“Chúng ta có được đứa cháu ngoại như này, chúng ta nên vui mừng mới phải!”
“Cho dù Nam Cung thế gia bị phá hủy, cho dù con cháu trong gia tộc đều phải nhập ngũ, với bản lĩnh của những đứa con nhà Nam Cung thế gia, nhất định
cũng có thể làm nên thành tựu ở trong quân đội!”
Nhậm Đồng Hoa không ngừng khuyên nhủ, bản thân thì đã rơi nước mắt lã
chã. Có kích động, cũng có bi phẫn. Trong lòng bà ta hiểu rõ, làm lính khó tránh phải chết trên chiến trường!
Những người của Nam Cung thế gia đi nhập ngũ, chắc chắn sẽ có thương vong.
Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng bà không thể nói ra, chỉ đành cố gắng an ủi Nam Cung Bác, tránh cho. ông vì tức mà chết.
“Tôi chờ ngày đám con cháu của Nam Cung thế gia tỏa sáng trong quân đội!”
Lâm Vũ cười nhạt, lại lần nữa nhấc chiến đao Vô Phong lên.
Trong lòng Nhậm Đồng Hoa hoảng hốt, run rẩy gào khóc: “Vũ, cháu còn muốn làm gì nữa?”
“Tôi đã nói rồi, chặt một cánh tay của ông ta.” Lâm Vũ lạnh lùng đáp.
“Cháu đã bẻ gãy một cánh tay của ông ấy rồi mà!” Nhậm Đồng Hoa khóc lóc đau đớn.
“Không.”
Lâm Vũ lạnh nhạt: “Có thể là bà chưa hiểu rõ cái gì gọi là một cánh tay!”
Lời vừa dứt, Lâm Vũ cũng không phí lời thêm nữa, kéo Nhậm Đồng Hoa ra.
Chiến đao Vô Phong lại lần nữa nhuốm máu.
“AI!” Một tiếng gào thảm thiết, Nam Cung Bác ngã gục trong vũng máu.
Cánh tay vốn đã tàn phế của ông ta, giờ đã đứt lìa vai.
Lâm Vũ nói được làm được.
Chém tới vai, mới gọi là một cánh tay!
Coong….
Lâm Vũ thu đao vào vỏ, không quan tâm tới Nhậm Đồng Hoa đang gào khóc đau đớn, lạnh lùng quay người: “Niệm tình ông mất nhiều máu, sợ ông sẽ chết luôn, chờ ông chữa khỏi vết thương rồi tôi lại phế đan điền của ông!”
Nói xong, Lâm Vũ lập tức đi tới trước mặt Nam Cung Ngọc Thụ.
Nam Cung Ngọc Thụ đã sớm ngồi dậy từ đống đổ nát.
Nhìn Lâm Vũ ở trước mặt, nhưng lại không còn sợ hãi, ngược lại là thoải mái cười lớn.
“Đợi ông cười xong, rồi sế phế đan điền của ông, miễn cho ông cười đứt hơi mà chết.
Lâm Vũ yên lặng nhìn Nam Cung Ngọc Thụ, trên khuôn mặt mang vẻ điềm tĩnh.
Nam Cung Ngọc Thụ không ngừng cười lớn: “Cho dù cậu hủy hoại tôi, cho dù cậu hủy diệt cả Nam Cung thế gia, thì trên người cậu vẫn mang dấu ấn của
Nam Cung thế gia”
“Không sao, tôi coi như năm đó bị chó cắn một miếng thôi.” Lâm Vũ cười nhạt.
“Đáng tiếc cậu không làm được.”
Nam Cung Ngọc Thụ thoải mái cười lớn, cất cao giọng: “Toàn bộ người của Nam Cung thế gia đều nghe đây! Tôi lấy thân phận gia chủ đương nhiệm của Nam Cung thế gia tuyên bố, kể từ giờ phút này, chắt ngoại Lâm Vũ, kế tục vị trí gia chủ Nam Cung thế gia! Lâm Vũ không chết, Nam Cung thế gia ta mãi mãi không biến mất!”
Nghe thấy những lời này của Nam Cung Ngọc Thụ, người người đều kinh ngạc đến ngơ người.
Nam Cung Bác cũng ngừng tiếng kêu thảm.
Sững sờ trong chốc lát, Nam Cung Bác loạng choạng đứng dậy, cúi người trước Lâm Vũ cười lớn: “Nam Cung Bác, ra mắt tân gia chủ!”
“Nam Cung Linh, ra mắt tân gia chủ!”
“Nhậm Đồng Hoa, ra mắt tân gia chủ!”
Trong nháy mắt, tất cả người của Nam Cung thế gia đều đồng loạt cúi người hành lễ với Lâm Vũ, thừa nhận thân phận của hắn.
Bọn họ đều hiểu ý của Nam Cung Ngọc Thụ.
em Nam Cung thế gia giao vào tay Lâm Vũ, những con cháu của Nam Cung thế gia gia nhập quân ngũ liền trở thành chuyện hết sức bình thường.
Chuyện này coi như là dẫn cả nhà gia nhập quân ngũ! Vốn dĩ là bị phá hủy, lại trong nháy mắt trở thành chuyện đại nghĩa.
Cho dù Lâm Vũ không nhận cái vị trí gia chủ này, thì cũng không cách nào thay đổi được sự thật hắn đã trở thành gia chủ của Nam Cung thế gia.
Chỉ cần hắn còn sống, Nam Cung thế gia sẽ không biến mất.
Nghe những tiếng hành lễ không ngừng vang lên bên tai, mặt Lâm Vũ lập tức tái mét.
Quả nhiên là cáo già xảo quyệt. Tới cuối cùng, hắn vẫn bị lão già kia cuốn vào bẫy.
“Được lắm!”
Lâm Vũ nghiến răng nhìn Nam Cung Ngọc Thụ: “Các người có thể coi tôi là gia chủ, nhưng tôi nói cho các người biết, tôi sẽ không làm bất cứ thứ gì cho Nam Cung thế gia, cũng tuyệt đối không mưu cầu tư lợi cho bất cứ ail”
Dứt lời, Lâm Vũ cũng không dài dòng thêm nữa.
Điều động chân khí, đánh một quyền lên đan điền của Nam Cung Ngọc Thụ.
Đan điền bị phế, Nam Cung Ngọc Thụ lập tức đau đớn ngã ra đất.
Cho dù đau đớn đến nhăn nhó cả khuôn mặt, nhưng Nam Cung Ngọc Thụ lại không phát ra bất cứ tiếng kêu gào nào, mà ngược lại, nhìn Lâm Vũ, miễn cưỡng
nặn ra một tiếng cười.
Lâm Vũ không nhìn ông ta thêm một lần nào nữa, quay người đi về phía Ninh Loạn.
Khi Lâm Vũ bế Ninh Loạn lên, Ninh Loạn khóc không được mà cười cũng không xong, hỏi: “Lão đại, chuyện này là thế nào?”
“Anh không nói chuyện, không ai bảo anh câm đâu!”
Lâm Vũ đáp không vui vẻ gì, bước nhanh ra bên ngoài, lại căn dặn người của Nam Cung thế gia: “Cút tới Lân Thủy Cư nhận người!”