6.
Ta ngã ngồi xuống đất, mùi m.á.u tanh tràn ngập trong khoang miệng, ta căm hận nhìn hai người bọn họ.
Tề Ngọc bị ánh mắt của ta nhìn đến mức sởn hết gai ốc, vội vàng kéo Mậu Nguyên nói: “Được rồi, ngươi mau đi tìm chỗ vắng vẻ nào đó lánh tạm đi, Quý Vân Tiện có dặn dò mười ngày nay không được bén mảng đến đây, để người khác nhìn thấy thì không hay.”
Mậu Nguyên nhìn nàng ta với ánh mắt nóng bỏng: “Đa tạ thiếu phu nhân, thiếu phu nhân vẫn còn nhớ đã đồng ý chuyện cùng vui vẻ với ta đêm nay chứ…”
Mậu Nguyên vốn trông khá tuấn tú, đám nha hoàn trong phủ Quý gia hơn phân nửa đều có ý với hắn, hắn thường v3 vãn trêu ghẹo các cô nương ấy, không quá hai ngày đã dụ dỗ được các cô nương ấy thành công.
Tiếng xấu đồn xa, ta sớm đã nghe được.
Nào ngờ đâu, hắn lại cả gan dám v3 vãn cả Tề Ngọc!
Ta vốn tưởng rằng Tề Ngọc sẽ nổi giận lôi đình, ai ngờ đâu, Tề Ngọc chỉ liếc mắt đưa tình với hắn, sau đó thướt tha rời đi.
Mậu Nguyên cười hì hì, đi theo ra ngoài, sau đó còn khóa cửa nhà kho lại.
Ta nằm đó, ngây người nhìn lên mái nhà, trong lòng dâng lên nỗi bi thương vô hạn.
Nương ơi, con không còn hi vọng sống nữa rồi, thà rằng bị c.h.ế.t đói còn hơn bị hủy hoại danh tiết của bản thân thế này.
Đúng lúc ta chìm trong tuyệt vọng, trong đầu bỗng vang lên một giọng nói đầy phấn khích: [Chúc mừng kí chủ có cơ hội trói buộc với “Hệ thống phản đòn gấp mười”, xin hỏi kí chủ có xác nhận trói buộc hay không?]