Rời khỏi sơn trang Quy Hư, hai người trực tiếp chạy đến núi Đại Tiêm.
Tiền Vạn Kim tuy không thể rời khỏi sơn trang Quy Hư, nhưng lại cố gắng hết sức để mô tả cho bọn họ biết vị trí của tấm bia đá để vào nơi cổ quái kia.
Thánh tâm phật thủ lan và hoa bảy lá bảy gốc đều đã được Lâm Vũ lấy đi, hai loại linh dược này để ở chỗ của Tiền Vạn Kim thì không an toàn.
Lâm Vũ đưa trước cho Tiền Vạn Kim năm mươi tỷ, đồng thời hứa với anh ta, sau khi lấy được linh chi Huyết Ngọc, sẽ đưa nốt năm mươi tỷ còn lại cho anh ta, không thiếu một xu!
Đồng thời, bọn họ cũng hứa hẹn, nếu như tìm được phương pháp chữa căn bệnh lạ này cho Tiền Vạn Kim, nhất định sẽ không tiếc sức lực để giúp anh ta chữa khỏi bệnh lạ.
Tiền Vạn Kim vô cùng kích động, tiên tục từ chối, nhưng Lâm Vũ quá kiên quyết, anh ta chỉ đành nhận lấy năm mươi tỷ kia.
‘Trên đường chạy tới núi Đại Tiêm, Lâm Vũ lại gọi một cuộc điện thoại cho Bồ Thạch Hòe, nói với ông ta tin tức hắn đã lấy được hai loại linh dược.
Bồ Thạch Hòe sau khi vui mừng, kinh ngạc, thì lại rơi vào trầm tư.
Rất lâu sau, Bồ Thạch Hòe mới tiếc nuối nói: “Ba loại thuốc này bắt buộc phải đồng thời uống vào, mới trở thành loại thuốc có thể cứu mạng, thiếu một loại thôi cũng sẽ trở thành độc giết người…”
“Được, tôi hiểu rồi.”
Lâm Vũ tắt cuộc gọi, nhắm mắt dựa vào ghế.
Còn định đem hai loại linh dược trong tay cho Lâm Thiển trước, cố gắng giúp con bé điều dưỡng cơ thể, kết quả là những lời này của Bồ Thạch Hòse, trực tiếp dập tắt hy vọng của hắn.
Thật sự phải tập hợp cả ba loại linh dược mới có thể hoàn toàn chữa khỏi cho Lâm Thiển.
Tuy liên tiếp bị Tiền Vạn Kim và Bồ Thạch Hòe tạt cho gáo nước lạnh, nhưng Lâm Vũ không hề nản lòng.
Cho dù tạm thời không vào được nơi đó, chí ít thì cũng biết được nơi đó có linh chi Huyết Ngọc, kiểu gì cũng tốt hơn là không có tin tức gì.
‘Từ năm bảy tuổi, một mình tiến vào Bắc Cảnh, cho tới bây giờ, một đường phấn đấu, hắn đã quá nhiều lần biến chuyện không thể thành có thể rồi.
Hắn tin rằng lần này, hắn cũng có thể biến chuyện không thể thành có thể! Cho dù không đợi được trăng máu, cũng nhất định sẽ có cách đi vào thôi!
Đem theo lòng kiên định, sau khi lái xe chừng một tiếng, bọn họ đã tới núi Đại Tiêm.
Dựa trên lộ tuyến mà Tiền Vạn Kim nói, bọn họ leo một đường lên núi, không tới nửa tiếng, liền tìm thấy bức tường đá mà Tiền Vạn Kim nói đến ở phía trước một vách đá dựng đứng.
Nơi này nhiều năm ít người ghé đến, trên bức tường đá đã sớm phủ rêu xanh.
Hai người nhanh chóng xử lý sạch sẽ rêu xanh, tỉ mỉ tìm kiếm thông tin trên bức tường đá, nhưng không tìm được cách nào để đi vào.
Sau khi im lặng suy nghĩ một lúc lâu, Lâm Vũ căn dặn Bạch Diệu Thủ: “Anh lùi lại!”
Bạch Diệu Thủ trong nháy mắt liền hiểu ra ý đồ của Lâm Vũ, liền vội vàng nói: “Để thuộc hạ lên trước, tầm quan trọng của ngài, thuộc hạ không cần nói thì chắc ngài cũng hiểu, ngài không thể có bất cứ bất trắc nào được!”
Ngộ nhỡ Mục Bắc Vương sau khi mở bức tường đá, lại giống như Tiền Vạn Kim bị nhốt bên trong, chưa nói tới đám người Ninh Loạn, cho dù là bản thân anh †a cũng không cách nào tha thứ cho chính mình!
“Lùi ra!”
Lâm Vũ khẽ quát: “Đây là mệnh lệnh!”
“Thứ lỗi cho thuộc hạ không thể nghe lệnh!” Bạch Diệu Thủ cắn răng nói, lập tức rút kiếm ra: “Nếu thuộc hạ không bị nhốt bên trong, xin Mục Bắc Vương hãy.
tha thứ cho thuộc hạ tội kháng lệnh!”
Lời vừa dứt, Bạch Diệu Thủ điều động chân khí trong cơ thể, đột ngột chém lên bức tường đá.
Nhưng, ngay thời khắc anh ta ra tay, Lâm Vũ đã đánh ra một cú.
Bạch Diệu Thủ căn bản không thể chống lại, lập tức bị chấn động mà lui ra phía sau.
Cùng lúc này, Lâm Vũ quát lên một tiếng, dùng một lượng sức mạnh to lớn, đánh mạnh lên vách đá.
Một cú đánh vô cùng bá đạo.
Sức mạnh cuồng nộ như hàng nghìn cơn sóng đánh lên vách đá.
Ầm!