15.
Sau khi xử lý xong chuyện của Tề Ngọc, Quý Vân Tiện liền nghĩ đến ta.
Đêm đó, ta vừa rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, Quý Vân Tiện lại trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Ta vội vàng kéo cổ áo, bối rối nhìn hắn: “Thiếu gia, đã đến giờ nghỉ ngơi, không biết ngài tìm nô tỳ có việc gì sai bảo?”
Quý Vân Tiện nhíu mày: “Ta đến tìm ngươi tất nhiên là để ngươi hầu hạ ta, sao lại tự nhốt trong nhà kho, không lộ mặt ra ngoài?”
Nói xong, hắn xoay người định đi, ra hiệu cho ta đi theo.
Ta cắn nhẹ môi dưới, quật cường đáp: “Không, thiếu gia, nô tỳ không muốn hầu hạ ngài, nô tỳ chỉ muốn tìm một người đàn ông bình thường sống những tháng ngày bình thường.”
Quý Vân Tiện đột nhiên quay người lại, tiến lên bóp cằm ta, cười lạnh nói: “Ngươi nói lại lần nữa xem, ngươi có muốn theo ta hay không?”
Ta cố chấp lắc đầu, nhắm mắt nói: “Không muốn.”
Một cái tát nóng rát giáng lên mặt ta, ta không chịu nổi, ngã xuống đất.
Hắn một tay bóp cổ ta, một tay xé rách lớp áo mỏng manh cuối cùng trên người ta, mặt mày dữ tợn nói: “Ngươi quả nhiên là loại a hoàn do con đi3m Tề Ngọc dạy bảo ra, bề ngoài giả vờ thanh cao, sau lưng không biết dâm loạn đến mức nào!”
“Ngươi có tin tối nay ta sẽ xử lý ngươi không?”
Ta vì để hiệu quả phản đòn của hệ thống mạnh hơn, ra sức chống cự hắn.
Quả nhiên, sự phản kháng của ta càng k1ch thích hứng thú của hắn, hắn càng hăng say hơn: “Bộ dạng này của ngươi, ta lại càng thích hơn!”
Trong lúc giằng co, ta vô tình đá trúng hạ th@n của hắn, hắn lập tức đau đớn đến mức cong người lại.
Sau đó, hắn không kiềm chế được mà hành hạ lên người ta, vừa đánh vừa mắng: “Ngươi, con a hoàn thối tha này, dám làm đau ta!”
Sau khi trút hết cơn giận, hắn đột nhiên nhớ ra cần dùng sức lực cho việc chính, vội vàng c ởi quần áo và áp sát vào người ta, vừa xoa mặt ta vừa nói một cách đê tiện: “Khuôn mặt của ngươi thật sự rất đẹp, không uổng công ta mong nhớ ngươi lâu như vậy, sau này ngoan ngoãn theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi!”
Ta nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên má, nghĩ thầm: Lần này, Quý Vân Tiện chắc sẽ c.h.ế.t rất thảm! Vừa rồi ta đã đá vào của quý của hắn, chắc cái đó sẽ không còn dùng được nữa.
Sau khi dày vò một lúc lâu, hắn bùng nổ cơn giận: “Người đâu, đem con tiện tỳ này bán vào lầu xanh hạng thấp nhất, để nó cầu sống không được, cầu c.h.ế.t không xong!”