quay lại, nhỏ giọng nói: “Bé Tuyền với Văn thiếu ngủ rồi ạ.”

“Ngủ rồi sao? Ngủ trong phòng xem phim à?”

Người giúp việc: “Vâng.”

Lâm Tiếu Nhi đứng dậy, nói: “Để tôi đi xem sao.”

Văn Dao bỏ điện thoại xuống, cũng đứng lên khỏi sofa: “Con cũng đi xem sao.”

Hai người đi thang máy xuống tầng phụ, Lâm Tiếu Nhi cẩn thận mở cửa phòng xem phim ra, đập vào mắt là cảnh hai người ôm chặt nhau trên ghế sofa dài.

Nửa khuôn mặt của Thẩm Tuyền rúc vào cổ Văn Trạch Lệ, một tay Văn Trạch Lệ ôm lấy vai cô. Anh nằm nghiêng, tay còn lại ôm eo cô, chống cằm lên đầu cô, đôi mắt hẹp dài nhắm lại. 

Điều hòa trong phòng xem phim mở nhiệt độ cao hơn nhiều, rất ấm áp.

Văn Dao nhỏ giọng oa lên: “Ôi khung cảnh đẹp ghê.”

Lâm Tiếu Nhi cảm động trước khung cảnh này, bà cầm điện thoại lên, lén lút chụp hai người một bức, đang chuẩn bị chụp đến bức thứ hai thì một đôi mắt hẹp dài mở ra, mang theo chút lạnh lùng nhìn hai người quấy nhiều kia. Bởi vì camera đang chĩa thẳng vào anh nên Lâm Tiếu Nhi bị anh nhìn vậy thì tay run lên, điện thoại rơi xuống đất.

Đây là con trai bà ư?

Văn Trạch Lệ ôm chặt người con gái trong lòng, tỉnh táo hơn nhiều, nhìn rõ hai người đứng ở cửa, giọng anh mang theo sự khàn khàn lúc mới dậy nhưng vẫn lạnh lùng: “Mấy giờ rồi ạ?”

Tư thế của anh rất là bảo vệ Thẩm Tuyền.

Lâm Tiếu Nhi bị anh hỏi vậy thì mới giật mình, ngồi xổm xuống nhặt điện thoại lên, nhỏ giọng nói: “Sắp bảy giờ rồi, có ăn cơm không? Không ăn thì hai đứa ngủ tiếp đi, lát nữa mẹ bảo dì làm cho hai đứa.”

Văn Trạch Lệ cúi đầu nhìn Thẩm Tuyền trong lòng mình, nhỏ giọng nói: “Bọn con chưa ăn ạ, để cô ấy ngủ đã.”

Lâm Tiêu Nhi: “Ừ, ngủ đi, ngủ đi.”

Nói rồi bà kéo con gái mình ra ngoài. Sau khi đi ra ngoài, Văn Dao thở phào một hơi: “Ban nãy anh đáng sợ quá, hai mẹ con mình đầu phải người xấu đâu, cớ gì nhìn như vậy chứ.”

Lâm Tiếu Nhi ấn điện thoại: “Nó cảnh giác thôi.”

“Ban nãy con còn không dám động đậy, đây là lần đầu tiên con thấy anh như vậy đấy, như thế ôm được báu vật quý giá lắm vậy.” Văn Dao chu môi.

Lâm Tiếu Nhi nhìn con gái mình: “Con gato à? Không cần phải gato, trong lòng anh con chị dâu con là số một, cho dù xếp con thêm vào cho đủ quân số thì con cũng chỉ đứng hạng bét thôi.”

Tính khí Văn Dao nóng giận nhanh thì nguôi giận cũng nhanh, con bé không phục hỏi: “Con hạng bét á? Thế mẹ thì sao?”

Lâm Tiếu Nhi: “Mẹ chắc là hạng ba.”

Văn Dao: “…Mẹ, mẹ mặt mẹ mỏng tí đi được không ạ, mẹ chắc chắn là hạng cuối, con phải hạng ba.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lâm Tiếu Nhi liếc con gái một cái rồi không thèm để ý nữa, đi vào thang máy, bà gửi ảnh đi.

Lâm Tiếu Nhi: [Nhìn con dâu tôi nè.]

Mạc Điềm: [Ôi con gái tôi.]

Lâm Tiếu Nhi: [Hai đứa nó xem phim trong phòng xem phim, xem tới giờ này rồi vẫn chưa dậy, không ăn cơm luôn, đúng là suy sụp luôn ấy.]

Mạc Điềm: [Bé Tuyền hiếm khi thế này lắm.]

Bên phía Mạc Điểm cũng gửi ảnh cho người trong nhà nhìn.

Thẩm Lẫm trả lời: [Hiếm có khó gặp thật.]

Thẩm Hách: [Chị thế này trông có sức sống lắm.]

Thẩm Tiêu Toàn: [Thế mới bảo lấy đúng người sẽ thay đổi được ít nhiều, con bé bây giờ mới hoàn toàn là mình.]

Mạc Điểm lại gửi tin nhắn cho Lâm Tiếu Nhi.

Mạc Điềm: [Ngoài là mẹ chồng ra, bà cũng phải cưng chiều con dâu nhiều vào nhé.]

Lâm Tiếu Nhi: [Nói xàm, tôi còn cần bà dạy chắc? Tất cả mọi chuyện trong nhà phải ưu tiên con dâu tôi trước, chuyện này sau này có khi bà còn không làm tốt bằng tôi đâu.]

Mạc Điềm: [Ừ.]

Mạc Điềm: [Để rồi xem.]

Hai người từ trước vốn là bạn tốt, quay quay vòng vòng giờ lại thành thông gia hàng thật giá thật nên trong lòng đều rất vui vẻ.

Lâm Tiếu Nhi đặt điện thoại xuống, nói với Văn Tụng Tiên: “Chúng ta ăn trước đi.”

Rồi bà lại nói với dì giúp việc: “Chuẩn bị tí nữa bé Tuyền dậy thì nấu món con bé thích cho nó, đúng rồi, dì có thời gian thì qua nhà họ Thẩm bái sư học nghề đi.”

Dì giúp việc sững sờ: “Dạ? Bái sư học nghề sao? Học gì ạ?”

“Học cách nấu ruốc, rồi thì đào ngâm nước đường nữa.”

Dì giúp việc à một tiếng: “À, đúng, đúng, mấy món này tôi không rành lắm, đúng là phải học.”

Văn Dao ngồi bên cạnh ngưỡng mộ thôi rồi: “Sau này con lấy chồng cũng phải tìm được một người mẹ chồng như mẹ mới được.”

Lâm Tiếu Nhi ăn một miếng cơm, nhìn con gái nói: “Khó, khó lắm.”

Văn Dao: “…”

*

Thẩm Tuyền rất ít khi ngủ nướng thế này, tỉnh giấc cô chỉ cảm thấy cả cơ thể mềm nhũn. Cô mở hờ mắt, Văn Trạch Lệ đang cầm ipad, ngón tay đang chạm lên màn hình.

Ánh sáng từ màn hình rọi lên mặt anh, các đường góc cạnh lúc ẩn lúc hiện. Lúc rũ mắt, lông mi của anh rất dài.

Chỉ là gương mặt vô cảm của người đàn ông khó tránh sẽ sinh ra cảm giác khó gần, Thẩm Tuyền khẽ cựa quây, Văn Trạch Lệ cúi đầu nhìn cô: “Em dậy rồi à?”

Anh tiện tay bỏ ipad xuống, cảm giác xa lạ kia cũng đã biến mất.

Thẩm Tuyền: “Em ngủ bao lâu rồi?”

“Bây giờ là 7 giờ 15 phút tối.” Văn Trạch Lệ nhìn đồng hồ đeo tay.

Thẩm Tuyền ngáp một cái rồi ngồi dậy.

“Muộn thế này rồi sao anh không gọi em?”

Văn Trạch Lệ kéo cái chăn trên người cô ra, ôm cô đứng dậy: “Cho em ngủ cho đã đó.”

Thẩm Tuyền chỉnh lại váy áo rồi liếc anh một cái: “Buổi tối em không ngủ được nữa rồi.”

Văn Trạch Lệ bật cười, anh nắm lấy tay của cô đi ra cửa, tiện tay tắt điều hoà và đèn điện trong phòng xem phim: “Không ngủ được thì anh chơi bài với em.”

“Hai người chơi kiểu gì?”

“Gọi Văn Dao tới chơi cùng.”

Thang máy lên tới tầng một, vừa đi ra khỏi thang máy đã thấy sắc trời đen kịt bên ngoài. Đêm đã tối, trong phòng khách ngập tràn mùi trà, Lâm Tiếu Nhi thấy hai người đã lên đây thì lập tức dặn: “Dì ơi, chuẩn bị đồ ăn đi, bé Tuyền dậy rồi.”

Thẩm Tuyền nhỏ giọng nói: “Bố, mẹ, Văn Dao.”

Lâm Tiếu Nhi: “Ừ.”

Văn Tụng Tiên: “Mau ăn cơm đi.”

Văn Dao: “Chào buổi tối chị dâu.”

Thẩm Tuyền có chút khó nói, cô ngồi xuống bàn ăn, chỉ cảm thấy không biết ngày hôm nay là ngày thế nào nữa, sáng thì không dậy nổi, chiều thì không dậy, bỏ qua cả bữa sáng và bữa tối.

Cô trừng mắt nhìn Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ đang bóc tôm cho cô, có chút khó hiểu: “Hả?”

Đàn ông không bao giờ hiểu được cảm giác làm dâu của phụ nữ, cho dù là người mạnh mẽ như Thẩm Tuyền cũng cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Trần Y.

Thẩm Tuyền: [Hôm nay mình ngủ nướng, bỏ qua cả bữa sáng bữa tối rồi.]

Ở đầu bên kia, Trần Y lập tức hiểu ngay.

Trần Y: [Chắc mẹ không để ý đâu, mẹ bảo dì giúp việc làm đồ ăn cho cậu chưa?]

Thẩm Tuyền: [Rồi.]

Trần Y: [Hôm qua vất vả quá nên cậu ngủ nhiều cũng bình thường.]

Trần Y: [Không ngờ cậu cũng được trải nghiệm cảm giác này nha, hồi đầu mình ở đó, sáng ra phải thức dậy trước nửa tiếng, kết quả mẹ còn dậy muộn hơn mình, sau đấy mình cũng quen rồi.]

Thẩm Tuyền: [Ừ.]

Ăn tối xong đã 8 rưỡi, ngày mai là ngày về nhà mẹ đẻ. Lâm Tiếu Nhi đang kiểm đếm quà trong phòng khách nhỏ, cả một danh sách quà, tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm đều được ghi chép một cách rõ ràng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 19: Một Quyển Chân Kinh

Bà kéo tay Thẩm Tuyền: “Con nghĩ mẹ con có thích cái này không?”

“Bố con có thích cái này không?”

“Tặng Thẩm Hách cái này có ổn không?”

“Thẩm Lẫm thì sao nhỉ? Thực ra mẹ thấy Thẩm Lẫm cần một cô bạn gái hơn.” Lâm Tiếu Nhi cười nói, Thẩm Tuyền nhỏ giọng đáp: “Anh con lớn hơn con một tuổi.”

“Thế vẫn còn trẻ quá.”

Lâm Tiếu Nhi nghĩ rồi, có khi Thẩm Lẫm nhà người ta đã có bạn gái từ lâu chỉ là giấu mà thôi, thôi không làm mối cho cậu ta nữa. Cơ mà chắc cũng có nhiều tiểu thư muốn cưới Thẩm Lẫm, haiz, không đến lượt bà phải nhọc lòng.

Bận rộn một lúc, thời gian buổi tối bị rút ngắn lại, đừng nói là đánh bài, còn chẳng sờ được vào bài ấy chứ. Đợi tới khi Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ đi lên tầng ba thì đã 11 giờ.

Thẩm Tuyền đi tắm, tắm xong thì ngồi trên giường đọc email. Văn Trạch Lệ mặc một bộ đồ ngủ màu đen đi ra, anh lau đầu rồi kéo ngăn kéo, lấy một tuýp thuốc mỡ rồi tách chân của Thẩm Tuyền ra.

Thẩm Tuyền lập tức căng cứng.

Văn Trạch Lệ ngước mắt nhìn cô: “Thả lỏng ra.”

Thẩm Tuyền: “Để em tự làm.”

Văn Trạch Lệ đã không hề khách sáo mà động tay: “Anh phải nhìn nó khỏi rồi thì anh mới yên tâm.”

Ngón tay Thẩm Tuyền túm chặt lấy chặn lại, một lát sau mới từ từ thả lỏng, Văn Trạch Lệ kéo chăn đắp lên cho cô rồi rướn tới hôn cô một cái.

“Trông đỡ hơn nhiều rồi.”

Thẩm Tuyền: “Đi ngủ thôi.”

Cô co mình vào trong chăn, Văn Trạch Lệ nhướng mày, anh cúi đầu nhìn cô, mấy giây sau anh bật cười rồi ôm cả cô lẫn chăn: “Em xấu hổ à?”

Thẩm Tuyền nhắm mắt, không thèm để ý tới anh.

Vốn tưởng là ban ngày ngủ nhiều rồi thì tối sẽ không ngủ được, nhưng chỉ một lát Thẩm Tuyền đã thiếp đi. Văn Trạch Lệ không ngủ nhanh được như thế, anh cầm ipad lên đi ra sofa làm việc.

Điều hòa trong phòng đang mở.

Hơi lạnh cứ phả vào, Thẩm Tuyền ngủ được một lúc lại quay người, cứ nằm được một lúc lại quay người, quay đi quay lại, cảm thấy giường rộng rãi, cô vén chăn ra, hờ hờ mở mắt.

Mơ mơ màng màng nhìn thấy người đàn ông cao to ngồi ở ghế sfa, anh nghiêng người tới trước gõ bàn phím, ánh sáng rọi lên mặt anh trông rất lạnh lùng. Thẩm Tuyền vịn vào cạnh giường, gọi: “A Lệ.”

Âm thanh nhẹ nhàng như lông vũ nhưng lại rất rõ ràng trong căn phòng này.

Bàn tay đang gõ phím của Văn Trạch Lệ sững lại, anh đẩy laptop ra, đứng dậy đi tới giường rồi quỳ gối ngồi xổm xuống, bàn tay vuốt mái tóc cô: “Sao thế? Em không ngủ được à?”

Đôi mắt của người phụ nữ rất xinh đẹp, cô nhìn anh, trong ấy loáng thoáng vẻ buồn ngủ, sắc mặt vẫn ung dung như trước. Nhưng đúng lúc này, Thẩm Tuyền ôm lấy cổ anh, giọng nói lí nhí: “Anh ngủ với em đi.”

Anh ngủ với em đi.

Anh ngủ với em đi.

Chỉ còn thiếu đúng mỗi “Đi mà” thôi, ngữ điệu của cô có khác gì làm nũng đâu?

Cơ thể Văn Trạch Lệ cứng lại, anh cảm thấy hơi thở của cô kề sát bên má, anh nuốt nước bọt: “Một mình em không ngủ được à vợ?”

Thẩm Tuyền rúc vào cổ anh gật đầu.

Mẹ nó.

Làm nũng thật.

Vãi l**.

Văn Trạch Lệ vươn tay ra, xoa xoa lưng cô một lúc mãi không biết dừng ở đâu, sợ không cẩn thận mà đánh thức cô thì món quà này sẽ biến mất.

Thẩm Tuyền ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, dần dần thấy buồn ngủ. Văn Trạch Lệ ôm eo cô, lúc bế cô lên mới nhận ra cô ngủ mất rồi.

Văn Trạch Lệ đặt cô vào trong chăn rồi cũng tự chui vào, ôm lấy cô, không thèm để ý với công việc gì nữa. Không quan tâm nữa, đi ngủ thôi.

Từ giờ quân vương không thiết triều sớm nữa.

Màn hình laptop vẫn đang ở giao diện doanh nghiệp.

Lâm Tập: [Tổng giám đốc Văn, triển lãm AI năm nay sẽ tổ chức ở Hải Thành, tổng giám đốc Tưởng nói hy vọng Văn thiếu có thể giúp đỡ tìm một vị trí tốt.]

Lâm Tập: [Đây là sơ đồ triển lãm.]

Lâm Tập: [Thông tin người phụ trách triển lãm tôi đã gửi cho sếp.]

Lâm Tập: [Ngoài ra, buổi tọa đàm chiều thứ tư sếp có muốn tham gia không? Chúng ta nhận được lời mời bên phía trường, bên đó hy vọng sớm nhận được câu trả lời.]

Lâm Tập: [Thừa Thắng đã bắt đầu huy động vốn, Thẩm Thị đã bắt đầu rót vốn rồi.]

Lâm Tập: [Văn thiếu?]

Lâm Tập: [Á? Sếp đâu rồi?]

Lâm Tập: [Văn thiếu??]

Lâm Tập: [Văn thiếu…]

Lâm Tập: [Hello???]

Sao đang nói chuyện lại biến mất rồi?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.