Diêu Khải Minh cười lạnh nói: “Để anh giả ngầu mấy phút trước đi, chờ một chút, tôi muốn đè gương mặt của anh xuống đất để chà đạp!”
Diêu Khải Minh không thèm tranh cãi với Lâm Vũ nữa.
Tranh luận với người chỉ biết nói phét thật sự là hạ thấp cấp bậc của bản thân.
Khi lời nói phét bị vạch trần cũng là lúc nhục nhã hắn một cách nặng nề.
Ngay khi Diêu Khải Minh đang ảo tưởng đến cảnh tượng sẽ sỉ nhục Lâm Vũ, điện thoại của anh ta đột nhiên reo lên.
Cùng lúc đó, điện thoại của Lê Ly cũng vang lên. Hai người đồng thời sững sờ, và gần như cùng lúc trả lời điện thoại. “Con ở trường phải không?”
Điện thoại đã được kết nối, giọng nói của cha Diêu Khải Minh từ bên trong truyền ra.
“Đúng rồi!” Diêu Khải Minh đáp lại rồi lại cười to, nói: “Cha, để con kể cho cha nghe một chuyện cười, bên cạnh con có một kẻ tâm thần, tuyên bố muốn mua. trường học của chúng ta, ha ha, làm con buồn cười chết mất, cha không biết đâu, tên tâm thần này còn nói rằng trong vòng ba phút…”
“Cái gì?”
Đột nhiên, trong điện thoại vang lên một tiếng gầm giận dữ: “Thăng khốn nạn! Tao còn đang thắc mắc ai rảnh rỗi mua trường học của chúng ta làm gì! Thì ra là thằng súc vật như mày đã đắc tội với người ta! Mày chờ đó cho tao, tao sẽ tới trường ngay, tao không đánh gãy chân chó của mày là không được m:
Nụ cười trên mặt Diêu Khải Minh cứng đờ trong giây lát, anh ta vô thức nhìn về phía Lâm Vũ.
Khi nhìn thấy nụ cười tự tin trên mặt Lâm Vũ, trong lòng Diêu Khải Minh cảm thấy cực kỳ không cam lòng.
“Cha, nếu có người muốn mua thì cha đừng bán là được!”
Diêu Khải Minh không để ý đến tiếng gầm giận dữ của cha mình, không cam lòng nói: “Chẳng lế còn ai có thể ép cha bán cổ phần của cha sao?”
“Không bán? Mẹ nó, tao dám không bán à? Lạc Hà Vạn gia, lãnh đạo lớn của Giang Bắc lần lượt gọi điện cho tao, nếu tao dám không bán, nhà chúng ta sế phá sản trong tích tắc! Thằng súc vật, mày đợi đó cho tao…”
Tiếng gầm trong điện thoại vẫn tiếp tục.
Qua điện thoại, Diêu Khải Minh gần như có thể nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của cha mình.
Diêu Khải Minh ngơ ngác đứng đó, anh ta không còn nghe được những câu nói tiếp theo nữa.
Lúc này, trong đầu anh ta chỉ vang vọng mấy chữ “Lạc Hà Vạn gia” và “lãnh đạo lớn của Giang Bắc”.
Dù là ai đi chăng nữa, thì cũng không phải là người mà Diêu gia có thể xúc phạm được.
Chỉ cần bọn họ tùy tiện nói một câu là Diêu gia có thể bị xóa sổ. Bịch…
Điện thoại di động của Diêu Khải Minh rơi xuống đất.
Trong điện thoại, còn mơ hồ nghe thấy những tiếng gầm gừ giận dữ.
Lúc này, Lê Ly cúp điện thoại, đi tới, giận dữ đá vào người Diêu Khải Minh, tức giận nói: “Tên khốn nạn! Nhà của chúng tôi đã bị anh liên lụy!”
Bây giờ, Lê Ly vừa chán nản vừa tức giận.
Không chỉ cổ phần của Diêu gia bị mua lại mà cổ phần của nhà họ cũng bị mua lại.
Tin chắc rằng cổ phần do các cổ đông khác nắm giữ cũng đã bị mua lại.
Cho dù bị Lê Ly đá một chân rất mạnh, Diêu Khải Minh cũng không cảm nhận được đau đớn.
Nỗi sợ hãi vô tận đã nuốt chửng anh ta, gần như khiến anh ta ngất đi.
“Trách tôi không nói rõ ràng với người ta.”
Lâm Vũ khẽ mỉm cười, an ủi Lê Ly: “Tôi sẽ trả lại cổ phần của nhà cô cho cô! Hơn nữa, tôi cũng không có ý định quản lý ngôi trường này, cho nên cha cô sẽ làm lãnh đạo của trường, lát nữa cô có thể nói cho cha cô biết.”
“Hả?”
Vẻ tức giận trên mặt Lê Ly lập tức tiêu tan, cô ấy kinh ngạc nhìn Lâm Vũ.
Hắn còn không thèm mở cuộc họp ban hội đồng quản trị, thậm chí còn không gặp cha cô ấy một lần, chỉ thản nhiên bổ nhiệm cha cô ấy làm lãnh đạo trường học?
Đây là ngôi trường được mua với giá hơn một tỷ tệ!
Điều này thật sự là tùy tiện một cách thái quát
Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Lê Ly, Lâm Vũ mỉm cười và hỏi: “Có vấn đề gì không?”
“Không… không…” Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Ly giật mạnh, cô ấy lắc đầu hoảng loạn.
Bây giờ cô ấy coi như đã biết, người đàn ông này thực sự không hề coi tiền là tiền.
“Được rồi, vậy cứ quyết định như vậy đi.”
Lâm Vũ tùy ý cười một tiếng, ánh mắt lại rơi vào trên người Diêu Khải Minh: “Anh có thể quỳ xuống dập đầu được rồi! Ngoài ra, anh đã bị sa thải!”
Trái tim Diêu Khải Minh đột nhiên co giật, như thể bị trúng bùa phép, anh ta quỳ mạnh xuống đất, rồi giơ tay tát mạnh vào mặt mình, khóc lớn: “Tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi, nếu không cha tôi sẽ đánh chết tôi, cầu xin anh…”
Cái tát của Diêu Khải Minh phát ra âm thanh “bốp bốp’.
Một lúc sau, mặt anh ta đã đỏ bừng và sưng tấy.
Nhưng anh ta dường như không có cảm giác, vừa tát mạnh vào mặt mình và kêu khóc xin tha.
“Hổ dữ không ăn thịt con.”
Lâm Vũ thản nhiên n‹ gãy chân anh thôi…”
Cha anh sẽ không đánh chết anh, cùng lắm là đánh gãy chân anh thôi…”