Trong lòng Bạch Diệu Thủ run lên.
Khi chiến đao Vô Phong xuất hiện, Nam Cung thế gia sẽ tan tành mây khói!
Anh ta hiểu rồi!
Mục Bắc Vương muốn dùng chiến đao Vô Phong để sẽ uống máu kẻ thù!
Trước đây là Lâm Đông Lai, lần này đến lượt kẻ chủ mưu đẳng sau- Nam Cung thế gial
“Thuộc hạ cáo từ!”
Hiểu rõ ý của Lâm Vũ, Bạch Diệu Thủ không nhiều lời nữa, lập tức xuống xe, cung kính đứng sang một bên.
Nhìn Lâm Vũ lái xe đi, anh ta mới đứng thẳng người lên, lấy điện thoại di động
ra bấm gọi, vẻ mặt lạnh lùng ra lệnh: “Hết sức chú ý động tĩnh của Nam Cung thế gia, nếu có gì bất thường thì lập tức báo cáo! “
Phủ Tô Nam. Từ xưa đến nay là một thị trấn quan trọng ở phía đông.
Tô Nam địa linh nhân kiệt, triều đại nào cũng không thiếu vương hầu, tướng quân.
Nam Cung thế gia vốn không ở phủ Tô Nam, nghe nói hơn 700 năm trước họ chuyển đến đây để tránh chiến loạn ở phương bắc, từ đó cắm rễ ở phủ Tô Nam.
Trải qua 700 năm, Nam Cung thế gia có sức ảnh hưởng rất lớn ở phủ Tô Nam và các khu vực lân cận.
Đẳng sau mọi ngành nghề của hủ Tô Nam của hiện tại luôn có bóng dáng của Nam Cung thế gia.
Không ngoa khi nói rằng Nam Cung thế gia chính là hoàng đế thổ địa của phủ Tô Nam.
Khi Lâm Vũ đến phủ Tô Nam, màn đêm đã buông xuống.
Ở Lân Thuỷ Cư, Ninh Loạn đã chờ sẵn từ lâu.
‘Thấy hắn tới, Ninh Loạn lập tức đứng dậy, dùng hai tay dâng chiến đao Vô Phong.
Lâm Vũ bước qua đó, cầm lấy chiến đao, hỏi: “Hậu sự của lão Sở đã ổn thoả cả rồi chứ?”
“Tất cả đều đã xử lý ổn thoả.” Ninh Loạn cung kính trả lời. “Vậy thì tốt.” Lâm Vũ gật đầu hỏi: “Phượng Mị Nương thế nào rồi?”
Ninh Loạn nói: “Tôi đã bố trí nhân lực bồi dưỡng cô ấy về mọi mặt, tôi tin không bao lâu nữa cô ấy có thể đảm nhận trọng trách.”
“Điều tôi muốn hỏi không phải là cái này.” Hắn ngước mắt lên trừng mắt nhìn Ninh Loạn.
Anh ta sửng sốt, lập tức phản ứng lại, sau đó trả lời: “Ý chí của cô ấy mạnh hơn chúng ta tưởng tượng, chúng ta không cần lo lắng.”
“Dù vậy nhưng vẫn cần phải chăm sóc nhiều.” Lâm Vũ lặng lẽ thở dài.
Hắn không nghỉ ngờ ý chí kiên cường của Phượng Mị Nương, nhưng dù sao cô ta cũng vừa mất cha.
Lúc Sở Nam Phong còn ở Bắc Cảnh, luôn nghĩ đến con gái mình sống chết không rõ ràng, bây giờ hai cha con còn chưa kịp đoàn tụ thì đã âm dương cách biệt.
Dù là người có ý chí mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ có lúc cảm thấy buồn bã. Hắn không hoài nghỉ việc Ninh Loạn có thể huấn luyện Phượng Mị Nương thành một nhân viên tình báo xuất sắc, nhưng hắn lo lắng Ninh Loạn sẽ chỉ muốn
huấn luyện một cách nhanh chóng mà không chú ý đến cảm xúc của cô ta.
“Thuộc hạ hiểu rồi” Ninh Loạn gật đầu.
Vừa đủ, Lâm Vũ không nói thêm nữa, cầm chiến đao Vô Phong rồi ngồi xuống, vẻ mặt trầm ngâm.
Ninh Loạn ngạc nhiên nhìn hắn, trong lòng mừng thầm.
Anh ta vốn tưởng rằng Mục Bắc Vương lấy được chiến đao Vô Phong rồi sẽ đuổi mình về Tây Bắc nhưng xem xét tình hình hiện tại có vẻ như Mục Bắc Vương không có ý định đuổi anh ta đi?
Nếu thật sự muốn đuổi anh ta đi thì có lế đã nói từ lâu rồi?
Xem ra anh ta có thể cùng góp vui với sự náo nhiệt của Nam Cung thế gia rồi!
Biết Lâm Vũ đang suy nghĩ, anh ta không quấy rầy hắn, chỉ cung kính đứng sang một bên.
Đúng mười phút sau, cuối cùng Lâm Vũ mới ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: “Anh nói xem, kẻ địch như thế nào là đáng sợ nhất?”
Ninh Loạn xoa xoa đầu, tuỳ tiện nói: “Tôi cảm thấy kẻ địch đều như chim, chẳng có gì phải sợ”
Lâm Vũ không nói nên lời, nhận ra rằng mình đã hỏi nhầm người.
Hỏi một tên không sợ trời không sợ đất như Ninh Loạn câu hỏi này thực sự không có ý nghĩa gì.
Nghĩ tới đây, Lâm Vũ không hỏi nữa, trực tiếp ra lệnh: “Giao cho anh một nhiệm vụ! Dùng bất cứ cách nào có thể khiến Nam Cung gia cảm thấy ngay khi ngủ cũng thấy bất an!”
“Nhưng nhớ kỹ, tạm thời đừng làm tổn hại đến tính mạng của con cháu trực hệ của Nam Cung thế gia, cũng đừng để lộ thân phận!”
“Trước khi chính thức hành động, tôi muốn cho họ nếm trải cảm giác sống trong nỗi sợ hãi vô định!”
Hắn giữ Ninh Loạn lại, chính là vì điều này! Để Hỗn Thế Ma Vương Ninh Loạn làm việc này là quá phù hợp!
Hiểu được ý đồ của Lâm Vũ, Ninh Loạn hưng phấn gật đầu: “Anh yên tâm, chuyện này là sở trường của tôi!”