Khi Lâm Vũ trở lại Thẩm gia thì đêm đã khuya.
Phòng của mọi người trong Thẩm gia đều đã tắt đèn.
Trong đêm tối, một bóng dáng xinh đẹp đang đứng trên ban công. Khi Lâm Vũ đi xuống xe thì bóng dáng kia mới quay người về phòng.
Lâm Vũ ngẩng đầu, nhìn bóng dáng xinh đẹp đã không có ở ban công thì trong lòng rất ấm áp.
Rất nhanh Lâm Vũ đi lên lầu rồi gõ cửa phòng của Thẩm Khanh Nguyệt.
“Em đang chờ anh về sao?” Lâm Vũ cất bước đi vào, tươi cười nhìn Thẩm Khanh Nguyệt.
Trong phòng không mở đèn..
Hai người có thể nhìn thấy sự tồn tại của nhau, nhưng lại không thấy được vẻ mặt của đối phương.
Lâm Vũ thuận tay muốn đi bật đèn, lại bị Thẩm Khanh Nguyệt ngăn lại.
“Trở về là tốt rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi, có việc gì ngày mai lại nói.” Thẩm Khanh Nguyệt khẽ nói, hình như sợ làm ồn người trong nhà.
Lâm Vũ thuận tay đóng cửa phòng lại rồi đau đầu nói: “Ban đầu có thể ngày mai nói chuyện này cho em biết, nhưng xảy ra chút biến cố, hôm nay nếu không nói thì anh sợ ngủ không được.”
“Xảy ra biến cố?” Thẩm Khanh Nguyệt nghe vậy thì lập tức thấp giọng kinh hô.
Lâm Vũ đích thân đi xử lý mà còn xảy ra biến cố gì?
“Đừng lo lắng, không phải như em nghĩ đâu.” Lâm Vũ lắc đầu cười cười rồi kéo. Thẩm Khanh Nguyệt đến mép giường ngồi xuống, sau đó hắn cũng ngồi kế bên
cô: “Chuyện này nói ra là anh đau đầu…”
Sau đó Lâm Vũ đã kể chuyện của Đới Tư và Diêm Thiền cho Thẩm Khanh Nguyệt nghe.
Nghe Lâm Vũ nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức kinh hãi.
Cô nằm mơ cũng không ngờ Đới Tư trông có vẻ ngại ngùng câu nệ kia lại là “Gián điệp” do người khác phái đến bên cạnh Lâm Thiển.
Càng làm cô khiếp sợ là Lâm Vũ đã sớm nhìn ra Đới Tư có vấn đề! Từ đầu tới đuôi cô chưa từng hoài nghi Đới Tư.
Sau khi kinh hãi một lúc, Thẩm Khanh Nguyệt lại đột nhiên hỏi: “Diêm Thiền xinh đẹp không?”
“Xinh đẹp.” Lâm Vũ thẳng thắn. “Vậy cô ta đẹp hay là tôi đẹp?” Thẩm Khanh Nguyệt lộ ra nụ cười gian xảo, hình như có chút ghen ghét.
Lâm Vũ cười, trêu ghẹo nói: “Nếu anh nói đẹp hết thì em nhất định cho răng anh đang trả lời cho có lệ, đúng không?”
“Đó là đương nhiên!” Thẩm Khanh Nguyệt bĩu môi. Cô không phải cô gái điêu ngoa bốc đồng, ngược lại xem như thấu tình đạt lý.
Nhưng Diêm Thiền đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn coi như xinh đẹp trong mắt Lâm Vũ nên khó tránh khỏi làm cô sinh ra ý so bì.
“Thực tế trong mắt anh thì em với cô ấy đều xinh đẹp.” Lâm Vũ cười cười, thành khẩn nói: “Chỉ xét về mặt vẻ ngoài thì hai người khó phân cao thấp, nhưng tính cách của hai người là hai thái cực, em dịu dàng điềm tĩnh, cô ấy lại như quả ớt nhỏ.”
Lấy tính cách của Diêm Thiền, cô ta và Thẩm Khanh Nguyệt nhất định sẽ gặp mặt.
Dù hiện tại hắn nói trái lương tâm là Thẩm Khanh Nguyệt càng đẹp, nhưng khi cô nhìn thấy Diêm Thiền thì nhất định sẽ hiểu, nếu như vậy thì chẳng bằng nói
thẳng thắn ra.
‘Thẩm Khanh Nguyệt thoáng trầm mặc rồi cười hỏi: “Anh thích Diêm Thiền sao?”