Không tới nửa canh giờ các món ngon rượu thịt đã được dọn lên bàn.
Nhưng 2 canh giờ sau đó thì…
– Người đâu! Thêm rượu.
Nguyệt Vân ngả ngả nghiêng nghiêng cầm bình rượu lắc lắc.
– Nào! Lăng Nhi! Ta kính cô!
Đó là giọng của Lăng Nhi nô tì thân cận củaThẩm Huyên hình như cũng say rồi cứ cầm cái chén khua khua.
– Được! Uống nào.
Lăng Nhi ở bên cạnh cụng chén với Thư Nhiễm hai người cùng nhau uống còn Thẩm Huyên thì còn nát hơn.
– Người đâu! Cho ta thêm 10 bình rượu nữa.
Biểu tỷ còn thảm hơn cứ ôm khư khư bình rượu mà trút giận.
– Biết thế cho mấy người ở nhà! Phiền phức….!A Hải.
Nàng lẩm bẩm sau đó gọi vọng ra ngoài.
Một đám người mặc áo đen bước vào.
– Trại chủ!
Bọn họ hành lễ với nàng với nàng.
– Đưa họ về! Thu dọn một chút…để nàng ta lại.
Màng chỉ nói vẻn vẹn một câu họ đã hiểu ý đưa mấy người Nguyệt Vân về sau khi bọn họ rời đi nàng mới nói.
– Hệ thống.
– Kí chủ đại nhân có gì dặn dò.
– Còn bao nhiêu ngày nữa thì đến cuộc đại chiến kia.
Nàng nhàn nhạt cầm một ly lên uống tiếp.
– Sắp rồi.
– Cụ thể.
– Xin lỗi kí chủ ta không thể tiết lộ được.
– Ta còn phải chăm nàng ta đến khi nào nữa.
Nàng phàn nàn đặt phột cái chén xuống.
– Kí chủ yên tâm đi đến lúc đó sẽ cần nàng ta mà….Ể! Người uống hết từng này rượu sao?
Hệ thống thấy hơn 20 bình rượu vứt la liệt dưới sàn thì tròn mắt nhìn nàng.
– Ta chỉ uống đc 10 bình còn lại là bọn họ uống.
– 10 bình á…!người vẫn tỉnh thế không say à.
– Sao? Ngươi muốn ta say à….
– Không có!
– Bổn cung trước kia hay đi giao tiếp với các bang phái mafia khác nên bắt buộc phải học uống rượu.
Tửu lượng vì thế cũng tăng dần.
Kí chủ không về cùng nhóm người kia sao?
– Chưa đến lúc.
Nàng cầm ly rượu lên lặng lẽ uống hết hình như đang toan tính điều gì đó.
…—————-…
…Cung Thần Lan….
Hai vị phu quân nhà ai đó đang đánh cờ uống trà không biết gì sảy ra.
– Ngươi im lặng như vậy là có chuyện gì sao.
Tư Quân Hàn thấy chàng không nói gì từ nãy giờ nên lên tiếng hỏi nhưng Phong Lan Thần không trả lời.
– E là có người nào đó hồng hạnh vượt tường rồi.
Tư Quân Hàn trêu chọc chàng dừng động tác.
– Chưa đến cuối cùng không biết là ai cười ai đâu.
Phong Lan Thần rất thản nhiên ngồi hạ một quân cờ xuống.
Đột nhiên Dương Nhất thuộc hạ th@n cận của chàng bước vào.
– Vương Thượng! Nương nương gửi cái này cho người.
Dương Nhất nói xong liền đưa ra một cành hồng cho Phong Lan Thần.
Tư Quân Hàn thấy vậy cười đắc ý còn chàng cầm nhánh hồng đó trong tay rồi bót nát.
Sau đó Thế Phong cũng bước vào.
– Bệ hạ! Hoàng hậu cho người đưa đồ đến.
Thế Phong vừa nói xong thì cho người khiêng 10 giỏ có cành hồng đầy ự vào làm, Tư Quân Hàn tròn xoe mắt.
Thế Phong đứng bên cạnh cười thầm cùng Dương Nhất.
Phong Lan Thần dùng ánh mắt cười cợt nhìn Tư Quân Hàn.
Hắn ta chữ quê được viết lên mặt vừa nãy còn cười chàng bây giờ thì khóc không ra nước mắt.
– Họ đi đâu rồi.
Tư Quân Hàn lạnh băng hỏi Thế Phong.
– Thiếu chủ! Nương nương đã xóa mọi dấu vết rồi cũng không biết người đã đi đâu?
Thế Phong có thể cảm nhận được sát khí của Tư Quân Hàn tỏa ra.
– Cho người đi tìm.
Lời nói hắn ta sắc bén doạ Thế Phong chạy mất tăm.
– Thuộc hạ cũng đi tìm.
Dương Nhất thấy bầu không khí ở đây ngột ngạt quá nên định đi ai ngờ chàng lại nói.
– Không cần!
Bình thường sát khí của chàng đã đủ doạ người khác rồi bây giờ thêm một Thuần Linh Đế Tư Quân Hàn nữa thì ai mà chịu nổi.
Dương Nhất chỉ biết vâng dạ rồi chuồn mất.
…—————-…
…Sáng 3 ngày hôm sau – Tại Bách Hoa Lâu….
Hôm qua Thẩm Huyên uống hơi nhiều nên tới tận buổi sáng 3 ngày sau nàng mới dậy được đầu rất nhức.
Mới mở mắt ra đã thấy mình ở căn phòng tối qua bên ngoài nàng đi vào.
– Biểu tỷ dậy rồi à.
nàng đi vào lôi Thẩm Huyên từ trong chăn dậy kéo đi rửa mặt rồi đi xuống dưới.
……Bên dưới lầu……
Thẩm Huyên ngồi ăn như chết đói còn nàng nhàn nhã uống trà nhìn biểu tỷ ăn uống rất thục nữ.
– Tỷ ăn từ từ thôi! Lát nữa ra ngoài đi dạo còn nhiều đồ ăn lắm.
– Ta…!ngủ bao lâu rồi.
Thẩm Huyên vừa ăn vừa hỏi nàng dơ tay biểu thị 3 ngón.
– 3 canh giờ…!ít vậy? Ta cứ nghĩ là mấy ngày đấy.
– Là 3 ngày.
– Ba ngày…sao?.
Thẩm Huyên không ngờ tới mình ngủ lâu như vậy thấy nàng gật đầu thì mới tin.
– Chết rồi.
Đột nhiên biểu tỷ hét lên làm nàng bên kia hú hồn một phen.
– Biểu tỷ! Có gì từ từ nói đừng hét lên như thế.
Nàng bị doạ tới nỗi phun hết nước trà ra rồi thở phào vuốt ngực.
Mọi người xung quanh đều nhìn tỷ ấy chằm chằm.
– A không có gì đâu…..3 ngày chưa về cung A Hàn chắc chắn sẽ cho người tìm ta.
Thẩm Huyên bỏ hết đống đồ ăn xuống quay sang cười cười với mọi người họ mới không để ý nữa sau đó liền lắc lắc tay nàng.
– Muội đã cho người về bẩm báo rồi! Biểu tỷ mới đến Bắc Minh ra ngoài chơi vài ngày cũng không ai nói được.
Với lại ở ngoài muội còn chuyện phải làm
Thẩm Huyên trấn an lại tinh thần rồi nghe nàng kể hết mọi chuyện.
Hoá ra hôm nay là điểm hẹn của Nguyệt Vân và Hàn Lạc Tư.
E là cần nàng giúp một tay rồi!
…- Hết chương 38-….