“Ninh quân chủ không cần lo lắng, Khương gia tích luỹ tiền bạc không phải có mưu đồ gì mà chỉ là để mua số lượng lớn linh dược!”
Khương Sư Đạo lắc đầu, cười khổ nói: “Tôi đã đạt đến cực hạn của Quy Nguyên Cảnh, nhưng đã lâu không thể đột phá ràng buộc phải đưa ra hạ sách này, hy vọng có thể nhờ vào linh dược để giúp tôi vượt qua ngưỡng cửa cuối cùng đó.”
“Linh dược?”
Ninh Loạn cau mày nói: “Ông coi tôi là kẻ ngốc sao? Linh dược hiếm có khó tìm, làm sao có thể mua số lượng lớn?”
Linh dược mang lại lợi ích vô cùng lớn trong việc tu luyện của võ giả nhưng nó vô cùng hiếm thấy.
Ngay cả linh dược hạ phẩm cũng rất khó tìm.
Ai có linh dược giấu đi còn không kịp, sao có thể mang ra bán với số lượng lớn chứ?
“Ninh quân chủ không cần hoài nghi.” Khương Sư Đạo cười nói: “Bàn Long cốc, sơn trang Quy Hư, Ninh quân chủ đến đó sẽ biết.”
“Được, tôi nhớ rồi!” Ninh Loạn không còn nghi ngờ gì nữa, xua tay: “Đưa bọn họ đi đi!”
Anh ta sợ ông ta sẽ lừa mình. Như Khương Sư Đạo đã nói, đi rồi sẽ biết thật giả trong lời nói của ông ta.
Nếu Khương Sư Đạo dám lừa anh ta, anh ta sẽ dám giết Khương Nghi Niên trước mặt ông ta!
“Khương Dục đâu?” Khương Sư Đạo cười nói: “Xin Ninh quân chủ hãy bảo. người đưa Khương Dục ra ngoài!”
“Khương Dục, ông không thể đưa anh ta đi!” Ninh Loạn lắc đầu: “Trừ phi là xác của anh tai”
Sắc mặt Khương Sư Đạo thay đổi, trầm giọng nói: “Ninh quân chủ, anh là Bạch Hổ quân chủ, lẽ nào lại muốn nuốt lời?”
“Tôi nuốt lời khi nào?” Ninh Loạn cười nói: “Tôi nói bọn họ, ý là chỉ cha con bọn họ, không bao gồm Khương Dục! Hơn nữa, Khương Dục không phải do tôi bắt, tôi cũng không có
quyền thả anh ta.”
Khương Sư Đạo hơi nheo mắt lại, nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ Khương Dục không ở phủ quân chủ?”
“Có!” Ninh Loạn gật đầu. “Nếu Khương Dục ở trong phủ của anh, anh không bắt thằng bé thì sẽ là anh phái người đi bắt nó, đúng không?” Trong mắt Khương Thế Đạo dần dần hiện ra sự lạnh lùng!”
“Ninh quân chủ, đừng chơi chữ với tôi nữa! Mặc dù tôi không muốn gây thù với anh nhưng cũng không thể để anh giỡn mặt được!
“Muốn ra tay ư?” Trong mắt Ninh Loạn ra vẻ cuồng nhiệt, hào hứng nói: “Đúng lúc lắm, đã lâu tôi không vận động gân cốt, anh cũng không tồi, có lẽ có thể đấu với tôi một trận ra trò!”
Ninh Loạn là một kẻ cuồng chiến đấu. Không có ai đấu với anh ta, vì vậy anh †a phải gây ra một số rắc rối để người ta đến ra tay với mình.
Bây giờ, dáng vẻ của Khương Sư Đạo như đang chuẩn bị ra tay, đương nhiên anh ta sẽ không từ chối. Đấu với cường giả như Khương Sư Đạo mới thú vị!
Thấy dáng vẻ hào hứng của Ninh Loạn, sắc mặt Khương Sư Đạo đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Khi Khương Sư Đạo vừa định ra tay, một giọng nói rất bình thường mà vẫn lanh lảnh lại vang lên.
“Khương Dục, là do tôi bắt!”
Nghe được giọng nói này, toàn thân Khương Sư Đạo run lên. Trong phút chốc, toàn bộ sự lạnh lùng trên mặt đều biến mất.
Một bóng đen như ác mộng xuất hiện trong tâm trí ông ta. Thực sự là hắn đã bắt Khương Dục!
Tên khốn Khương Dục này, sao lại chọc giận hắn cơ chứ?! Bây giờ ngay cả ông ta cũng bất lực!
“Mạo phạm rồi, tạm biệt!” Khương Sư Đạo cúi xuống, chắp tay, dưới ánh mắt sững sờ của cha con Khương Nghi Niên, ông ta nhanh chóng kéo hai người họ
đi, không dám ở lại thêm một giây nào.
Mãi cho đến khi xe rời khỏi phủ quân chủ, Khương Hải Triều mới định thần lại.
“Lão tổ tông, tại sao ông lại không cứu Dục Nhi? Xin hãy cứu Dục Nhi.” Giọng của Khương Hải Triều khàn khàn, ngoài sự cầu xin còn có tiếng khóc.
“Cứu ư? Ta lấy gì để cứu nó đây?” Khương Sư Đạo gầm lên: “Khương Dục đã chọc giận hắn chỉ có thể trách bản thân đen đủi! Tên khốn Khương Dục này chắc. chắn đã làm điều gì đó khiến hắn không thể tha thứ, nếu không, hắn sẽ không đến mức dồn nó vào chỗ chết!”
Hắn? Cha con Khương Hải Triều ngơ ngác nhìn lão tổ tông.
“Hắn… rốt cuộc là ai ạ?”
Khương Nghi Niên cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, giọng run run hỏi.
Ông ta biết cha mình cũng là người bảo vệ con cái nhưng người đó chỉ nói một câu nói đơn giản đã khiến cha sợ hãi đến mức vội vàng bỏ chạy.