Nhưng bọn họ không biết, đây chỉ là số tiền trong thẻ của Lâm Vũ, số tiền trong quỹ của Lang Quân Bắc Cảnh còn chưa tính vào!
Trong khi mọi người trong Thẩm gia đều bàng hoàng và chết lặng thì Tuyên Vân Lam lại gần như nổi điên.
“Mẹ hỏi con, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Trên mặt Tuyên Vân Lam đầy sương giá, trừng mắt nhìn Lâm Vũ, run rẩy nói: “Đừng nói với mẹ, đây là tiền lương của con hay gì đó, cho dù con là Thiên Vương
Lão Tử, cũng sẽ không có lương cao như vậy được!”
Lúc trước, khi Lâm Vũ cho Thẩm gia vay tiền, bà ấy còn không hề nghĩ tới vấn đề này.
Mãi cho đến hôm nay, nghe nói Lâm Vũ thực sự mua một trường đại học tư thục để cho Lâm Thiến đi học, bà ấy mới chợt nghĩ tới điều này.
Cho dù Lâm Vũ có là Mục Bắc Vương, nếu chỉ dựa vào tiền lương thì cả đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy!
Đây là hơn 8000 tỷ! Chứ không phải là 8000 vạn!
“Mẹ, không phải mẹ đang nghĩ con trai mẹ kiếm được tiền nhờ vào việc ăn hối lộ đó chứ?”
Lâm Vũ lập tức hiểu ý của mẹ, dở khóc dở cười hỏi.
Hai mắt Tuyên Vân Lam đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trừ cái này ra, còn có cách nào khác để kiếm nhiều tiền như vậy sao?”
Bà ấy biết con trai mình có địa vị cao quý nhưng bà ấy tuyệt đối không muốn con trai tham những!
Tiền có kiếm được từ việc tham những, có nhiều đến đâu thì vẫn bẩn thu!
“Chuyện này thì thực sự mẹ đã nghĩ oan cho con rồi.”
Lâm Vũ cười vô tội: “Lang Quân Bắc Cảnh có quy định, tất cả vật tư, tài sản thu được đều quy thành tiền, một nửa nộp vào kho bạc quốc gia, một nửa làm phần thưởng cho quân lính ra trận giết địch! Mỗi phân tiền của con trai mẹ đều là tiền sạch!”
Lang Quân Bắc Cảnh là đơn vị có điều kiện khó khăn nhất và là đơn vị có tỷ lệ tử trận cao nhất.
Không có chuyện muốn cho ngựa chạy mà không cho nó ăn cỏ.
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Mặc dù những người lính của Lang Quân Bắc Cảnh không chiến đấu vì tiền bạc, nhưng họ vẫn là người bằng xương bằng thịt và có gia đình!
Không ai biết khi nào bản thân sẽ chết trên chiến trường!
Có lẽ cả đời bọn họ cũng không thể sử dụng được số tiền thưởng đó, nhưng người nhà của bọn họ có thể sử dụng được!
Những người lính đó đã hy sinh nơi chiến trường, không thể để gia đình của họ tiếp tục chịu khổ.
“Thật sao?” Tuyên Vân Lam nửa tin nửa ngờ nói.
“Mỗi câu đều là sự thật!” Lâm Vũ đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mẹ mình với lương tâm trong sáng.
Sắc mặt Tuyên Vân Lam hơi giãn ra, khẽ hét lên: “Nếu con dám lừa mẹ, mẹ sẽ không nhận đứa con trai như con!”
“Vâng!”
Lâm Vũ gật đầu thật mạnh, cười nói: “Chỉ cần con nói một câu, Vạn gia sẽ đem hết gia tài tặng cho con, mẹ cho rằng con trai mẹ cần phải dựa vào tham nhũng để kiếm tiền sao?”
“Cái này…”
Tuyên Vân Lam kinh ngạc cười nói: “Xem ra thật sự là như vậy!”
Bà ấy đã tận mắt nhìn thấy sự tôn trọng của Vạn Ức Khổ dành cho con trai mình.
Hơn nữa, Vạn Ức Khổ cũng đã từng nói điều tương tự.
Nghĩ kỹ lại, có vẻ như con trai bà ấy không cần phải dựa vào những cách quanh co đó để kiếm tiền.
Có vẻ như bà ấy thực sự đã nghĩ nhiều và hiểu lầm con trai mình.
Sau khi xua tan nỗi lo lắng của mẹ, tảng đá lớn trong lòng Lâm Vũ cuối cùng cũng rơi xuống.
Hắn không muốn mẹ hiểu lầm mình.
“Mặc dù có tiền, nhưng con cũng không thể tiêu tiền lung tung như hôm nay được!”
Tuyên Vân Lam nhẹ nhàng thở dài, nghiêm túc nói: “Con phải biết, vẫn còn có những người giống như đội trưởng cũ của con vẫn đang chịu khổ! Mẹ thà rằng con đưa tiền cho những người như họ còn hơn là đi tiêu xài bừa bãi, đi khoe khoang!”
“Mẹ yên tâm, con sẽ không để những chiến sĩ đã chiến đấu vì quốc gia này phải chịu thiệt thòi!”
Lâm Vũ nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Sau khi biết về chuyện của đội trưởng cũ, hắn đã yêu cầu mọi người mở một cuộc điều tra toàn diện.
Tất cả những người như đội trưởng cũ sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Quỹ trợ cấp của Lang Quân Bắc Cảnh được thành lập để giải quyết nỗi lo lắng về sau của những người lính chiến đấu vì đất nước này.
Lúc này, Thẩm Khanh Nguyệt gọi điện cho Lâm Vũ.
“Người của Diêu gia không dám tới tìm anh, liền gọi điện thoại cho em, nói muốn đích thân xin lỗi anh, nhờ em giúp chuyển lời cho bọn họ.”
Tiếng cười khổ bất đắc dĩ của Thẩm Khanh Nguyệt phát ra từ trong điện thoại.
“Nói với bọn họ, anh không có thời gian gặp bọn họ, cũng không cần bọn họ. xin lỗi” Lâm Vũ lạnh lùng từ chối.
“Được, vậy em sẽ gọi lại cho họ.”