“Cung nghênh Mục Bắc Vương!”
“Cung nghênh Mục Bắc Vương phu nhân…”
m thanh khí thế hùng tráng vang vọng khắp phủ quân chủ.
Nghe những âm thanh này, Thẩm Khanh Nguyệt vô cùng hoảng sợ.
Cô đã cố gắng hết sức để duy trì trạng thái của mình nhưng sự thận trọng và lo lắng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt.
Mặc dù trên danh nghĩa cô là vị hôn thê của Lâm Vũ nhưng bọn họ vẫn chưa kết hôn!
Cô không quen với việc đột nhiên được gọi là “Mục Bắc Vương phu nhân”, cô có chút sợ hãi.
“Thả lỏng một chút, không sao đâu, đều là người của mình.”
Lâm Vũ năm lấy bàn tay nhỏ nhắn đầy mồ hôi của Thẩm Khanh Nguyệt và trừng mắt nhìn Ninh Loạn.
Hắn còn không hiểu anh ta hay sao? ‘Tên khốn này làm ầm lên chỉ vì muốn hắn đến ở chỗ của anh ta. Cũng được!
Dù sao tên khốn này cũng biết hắn tới Hải Châu rồi, vậy thì đến chỗ anh ta ở vậy!
Anh ta quen thuộc với Hải Châu hơn, muốn điều tra gì thì cứ trực tiếp dặn dò là được, không cần phải gọi điện thoại nữa.
Đối diện với ánh mắt của Lâm Vũ, Ninh Loạn chỉ cười mà không nói gì.
Lâm Vũ thấy vậy, nói sâu xa: “Phủ quân chủ này của anh có chút hoang vắng lạnh lẽo!”
“Vậy mà còn hoang vắng lạnh lếo ư?”
Ninh Loạn kinh ngạc, khó hiểu nhìn Lâm Vũ.
Phủ quân chủ của anh ta bất cứ lúc nào cũng có hơn trăm người.
Đây mà vẫn còn vắng vẻ sao?
“Một chút.” Lâm Vũ khẽ gật đầu, lại nói với Thẩm Khanh Nguyệt: “Em chú ý một chút, xem xung quanh em có bạn bè hay nhân viên nào phù hợp không thì giới thiệu người yêu cho anh ta đi. Anh ta cũng có tuổi rồi.”
Người…người yêu?
Trong lòng Ninh Loạn sững lại, anh ta cay đắng nhìn Lâm Vũ.
Anh ta biết đây là Lâm Vũ đang trả thù!
Nhìn dáng vẻ của Ninh Loạn, Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi mỉm cười, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, nhẹ nhàng gật đầu.
Ninh Loạn thấy vậy, vội vàng cười nói: “Lão đại, chút chuyện nhỏ này sao tôi dám làm phiền hai người lo lắng chứ! Hơn nữa, lão Tiết bọn họ còn chưa kết hôn cho nên tôi cũng không vội…”
Suy nghĩ của Ninh Loạn rất đơn giản.
Nếu như mình gặp rắc rối, nhất định phải kéo Tiết Vạn Nhạc, Lạc Trường Phong, Bạch Diệu Thủ theo.
“Ừm, cũng đúng!”
Lâm Vũ dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi lại nói với Thẩm Khanh Nguyệt: “Vậy hãy giới thiệu người yêu cho cả Lạc Trường Phong bọn họ đi!”
“Được!” Thẩm Khanh Nguyệt cố gắng nhịn cười, giả vờ nghiêm túc. Ninh Loạn cay đắng nhìn Thẩm Khanh Nguyệt, liều mạng nháy mắt với cô. Nhưng Thẩm Khanh Nguyệt lại nhắm mắt làm ngơ, cười thầm trong lòng.
Ai có thể ngờ rằng Ninh Loạn- quân chủ Bạch Hổ không sợ trời không sợ đất lại sợ cô giới thiệu bạn gái cho anh ta?
Nếu chuyện này nói ra người, e là sẽ không có ai tin? Nói cười suốt dọc đường, họ vào nhà và ngồi xuống.
“Lão đại, lần này anh tới Hải Châu làm gì?” Vừa ngồi xuống, Ninh Loạn tò mò hỏi.
“Không có gì, đến xử lý chút chuyện nhỏ.” Lâm Vũ mỉm cười, cũng không nói thêm.
Xử lý chút chuyện nhỏ? Chút chuyện nhỏ mà cần đích thân hắn đến xử lý sao?
Ninh Loạn nghỉ ngờ, nhìn thấy Thẩm Khanh Nguyệt ngồi bên cạnh, trong nháy mắt liền hiểu ra.
Mục Bắc Vương không muốn Thẩm Khanh Nguyệt biết mình sắp làm gì nên cố ý nói như vậy.