Hồ Điệp Xuyên Hoa

Chương 80: C80: Chương 80



Bạn từng nghĩ tới sẽ đón thế kỉ mới như thế nào chưa?

Năm ngày trước, Tô Khởi không hề có dự định gì cả, chỉ coi như một ngày thứ sáu bình thường, điều khác biệt duy nhất chắc có lẽ là: Giống như nói một câu “Mai gặp lại” vào cuối tháng, cuối năm, kết quả lúc gặp lại đã là sang tháng mới, năm mới. Lần này thì trịnh trọng hơn chút — sang thế kỉ mới mà ngàn năm chỉ gặp một lần.

Sáng sớm ngày 31/12/1999, Đường Duẫn lái xe chở Tô Khởi và Đường Trịnh Mẫn Nghi lên Bảo Liên thiền chùa trên Đại Dữ Sơn.

Lần này không cần tốn công phí sức chạy đến bến đò ngồi phà rời đảo nữa, mà chỉ cần chạy thẳng qua cầu lớn Thanh Mã. Một cây cầu mới toanh, dài thượt, rộng thênh thang, và vô cùng hùng vĩ. Đường Duẫn không kìm nổi mà khen một câu “Quá ngầu”. Có điều hai quý bà cùng ngồi đằng sau thì mặt lạnh như tiền, đều bơ anh thẳng mặt.

Anh từng khinh thường Lê Vĩnh Chính vì cặp mẹ chồng nàng dâu khó trị trong nhà mà rầu thối ruột thối gan. Nhưng lại tuyệt đối không ngờ có một ngày đây cũng trở thành nan đề thế kỉ của chính anh.

Dù vậy, Đường Duẫn vẫn thấy may trong bụng vì đã không nói hết thảy chân tướng cho Đường Trịnh Mẫn Nghi. Còn về chuyện rốt cuộc bà có biết Tô Bảo Trân là ai, hoặc Tô Khởi đã làm những gì hay không, Đường Duẫn không nắm chắc. Chỉ biết rằng cách bà thể hiện ngoài mặt thì trông như không biết gì.

Tô Khởi khá thân thuộc với trụ trì mới của Bảo Liên thiền chùa. Một mình cô đến thiên điện để dâng tập kinh tự tay sao, còn Đường Duẫn và Đường Trịnh Mẫn Nghi thắp hương ngoài chính điện. Đường Duẫn lặng lẽ tạ ơn trả lễ, có vẻ như anh thật sự bắt đầu tin Phật Tổ rồi.

Phật Tổ phù hộ cho Tô Khởi mọi chuyện suôn sẻ trót lọt, và cô đã báo thù thành công. Mà Đường Duẫn thì ước cầu được kết hôn, sinh con, sống tốt quãng đời còn lại. Hiện giờ coi như đạt được hai phần ba, điều cuối cùng cũng có thể xem như đang trong quá trình hoàn thành.

Năm đó anh ước nhiều điều vậy luôn sao? Tham lam thật.

Năm đó sau khi xảy ra chuyện, cô chịu sinh con gái, ổn định Hoằng Xã, tiêu huỷ cuộn phim. Hẳn là cô rất thường uống tequila một mình, không biết khi nào sẽ say đến bất tỉnh nhân sự.

Dẫu cô chẳng nói thích anh, nhưng tất thảy mọi chuyện cô làm đã cho thấy được: Cô đã yêu anh, hơn nữa vẫn luôn yêu anh như thế.

“Sống tốt quãng đời còn lại” nhất định sẽ hoàn thành được, họ có đủ kiên nhẫn để kiểm chứng điều này trong mấy mươi năm tới.

Hiện giờ cuối cùng Đường Trịnh Mẫn Nghi đã có thể hoàn toàn lui về ở ẩn. Chỉ cần đợi qua tết Tây là giao hết lại cho Đường Duẫn, hoặc hẳn phải nói là đợi đến khi luật sư của bà đã tận hưởng hết dư vị của niềm vui đón thế kỉ mới.

Bây giờ bà đã tâm tĩnh như sen, có điều vẫn cứ mặt mày lạnh tanh với Tô Khởi. Suy cho cùng, khi trước vì giành Hoằng Tuyển mà hai người từng dây dưa chiến tranh lạnh một cách công khai lẫn bí mật. Thêm cả vụ của Tô Khởi với Chung Cẩn Du năm đó nguyên Hồng Kông đều biết, thể diện của bà không cho phép.

“Bây giờ mẹ không còn mong cầu gì, chỉ mong nó sanh được một đứa cháu trai cho nhà họ Đường, để trước khi mẹ chết cũng hưởng được niềm vui gia đình.”

Đường Duẫn nghe vậy thì nhíu mày, “Mẹ, mẹ bi quan vậy từ hồi nào đó? Còn nữa, con thích con gái hơn nhiều.”

“Con đừng có bao biện cho nó, nó đưa con gái ruột qua Đại Lục đó, con đón về lại không phải là có rồi sao?”

Đường Duẫn nghẹn họng. Chuyện này anh đã nói với Tô Khởi rồi, cô thật sự không chịu. Bởi hai người đã vắng mặt trong năm năm đầu đời của bb, bây giờ bb sắp hiểu chuyện, tại sao phải bóp méo cuộc sống của con bé lần nữa chứ.

Hôm anh với cô đi đăng kí, hai người ngồi trong xe nổ ra tranh cãi, kết cục sau cùng là anh đầu hàng nhận thua.

Chung quy thì anh cũng vắng mặt trong mười tháng Tô Khởi hoài thai. Hiện giờ trông cô nhẹ nhàng không bận lòng, nhưng nhất định đã vượt qua khoảng thời gian ấy hết sức gian nan.

Đường Duẫn lí giải thế này: Tô Khởi đưa anh vào tù, không hẳn là trả thù, mà là một kiểu trui rèn; còn về cô đưa con gái đi, không hẳn là vứt bỏ, mà là một kiểu thành toàn, theo ý nghĩa nào đó cũng là một sự viên mãn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 50

Phần quà mừng thế kỉ mới đầu tiên là ảnh chụp Đàm Diệu Tổ gởi tới, tất nhiên là được đưa tới trước hôm nay.

Một chồng ảnh thật dày. Tô Khởi kéo một thùng đầy khung ảnh từ nhà kho ra, rồi nhét từng bức một vào khung. Kế đó đặt trong phòng khách, phòng ngủ, hành lang trên lầu, và cả kệ sách trong phòng làm việc.

Buổi chiều cứ thế trôi qua trong niềm vui tầm thường, anh còn hỏi cô: “Sao chỉ vẽ bóng lưng anh vậy, không lẽ chính diện anh nhìn không đẹp sao?”

Trong phòng làm việc cô có treo một bức hoạ bóng lưng thật lớn, là tranh tự tay cô vẽ. Đường Duẫn ngó một cái liền chắc ăn đó là anh mặc sơ mi đen.

Tô Khởi đánh Thái Cực với anh, “Em chỉ biết vẽ bóng lưng thôi.”

“Em vẽ bóng lưng bao nhiêu người rồi?”

“Chỉ có mỗi anh thôi, im miệng.”

Sau đó cô phát hiện anh im lặng lâu thật lâu, lúc ngoảnh đầu dòm qua, thấy Đường Duẫn nắm chặt một bức ảnh chụp mà nhìn ngây ngốc. Cô bạn nhỏ trong hình mặc một chiếc áo bông dày cộm đỏ rực, đeo khăn choàng cổ, bao tay, mũ miếc đầy đủ cả, gần như chẳng nhìn rõ được khuôn mặt nhỏ.

Đôi mắt anh tự nhiên đỏ ửng lên, chắc là bị nhiễm màu áo bông đỏ, chứ tuyệt đối không phải khóc.

Tô Khởi cười hiền. Ở nhà cô không đeo đồng hồ, vết sẹo trên cổ tay cứ thế lồ lộ ra, còn chả cần tới hình xăm để che đậy.

Cô bảo: “Em đã sớm lập di chúc, mọi tài sản đều để lại cho nó hết. Em không phải một người mommy tốt, thiếu con bé cả đời này cũng trả không xong.”

Toi rồi, lão đại rơi lệ.

Ánh chiều tà lúc chạng vạng hãy còn le lói, và ít nhất 3 triệu dân Hương Cảng đang cùng ăn mừng để đánh dấu đêm cuối cùng của thế kỉ. Đa phần là lớp trẻ hiếu thắng, tình nhân nắm tay, lãng mạn vô ngần.

Mà bên trong biệt thự lưng chừng núi Thái Bình, cựu tiên cô phố Miếu ôm cựu lão đại Hoằng Xã vào trong ngực, nhìn anh suy sụp tinh thần, nhẫn nại an ủi hết lần này đến lần khác.

“Thôi mà thôi mà, đừng khóc nữa mà.”

………

Khi màn đêm buông xuống, hai cô nàng khác người của trường nữ sinh Belilios gặp mặt nhau tại vịnh Đồng La. Bởi là học sinh chuẩn bị tốt nghiệp vào năm Thiên Hi, cả Lương An Kỳ lẫn Lâm San Ni đều trang điểm thật đậm, quyết định tối ghé quán bar, uống một li mừng thế kỉ mới.

Khởi đầu không suôn sẻ, ngay chỗ cửa đã bị người gác chặn lại, chưa tới 18 tuổi cấm vào. Không phải Tree Bar đã được sửa thành pub luôn rồi ư? Sao còn nghiêm khắc vậy nữa chứ, huống chi ngày hôm nay đặc biệt trọng đại, du di chút cũng không được?

Đương nhiên không được, bởi vì ông chủ với bà chủ đang ghé thăm, ngay đằng sau hai chị em luôn đây này.

An Kỳ với San Ni cùng thầm thì “Quá đẹp quá ngầu”. Một cặp đôi trưởng thành tay trong tay tiến đến. Người đàn ông mặc áo len cao cổ màu đen, tóc cắt ngắn cụt ngủn, nhưng đường nét mặt mũi tinh tế, còn có hơi hơi gian tà nữa, là kiểu Bad Boy được nữ sinh Belilios mê mẩn nhất. Vừa qua năm 97, Hoằng Xã bất ngờ giải tán, nên hiện giờ bad boy mang phong cách giang hồ là được săn đón nhất.

Bạn gái của anh ấy nhất định xuất thân từ danh môn thế gia đất Cảng. Khí chất tuyệt dịu, tóc đen váy dài, cài một cái băng đô mỏng đỏ sọc, uốn lượn đan xen giữa làn tóc đen. An Kỳ và San Ni cùng một ý nghĩ: ngày mai nhất định phải đến trung tâm thương mại mua cái cùng kiểu, dẫn đầu xu hướng mới của năm Thiên Hi trong Belilios.

Quý ông ấy thế mà lại dắt theo hai cô nàng cùng vào quán bar, còn hào phóng gởi tặng hai li cocktail độ cồn siêu thấp. Không biết có phải là đặc cách cho An Kỳ với San Ni hay không đây, vinh hạnh quá.

Hai cô nàng nói “Cảm ơn Uncle”, lại bị chỉnh thành phải gọi “Anh”. Chị gái đeo băng đô đỏ đương nhiên không đồng ý cách làm của anh, anh trai Bad Boy nói “Cuối thế kỉ mà”. Hôm nay vì mừng cuối thế kỉ, hết thảy mọi thứ đều được du di.

Tham Khảo Thêm:  Chương 45: Chương 45

Thứ đáng sợ nhất nhất nhất là anh trai kia lại kêu chị gái là “Bà xã”, họ đã kết hôn rồi! An Kỳ không tin, San Ni cũng không tin, bèn đưa mắt nhìn về quầy bar đằng xa. Hai người nói đôi ba câu liền kề vào hôn nhau, hình ảnh thật đẹp.

San Ni che mắt An Kỳ, An Kỳ che lại cho San Ni, sau khi buông tay thì mặt đỏ ửng cả đôi.

Gần 12 giờ, Tô Khởi chê quán bar chán quá đòi đi. Đường Duẫn dặn nhân viên pha chế để mắt tới hai cô em học trò bên bàn kia, kế đó nắm tay Tô Khởi dạo bước trên đường. Chung quanh rộn ràng náo nhiệt, trong lòng ấm áp biết bao.

Cô thuận miệng răn anh: “Mời trẻ vị thành niên uống rượu, anh không sợ cớm ập tới xét.”

Đường Duẫn nhướng mày, “Là soda pha với nước trái cây.”

Tô Khởi cười nhẹ, “Mấy năm nay A Thi mở tiệm từ phố Bát Lan ra tới Kim Chung, lại mở thêm chi nhánh ở Quan Đường, Bắc Giác, nhưng vẫn không tới vịnh Đồng La. Tree Bar do em sở hữu, nó không muốn giành mối làm ăn với em.”

Sau đó cũng chính Tô Khởi chủ động đổi Tree Bar thành pub, rồi kí thêm mặt bằng, nên A Thi mới mở bar ở vịnh Đồng La.

Từ sau khi cô phơi bày cuộn phim chụp cảnh Đường Duẫn nổ súng rồi tiêu huỷ nó, cô đã dành ra một vị trí trong tim mình cho anh, tựa như để mai táng. Mà thân là chị em tốt, A Thi nhìn ra được, bèn lặng lẽ giúp cô trông chừng khoảng không gian ấy, cũng không quấy rầy gì.

Đường Duẫn cười nói: “Lê Vĩnh Chính tu mấy trăm đời mới cưới được một bà vợ như này, vậy mà còn quậy đòi li hôn.”

Tô Khởi không bày tỏ ý kiến. Vốn liếng A Thi không thiếu, kết quả có ra sao thì chị em của cô cũng không thiệt.

Đường Duẫn lại tặng cô món quà năm mới, hoặc nên nói quà mừng thế kỉ mới.

Một chiếc lắc tay kiểu dáng đơn giản, không giống phong cách khoa trương mà anh mê. Cô đưa mắt qua tỏ vẻ ngờ vực, Đường Duẫn cúi đầu đeo lên cho cô.

“Ngồi tù bốn năm rưỡi, việc anh làm nhiều nhất là dán phong bì. Thật ra sửa đồ điện hoặc là đóng giày thú vị hơn, nhưng lúc dán phong bì anh có thể nhân đó mà ôn bài.”

Vốn cô đang thấy xót anh vô cùng, kết quả Đường Duẫn nhả thêm một câu: “Tô Bảo Trân, bây giờ bằng cấp anh cao hơn em đó nha.”

Cô nín khóc bật cười, muốn tẩn anh.

“Tích cóp được một vạn mua cái lắc tay này cho em, đau cơ gớm, nhưng ý nghĩa phi phàm.”

“Em phải bảo quản cho tốt à nha, làm mất là anh đánh em đó.”

Tô Khởi nhìn chằm chằm lên cánh tay, trong lòng viên mãn mà ngổn ngang. Tựa như cô đột nhiên hiểu được, vì sao năm ấy mommy lại trân quý một chiếc vòng ngọc bích tầm thường nhường ấy. Nó được daddy dùng xô vàng đầu tiên kiếm được để mua, chiếc lắc tay này của Đường Duẫn cũng có cùng ý nghĩa.

Anh đặt một nụ hôn lên vết sẹo trên cổ tay cô. Gió đêm cuối tháng 12 hơi se lạnh, nụ hôn của anh lại nóng cháy, dẫn theo một làn suối ấm áp, len vào tràn ngập trái tim cô.

Nhón chân ôm cổ anh, Tô Khởi chủ động hôn lên, ngay giây khắc hai môi dán vào nhau thì bảo: “Em thích lắm, cũng thích anh nữa.”

Đường Duẫn ấn chặt đầu cô, đôi tình nhân ôm hôn nhau trên cầu vượt. Cầu vượt vịnh Đồng La, nơi nói với nhau câu “Chúc mừng năm mới” vào 6 năm trước, giờ đây âu yếm khó lìa.

Tiếng chuông thế kỉ vang lên, năm Thiên Hi đã đến. Hơn mười màn pháo hoa hoành tráng được bắn ra trên toàn đất Cảng. Bầu trời được chiếu rọi sáng trưng như ban ngày. Khắp nơi có người đang đi phải dừng chân lại hoan hô. Thế kỉ mới đã đến rồi!

Hiện giờ là 0 giờ 1 phút ngày 1 tháng 1 năm 2000, anh nói một câu: “Bà xã, chúc mừng thế kỉ mới.”

Cô lại nghiêng người qua hôn anh, vô cùng nồng nàn triền miên. Hôn đến mức làm tim Đường Duẫn râm ran khó kìm, anh bèn kéo ra cô nói sang chuyện khác: “Quà thế kỉ mới của anh đâu?”

Tô Khởi thảng thốt, “Anh đâu có nói còn có phần trao đổi quà tặng nữa.”

Anh ghẹo cô mà thôi, không ngờ cô lại kéo băng đô màu đỏ sọc trên đầu xuống, rồi cột lên cổ tay anh, xem như quà cô đáp lễ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 168: C168: Mọi thứ đều trả lại cho em mong em đừng hận anh

“Chúc mừng thế kỉ mới nha, Đường sinh.”

Trong chớp mắt Đường Duẫn như quay trở về Singapore. Cô không cho anh uống rượu lái xe, phục vụ đưa một chai Coca Cola lên, phụt một tiếng khui nắp ra.

Xã hội đen sao có thể thích đồ uống cho được, anh trưng cái mặt lạnh ngắt cho cô coi, không hề rớ vào.

Tô Khởi bèn kéo băng đô xuống, cột một chiếc nơ bướm trên thân bình, đưa qua cho anh như dỗ con nít.

Anh nghẹn cười, hãy còn ráng làm mặt lạnh, “Em có ý gì đây?”

Cô nhấp môi cười nhẹ không nói gì.

Singapore năm ấy là nơi linh hồn lênh đênh của họ náu mình. Có vài lời Tô Khởi không thể nói ra được, sợ rằng ông trời nghe thấy thì sẽ giáng thiên lôi trừng phạt.

Bây giờ cô cất lời giải thích, lời ít ý nhiều, thẳng thắn lòng mình.

“Cái này gọi là tình ý kết.”

Ngàn ngàn vạn vạn lời yêu anh, em gom vào gói trọn trong tình ý kết vĩnh hằng, muôn đời không đổi.

Đầu năm Thiên Hi, dòng chảy lạnh Siberia từ Đại Lục tràn tới Hồng Kông, gây ra bão tuyết trên diện rộng ở vùng Đông Bắc trong nước. Nhiệt độ toàn Cảng sụt giảm đột ngột.

Gió lạnh thổi phần phật ngoài cửa sổ. Tô Khởi bỏ một đĩa album mới mua vào đầu CD. Đường Duẫn ngồi trên sô pha xem tạp chí ô tô, ăn strawberry.

Cô hỏi anh: “Anh có nhớ lần đầu tiên em ngồi xe anh, đài phát nhạc mở bài nào không?”

Chuông cảnh báo gõ vang trong đầu Đường Duẫn, “Để anh nhớ lại coi…”

Tô Khởi hừ khẩy, trong phòng khách vang lên âm thanh, là bài mới của Bành Linh và Hoàng Diệu Minh – “Lốc Xoáy”.

Anh vung tay vứt tạp chí đi, ôm cô vào lòng mình, hào phóng chia một quả strawberry cho cô. Tô Khởi kiên quyết không nhận hối lộ.

“Phiền anh sáng mai đi làm đúng giờ, thời tiết xấu quá.”

“Yes, Madam!”

Đó là ngày lạnh nhất năm ấy ở xứ Cảng, nhưng lại có thể không cần trải qua một mình, hơn nữa còn vô cùng ấm áp, may mắn hơn cả nhìn thấy sao băng.

Có lẽ bạn không tin người yêu nắm tay đón thế kỉ mới sẽ nhất định bền lâu, không tin sau khi làm ác thì có thể sống tốt quãng đời còn lại, không tin Lương Chúc thật sự hoá bướm sau khi chết, không tin xứ Cảng có tình yêu một đời một kiếp quyết không đổi thay.

Nhưng như thế không cản trở việc những điều ấy thật sự tồn tại.

Sau cùng hãy nhớ lấy: Giả sử bạn bị cuốn vào lốc xoáy, xin đừng quên hướng tim lên bầu trời, nói không chừng đêm sau đó – sẽ có trăng tròn.

– Xong toàn văn-

Bee: Thật sự thì còn hai ba ngoại truyện nhỏ nữa, mình sẽ post sau, nhưng cảm thấy đến đây là lúc thích hợp để chấm hết và nêu cảm nhận rồi. Yên tâm, ở đây sẽ không có màn phân tích nhân vật đâu vì lười type lắm.

Điều đầu tiên, chân thành cảm ơn mọi người đã đồng hành trong hơn một năm qua. Mong các bạn đã có thời gian vui vẻ khi đọc truyện. Cảm ơn hai khách quen luôn vote cho từng chương truyện, và em Trang luôn comment tạo động lực. Bộ truyện này là bộ đầu tay mình edit, khá non nghề, nếu thấy cách diễn đạt gượng gạo vui lòng góp ý nhẹ nhàng.

Thứ hai, mình dồn rất nhiều tâm huyết vào bộ này. Nhiều lí do: bộ đầu tiên nên ham học hỏi, thích bối cảnh Hồng Kông, thích tác giả, thích nhân vật (đặc biệt là A Duẫn), không khí giằng xé nhưng không quá bi luỵ… (nhớ ra kể típ). Như đã nhắc nhở trên bìa, tam quan bộ này khó mà chấp nhận nổi, và có lẽ mấy bộ sau mà mình edit cũng sẽ như vậy (ai thích thì đọc, không thì đừng sỉ vả.)

Thứ ba, nếu có thời gian và hứng thú, mời bạn đọc lại truyện. Tác giả cài cắm khá nhiều phục bút thú vị, đọc lại như chơi game tìm kho báu, với để nghía lại mấy đoạn tấu hài của A Duẫn nữa. Nghe nói truyện sắp xuất bản bên Tàu, có thêm ngoại truyện, mình sẽ ráng tìm mua và edit.

Cuối cùng, cảm ơn đã đọc hết lời lải nhải của mình, sẽ tranh thủ post nốt ngoại truyện. Tò ché tài cá! (“Cảm ơn mọi người” trong tiếng Quảng)

p/s: trên bìa là bài Lốc xoáy 漩涡 do Bành Linh và Hoàng Diệu Minh hát, nhưng mà tui ko phải fan TFBoys nghe, tại vì muốn mọi người đọc lời nhạc thui mà có mỗi clip này có vietsub, nó hay qué:>>


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.