Chén thuốc đắng ngắt, tới mức hốc mắt Tô Khởi ứa nước, một hơi nuốt thẳng xuống bụng. Trong lòng uất ức phiền nhiễu: Rõ ràng là Đường Duẫn hoài nghi cô trước, sao cô phải lấy cớ uống thuốc để nói lảng sang chứ?
Lại nghĩ đến trước đó, quả thật cô đã có suy nghĩ không nên có, anh nghi kị cô cũng không sai.
Thật là một vị tiên cô công chính công bằng.
Cô là vị nhẫn giả cẩn thật số một xứ Cảng, tiêu tốn một năm trời để thiết lập giao hảo với mẹ con họ Đường, rồi giờ thì ngay cả một phần văn kiện cũng không dám nhìn trộm.
Không phải cẩn thận, đã xem như gan thỏ đế rồi. Dựa vào tốc độ thế này, chờ đến năm 1995 Đường Hiệp Đình hoàn toàn tẩy trắng nhà họ Đường và Hoằng Xã xong, đại thù của cô đã chẳng còn kịp báo.
Vốn tưởng rằng bản thân mình và phần văn kiện này không có duyên, ai ngờ được Thái tử gia tâm tình thông suốt xong thì thích làm chuyện điên khùng, cô “bị bắt” diễn cùng.
Đường Duẫn nhìn lông mi cô hơi thấm nước, dáng vẻ trợn mắt há miệng tìm nước uống làm người ta thấy mà thương, thấy thương thôi còn chưa đủ, chính là cái vẻ làm người ta muốn hiếp đáp, khuôn mặt nhỏ nhắn hớp hồn vô cùng.
Anh ngăn cản cô đi lấy nước, một bàn tay nâng cằm cô, cúi đầu xáp gần sắp sửa hôn lên — một giây trước khi hai môi gặp gỡ, anh không nhịn được rụt người trốn ra sau, nhíu mày, ánh mắt ghét bỏ.
“…”
Không nói ra miệng được: Hôn xuống không nổi.
Nội tâm Tô Khởi nhen nhóm ý đồ làm bậy, chập này đến phiên Đường Duẫn không chịu, cô lại dí theo không tha.
Vươn tay tóm cánh tay anh, giọng lạnh nhạt lại cao cao tại thượng, “Anh hôn coi, không phải muốn kiss sao, trốn gì chứ?”
Đường Duẫn ngã vào sô pha, cả người phùng mang chống cự, “Cái miệng em đắng hơn chữ đắng, tránh xa anh ra chút.”
Tô Khởi có ý đùa dai, cả người gần như nằm sải lai trên người anh, thò mặt qua, tóc tai vươn khắp trên vai ngực anh, Đường Duẫn thấy ngứa quá ngứa.
“Mới rồi không phải anh muốn hôn à? Em thành toàn cho anh ha, Thái Tử gia.”
Đường Duẫn không ghìm được bật cười, tay lần mò từ lưng cô xuống dưới, vỗ lên bờ mông hơi mạnh, Tô Khởi không kìm được la thét, nắm tay không chút nương từ vung xuống vai anh.
Đường Duẫn không khỏi thấy nóng hầm, hừng hực, tim nung mắt nóng.
Ra sức ôm cô xoay người, vị trí đổi ngược lại, mặc kệ đắng hay không đắng, môi phủ lên trên, dây dưa cắn xé, làm chuyện thân mật nhất thiên hạ — hoạn nạn cứu nguy.
Hơi thở Tô Khởi dồn dập, trong miệng vẫn đắng ngắt như cũ, chỉ là giờ thành hai người cùng thấy đắng, ý thức được điều này, tay bất giác ôm lấy vai anh, năm ngón tay cắm vào mái tóc.
Không phải chống cự, cũng không tính là hùa theo.
Khoảnh khắc ấy chỉ thấy, hai người dù sao cũng hơn một người, kết bạn xuống địa ngục cũng còn hơn là tự mình đi trước. Hải đăng trong đêm đen ở hướng nào không cần biết, có là tốt, có còn tốt hơn không.
Đường Duẫn cố ra sức để trừng phạt, cắn cắn lưỡi cô, làm đau liên hồi, giây phút tách ra tay đã cởi áo cô, TV trở thành nhạc đệm.
“Bồi thường tới đây, khỏi chờ đến lên giường.”
Anh nóng vội hết sức.
Rạng sáng, Tô Khởi đột ngột mở mắt, tựa hồ nhận ra gì đó nên sờ sang bên cạnh, không một bóng người. Nhẹ nhàng đứng lên, cầm cốc nước đi sang phòng làm việc, gõ nhẹ ba cái rồi mới đẩy ra.
Đường Duẫn ngồi trước bàn, một tay cầm tờ giấy, tay còn lại cầm viết ghi chú, cô chưa bao giờ thấy anh nghiêm túc vậy cả, thoáng chốc khựng lại, không nói được lời gì.
Anh ngước đầu ngó cô một cái, chẳng động đậy gì, “Lại đây.”
Cô đến gần, bị người kéo ngồi vào lòng, thoạt nom vô cùng chính trực, tầm mắt tránh né, tuyệt đối không ngó ngàng văn kiện trong tay Đường Duẫn dù chỉ một lần.
Anh thấy vậy không nhịn được ghẹo cô, cười hì mở miệng.
“Còn giận anh à?”
Tô Khởi không mặn không nhạt tiếp lời, “Không có.”
Văn kiện tiến đến trước mặt cô, “Không xem thật à?”
“Lấy xa ra chút, không xem.”
Anh tiện tay quăng bừa tờ giấy lên bàn, quay qua ấn cô vào lòng xoa nắn, tóc lại bị anh xoa rối, làm người ta bực bội vô cùng.
“Cũng chẳng có gì hay để xem, chẳng qua là tuyến trình đưa hàng với trạm kiểm soát dọc đường thôi. Mới nãy anh không ngủ được nên dậy xác nhận lần nữa.”
Tô Khởi uống hớp nước, tiện miệng hỏi: “Còn cần anh tới lo mấy chuyện này sao?”
Đường Duẫn nói: “Hàng từ Myanmar sang, có khi cần vận chuyển đường bộ đến Malay, hoặc là đi trực tiếp bằng đường biển, đường biển thì xa, đường bộ thì nhiều việc…”
“Tóm lại, mười hòm hàng này không thể bay thẳng đến sân bay Khải Đức được đâu, chị dâu, em nghĩ đơn giản quá.”
Anh thấy ánh mắt Tô Khởi mơ màng, bèn đưa tay kéo bừa một tờ giấy ra, người còn bị nhốt trong ngực anh, anh chỉ vào một nơi được đánh dấu trên giấy.
“Chỗ này là cảng Quan Đan, tháng sau bắt đầu giới nghiêm, anh mời một Datuk* đứng giữa làm đảm bảo, hàng sẽ được chuyển đi từ đây.”
* Ở Malaysia, Datuk là danh hiệu được nhà nước trao cho những người được coi là anh hùng dân tộc (google)
“Mấy bến cảng dọc đường đều phải chuẩn bị, mấy đó em xem không hiểu, hàng đến Hồng Kông đưa ra ngoài thế nào em cũng không biết.”
Tô Khởi nhìn chòng chọc vào tờ giấy đó, ý đồ tìm cho được tên của Datuk kia, nhưng đương nhiên ai lại đem chứng cứ viết rõ mồn một trên đó.
“Anh nói cho em nghe thì em sẽ biết.”
Đường Duẫn lắc đầu, “Đối với em không tốt lành gì, biết càng ít càng tốt.”
Kế đó đẩy cô ra, Tô Khởi đứng ở một bên, nhìn anh gom gom mấy tờ giấy lại, tùy ý ném đến máy cắt giấy, lòng cô trầm xuống.
Cuối tháng một, Đường Duẫn rời Cảng, mấy vệ sĩ Đường Hiệp Đình thuê ăn mặc đơn giản, trước sau ba bốn chiếc xe đồng loạt đi sân bay Khải Đức.
Một chiếc trong đó là xe của chính Đường Duẫn, Tô Khởi ngồi băng ghế sau cùng anh, Bắc Tử cầm lái, A Chính ngồi phó lái.
Đường Duẫn lười biếng thả người dựa ra sau, một tay nắm níu tay Tô Khởi vuốt ve lung tung, dáng vẻ bần thần, rồi lại nói với cô: “Cái phòng bên phố Miếu của em chắc chắn lạnh ngắt, tối về lại (chỗ anh) ngủ, nếu là thích có A Thi bầu bạn thì lái xe đưa cổ đến ở chung luôn.”
Tô Khởi hạ giọng ứng tiếng, thuận miệng hỏi câu, “A Chính không đi với anh à?”
Hôm nay dậy quá sớm, Đường Duẫn nhắm mắt, xoa xoa mày, “Để nó ở Hồng Kông, lỡ có gì cũng yên tâm được chút.”
Cô gật đầu ra vẻ suy tư. A Chính ngồi trước xoay người lại, cười cười nói với cô: “Chị dâu, có chuyện gì thì call em bất kì lúc nào.”
Tô Khởi cười lại với anh ta, không nói gì thêm.
Sau khi xuống xe, Bắc Tử và A Chính phụ giúp khiêng hành lý, cô vòng qua khuỷu tay Đường Duẫn, giống như là bạn gái ngoan hiền, dịu dàng săn sóc, “Tuần trước em với cô Đường đi miếu Thiên Hậu xin xăm, lần này về nội địa hết thảy đều thuận lợi, anh đừng lo lắng.”
Đường Duẫn ôm người vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, “Em cũng phải ngoan đấy, ra cửa gọi Bắc Tử theo, cẩn thận cũng không phải không tốt.”
Không hề ngẫm nghĩ thâm ý của anh, Tô Khởi gật đầu.
Hai người vẫy tay tạm biệt, đợt này đi nửa tháng, ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Đường cũ quay về, trong xe A Chính cất tiếng hát hò, Bắc Tử cũng bị vui lây, sau khi nói câu “Về phố Miếu” thì Tô Khởi thừ người đưa mắt ra cửa sổ, mắt điếc tai ngơ mặc A Chính ầm ĩ.
Mãi tới lúc A Chính hỏi cô: “Chị dâu, anh Duẫn rời Cảng, chị thấy vui không?”
Đối diện ánh mắt anh ta, Tô Khởi cười đáp: “Đừng có biết rõ còn cố hỏi.”
A Chính không nhịn được huýt sáo, sau đó le lưỡi, “Tụi mình vầy có phải huênh hoang quá rồi không, Bắc Tử, đổi qua một bản tình ca sầu bi nghe coi.”
Bắc Tử kêu: “Anh Chính, anh đúng là kiêu ngạo quá trời.”
A Chính vung tay gõ đầu cậu, Tô Khởi vội ngăn lại, “Anh lại ăn hiếp nó nữa?”
“Chị dâu, chị xót nó quá vậy, biết vậy lúc trước em tự mình đi theo chị.”
Tô Khởi lắc đầu nguầy nguậy cự tuyệt, “Đường Duẫn là hèn hạ số một Hồng Kông, anh số hai đó.”
Một trận cười vang, xe lướt qua đường hầm vịnh Cửu Long, ở trên chính là đường băng sân bay, hai khung cảnh, một sáng một tối.
Đường Duẫn ngồi ở sảnh chờ máy bay uống ly trà đặc, tỉnh táo hơn hẳn. Một mình anh chiếm lấy cả cái sô pha góc trong cùng, nhìn thấy được Đường Hiệp Đình và bà Đường ngồi cách đó không xa, còn có vài vệ sĩ to con bất động.
Nhìn lướt qua, kéo khóa kéo túi xách A Chính đưa qua ban nãy, bên trong có một túi hồ sơ anh ta nhét vào trước khi lên xe, trông tầm thường chẳng chút mới mẻ.
Cởi bỏ dây buộc, đồ nằm bên trong mới xem là nhân vật chính.
Bất quá chỉ là mấy mảnh nhỏ cắt ra từ mấy tờ báo cũ, màu sắc đã hơi ố vàng, hết thảy được dán lên bìa cứng để anh dễ xem, còn có phần tư liệu điều tra đầy chữ, toàn bộ liên quan đến một người sớm đã chết.
Con gái lớn của Tô Thế Cẩn, Tô Bảo Trân.
Vũ hội giao lưu gần mười năm trước, tiểu thư đài các trong những chiếc đầm dạ hội xa hoa cao quý ganh đua nhau giành spotlight, sau còn phải chọn một bức chụp tập thể toàn diện nhất để đưa báo đài tạp chí, chiếm được một góc không lớn không nhỏ trên mặt báo ngày kế tiếp, dẫu sắc màu đã phai nhạt song vẫn cảm thụ được nét danh giá vượt thời không kia.
Đường Duẫn vẫn luôn không thích trường hợp kiểu này, nói theo kiểu của các cậu ấm cô chiếu đó, nhà họ Đường chẳng đáng nhắc tới, không thể đứng cùng ngồi chung.
Anh ghé sát vào xem những hình ảnh trên báo, bắt đầu quét mắt từ chính giữa sang hai bên, hiển nhiên không tìm thấy người muốn tìm ấy.
Mãi tới lúc phát hiện một vị đứng cạnh rìa mép, ở dưới có một dấu tích màu đỏ vừa phải, hẳn là từ tay người A Chính phái đi điều tra.
Anh chửi thầm trong lòng, tổng cộng có ba tấm ảnh chụp chung như thế có cô, điểm giống nhau là hoàn toàn không thấy rõ mặt mũi của người nọ.
Đổi đến trang thứ hai, chỉ có một phần mặt báo, ảnh chụp trên đó tuy không lớn, nhưng được cái ít người.
Chữ nhỏ bên dưới ghi: Cậu cả Ôn Ôn Khiêm Lương (Childe) đang trấn an một vị “tiểu thư căng thẳng” lần đầu tham dự vũ hội.
Trên ảnh chụp, Ôn Khiêm Lương đang vịn ghế, hơi khom người chiều khéo nàng “tiểu thư” nọ, nở nụ cười chuẩn mực với ống kính, mặc áo bành tô màu trắng thắt nơ cài cổ. Mà nàng “Tiểu thư căng thẳng” ấy, đưa một cánh tay dài lên che mặt, che khuất vầng trán và cặp mắt.
Đường Duẫn chỉ liếc một cái là nhận ra được, môi cô mím nhẹ, đương nhiên là biểu cảm không kiên nhẫn. Mặc dù lộ nửa khuôn mặt, may thay chỉ là nửa khuôn mặt, song nội tâm anh vô cùng chắc chắn rằng: Y hệt.
Lại quay sang muốn xem ảnh chụp chung có cả mặt, song vẫn không nhìn rõ, khi đăng lên báo đã hơi sai lệch, còn chưa kể đã qua biết bao năm như thế.
Còn có vài tờ là tư liệu của nàng Tô Bảo Trân này, từ sinh ở bệnh viện nào đến đi mẫu giáo, mỗi một trường nữ sinh từng học, cho đến lúc học đại học Hồng Kông cuối 1987, đột ngột mà dừng.
Lần này trái tim chùng hẳn xuống đáy, không phải là rơi xuống từng tấc một, mà là phút chốc đột ngột rơi thẳng, thẳng xuống vực sâu.
Đường Hiệp Đình và bà Đường trong giây lát đưa mắt sang, nhìn ra được sắc mặt Đường Duẫn hết sức nặng nề, khi đối mặt rồi cũng không lên tiếng.
Trong tay còn nắm chặt tờ giấy cơ man là chữ kia, 20 năm cuộc đời ngắn ngủi nhường ấy. Chỉ cần nhìn sơ qua là nắm rõ, cô từng học piano, trước khi thành niên còn tham gia không ít cuộc thi và giành được quán quân; còn từng gia nhập đoàn hợp xướng, thời trung học thường xuyên đăng tải bài luận lên tập san của trường; đại học học chuyên ngành Luật, lén bái đại luật sư Phùng của phòng luật Phùng Trần Lí làm sư phụ, tiền đồ vô lượng…
Sau khi thành niên cô thật sự vô cùng khiêm tốn, tiệc rượu nào cũng đứng ngoài rìa, hoạt động ngày bé tiếc thay không có hình ảnh lưu giữ.
Cả gương mặt dần dần cứng đờ giống như hoàn toàn hóa đá, trong chớp mắt lại tan tành, anh bật cười thành tiếng, tựa cười lạnh, tựa cười nhạo, lại như nhuộm nét thê lương.
Cảm xúc con người hàng ngàn hàng vạn, đằng sau vui buồn có biết bao thương tổn đau đớn, dăm ba câu sao có thể nói rõ.
Tờ giấy kia cũng bị bóp chặt hằn rõ nếp, anh lấy ví tiền từ túi ra, ngăn vốn để chứa ảnh thì trống không, thế nhưng từ một ngăn chứa khác rút ra một bức ảnh đúng kích cỡ, song nhìn lại thì không ra dáng ảnh lắm.
Cô gái trên ảnh mặc áo lông nhạt màu, tóc dài xõa vai, nhìn ống kính cười trong trẻo, trong nét thản nhiên chan chứa dịu dàng, vô cùng xinh đẹp.
Ảnh chụp từng bị cắt, chỉ còn một nửa, nhìn kỹ còn thấy được phần tay phủ trên vai cô, cổ tay áo màu đen, cực kì quỷ dị.
Anh nhớ tới chủ nhân gốc của bức hình này, thật ra người đó đặt nó trong ngăn ảnh của ví tiền, song lại để úp vào trong, giống như bi thương cùng cực, lại tựa như hổ thẹn vô ngần, tóm lại không hề lật ngửa.
Một tên côn đồ của Hoằng Xã vô tình nhặt được ví của cậu cả Ôn ở Trung Hoàn, A Chính nhìn đến vẻ ngoài tinh xảo của nó, ở ngay góc còn đính chữ “W”* viết hoa. Tuy anh ta không học nhiều, nhưng cũng biết viết ghép vần ra sao, cùng với một đống tiền mặt ở trong, không nhà họ Ôn thì còn ai.
*họ Ôn温 phiên âm là Wen.
Anh ta mang riêng thằng đệ kia đi gặp Đường Duẫn. Đường Duẫn moi tung ví tiền, lại rút sạch tiền mặt đưa cho tên đàn em “Không tham của rơi” kia, cuối cùng mới từ từ kéo bức ảnh úp ngược kia ra…
Chuyện xảy ra vào một tuần trước.
Đường Duẫn khiếm tốn an bài từ giữa, A Chính lái xe, trên đường còn muốn phân tâm lải nhải dặn dò tên đàn em phải nói sao khi gặp Ôn Khiêm Lương.
Ôn Khiêm Lương đợi ở quán trà, khi nhận được ví hiển nhiên biết được thiếu thứ gì, tươi cười không đổi.
Tên nhóc con lắp ba lắp bắp: “Tui nhặt kế bên thùng rác… Tiền thật sự không phải tui lấy… Ông chủ tui nhận ra cái dấu này…”
“Tui không muốn đưa tới đâu… Ngay lúc gọi cho anh thì hối hận…”
Nét mặt Ôn Khiêm Lương vẫn ôn hòa như cũ, kể cả anh không xem người trước mặt ra gì thì cũng sẽ không thể hiện ra mặt, đưa tay chỉ chỉ đồ ăn xếp đầy bàn.
“Vẫn phải cảm ơn cậu, gọi đại vài món, từ từ ăn nhé.”
Lại từ ví tiền trong người rút ra một xấp tiền mặt đưa sang, “Đây là tạ lễ.”
Tên đàn em chột dạ nhận lấy, ăn cũng không ngậm được mồm, tiện miệng than thở: “Tiếc là ảnh chụp cũng bị lấy đi…”
Chỗ ngồi cách một tấm bình phong, A Chính nghe được câu đó nóng máu muốn bật dậy, Đường Duẫn duỗi tay ấn anh ta xuống, sắc mặt âm u đáng sợ.
Trong sự tĩnh lặng nghe được Ôn Khiêm Lương nho nhã cất lời, có lẽ là mệt mỏi ứng phó xã giao, nên không để tâm lắm.
“Không sao cả, ảnh chụp còn rất nhiều, tôi lấy một bức để vào là được.”
Tiếp đó, anh lịch sự tạm biệt.