“Lần này không giống trước đó.” Bạch Diệu Thủ lạnh lùng trả lời.
“Là bởi vì ông chủ Lâm sao?” Tiền Vạn Kim chỉ về hướng Lâm Vũ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
” Bạch Diệu Thủ không muốn nhiều lời: “Ông chỉ cần là đủ.”
“Ông có thể nghĩ như vậ! nói đáp án cho chúng tôi b
Tiền Vạn Kim nhíu mày: “Cái này không thể nói, tôi là người có nguyên tắc.”
Bạch Diệu Thủ tức giận, đang muốn mở miệng thì Lâm Vũ lại mỉm cười lắc đầu với anh ta.
Bạch Diệu Thủ ngậm miệng, thu sát ý lại.
Tiền Vạn Kim thấy thế thì trong lòng âm thầm nghi ngờ.
Cùng là võ giả nên ông ta cũng có thể nhìn ra Bạch Diệu Thủ là cao thủ. Nhưng cao thủ như vậy lại cung kính với ông chủ Lâm này đến thế. Chẳng lẽ ông chủ Lâm này là cao thủ còn lợi hại hơn ông ta.
Nhưng ông ta lại không cảm giác được chút khí tức võ giả nào từ trên người ông chủ Lâm.
Hắn đứng đó mà chẳng khác gì người bình thường cả.
Trên mặt Lâm Vũ không chút dao động, mỉm cười nói: “Ông nói không sai, nếu tùy tiện thay đổi quy tắc thì không gọi là quy tắc nữa rồi.”
Tiền Vạn Kim vui mừng, vỗ tay cười to và nói: “Vẫn là ông chủ Lâm hiểu rõ lí lẽ”
“Có điều…”
Lâm Vũ đột nhiên thay đổi giọng điệu, cười như không phải cười mà nói: “Trong võ giả cũng có một quy tắc bất thành văn, không biết Tiền tiên sinh có từng nghe chưa.”
Tiền Vạn Kim lẫm liệt hỏi: “Quy tắc gì?”
Lâm Vũ xoay người sang chỗ khác, đứng chắp tay cười ha ha và nói: “Hễ là người nào luyện chế hoặc là trợ giúp người khác luyện chế Xích Luyện Thiên Hương thì võ giả trong thiên hạ sẽ cùng tiêu diệt!”
Xích Luyện Thiên Hương?
Nụ cười trên mặt Tiền Vạn Kim lập tức cứng lại.
Làm võ giả, hơn nữa còn là một võ giả thực lực rất mạnh, đương nhiên ông ta biết quy tắc bất thành văn này!
Nói một cách nghiêm chỉnh thì cũng không phải quy tắc, chỉ là nhận thức chung của võ giả trong thiên hạ.
“Mấy loại linh dược anh hỏi không phải là nguyên liệu luyện chế Xích Luyện Thiên Hương đó chứ?” Tiền Vạn Kim mặt mày ủ rũ hỏi.
“Không sai!” Lâm Vũ gật đầu mỉm cười: “Nếu như tin tức ông bán nguyên liệu cho người khác luyện chế Xích Luyện Thiên Hương truyền đi ngoài thì tôi nghĩ sơn trang Quy Khư này cũng không gánh nổi.”
Tiền Vạn Kim lập tức trầm mặc.
Ông ta cũng không hoài nghi lời nói của Lâm Vũ.
Võ giả trong thiên hạ hận Xích Luyện Thiên Hương đến mức nào thì trong lòng ông ta rất rõ ràng.
Nếu như tin tức này truyền ra thì những người mua trước kia sẽ lập tức trở thành kẻ địch của ông ta, hơn nữa còn là dạng không chết không ngừng.
Tiền Vạn Kim trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhăn mặt nói: “Ông chủ Lâm à, tôi là người nhát gan, muốn yên ổn kiếm ít tiền thôi, anh đừng làm tôi sợ.”
Lâm Vũ quay đầu: “Tôi có dọa ông hay không thì trong lòng ông không rõ sao?”
Tiền Vạn Kim hơi cứng lại, lại bĩu môi nói: “Phương pháp luyện chế Xích Luyện Thiên Hương đã thất truyền mấy trăm năm, anh nói mấy loại linh dược kia dùng để luyện chế Xích Luyện Thiên Hương thì ai mà tin?”
“Nếu ngài ấy nói thì chín phần võ giả đều sẽ tin.” Bạch Diệu Thủ tràn đầy tự tin: “Ông có muốn đánh cược một keo hay không?”
Ai cũng biết Mục Bắc Vương nhất ngôn cửu đỉnh.
Mục Bắc Vương chính miệng nói mấy loại dược liệu này là luyện chế Xích Luyện Thiên Hương thì võ giả trong thiên hạ có mấy ai không tin?
“Ghê gớm như vậy?” Tiền Vạn Kim trừng to mắt, ngẫm nghĩ giây lát rồi dùng sức lắc đầu: “Được rồi, tôi không cược chuyện này thì tốt hơn! Cược thắng thì không có ích gì cho tôi mà thua thì tôi đi đời nhà ma.”
Không sail Ông ta rất biết cân nhắc lợi và hại.
Lâm Vũ khẽ gật đầu, tán thưởng nhìn Tiền Vạn Kim một cái rồi hỏi: “Vậy ông quyết định nói cho chúng tôi biết?”
Tiền Vạn Kim lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười thật tươi: “Tôi không thể phá hư quy tắc mình lập ra, lại không muốn để người ta biết tôi bán linh dược luyện chế Xích Luyện Thiên Hương đi, ông chủ Lâm, ông chủ Bạch, hai vị nói xem tôi nên xử lý thế nào?”