“Phải xem cho chắc!” Tuyên Vân Lam lườm hắn một cái rồi lo lắng nói: “Dù gì hôm qua con bé cũng bị thương nặng như vậy, đừng để bị con làm tức đến nguy
hiểm tính mạng.”
Nói xong, Tuyên Vân Lam hất tay Lâm Vũ ra rồi vội vàng ngồi xuống trước mặt Diêm Thiền.
Khi bà ấy cẩn thận vén áo Diêm Thiền lên thì mới phát hiện vết thương của cô ta đang rướm máu, lớp áo trong cùng đã bị máu làm ướt đẫm.
Tuyên Vân Lam thấy thế lập tức kinh hãi kêu lên: “Vết thương của con bé nứt ra rồi!”
“Không thể nào?”
Lâm Vũ giật mình, vội ngồi xuống xem xét.
Vừa xem xét thì hắn lập tức giận không chỗ phát tiết.
“Tìm đường chết!” Lâm Vũ không vui mắng: “Bảo cô nghỉ ngơi cho khoẻ mà lại không nghe! Nhất định phải đứng dậy tự giày vò bản thân, làm vết thương vỡ ra mới vui à?”
“Gòn không phải… Bị anh làm tức giận sao!” Diêm Thiền cắn chặt răng mà nói đứt quấng.
“Tôi…” Lâm Vũ cứng lại, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn Diêm Thiền: “Có đôi khi tôi hận không thể đập chết cô!”
Mặc dù ngoài miệng mắng như vậy, nhưng Lâm Vũ vẫn cẩn thận ôm lấy cô ta.
Ngay khi Lâm Vũ ôm lấy Diêm Thiền thì trong mắt cô ta đột nhiên hiện ra ý cười gian manh.
Không hay! Bị lừa rồi! Lâm Vũ thầm kêu một tiếng, nhưng đã không kịp nữa rồi. Sau một khắc, bờ môi của Diêm Thiền đã in lên mặt hắn.
“Được rồi, công ty kia cho anh đó, muốn cái gì thì tùy tiện dời đi là được.” Diêm Thiền rất đắc ý, lộ ra như nụ cười hồ ly.
Cảnh này lập tức làm đám người sửng sốt.
Họ không biết nên nói Diêm Thiền như thế nào..
Ai gặp phải dạng phụ nữ này cũng sẽ đau đầu!
Lâm Vũ hận đến nghiến răng, tay buông lỏng để mặc Diêm Thiền rơi xuống đất.
“A…’ Diêm Thiền kêu đau một tiếng, lập tức oán trách nhìn Lâm Vũ rồi phát điên kêu lên: “Anh là heo à, có ai đối xử với thương binh như anh không? Vết thương của em nứt ra thật rồi!”
“Tôi thấy tinh thần cô rất tốt!” Lâm Vũ lạnh lùng nói: “Tự làm vết thương vỡ ra thì tự đi xử lý đi!”
Nói xong, Lâm Vũ không để ý đến Diêm Thiền nữa mà quay người giữ chặt
‘Thẩm Khanh Nguyệt: “Đi thôi, anh đưa em đi làm.” “A?” Thẩm Khanh Nguyệt kinh ngạc: “Không ăn điểm tâm rồi mới đi sao?” “Chúng ta ra ngoài ăn!” Nói xong, Lâm Vũ đã lôi kéo Thẩm Khanh Nguyệt đi ra ngoài.
“Chờ một chút, em còn chưa cầm túi xách mà!” Thẩm Khanh Nguyệt gọi hắn lại.
Lâm Vũ nghe vậy thì mới buông tay Thẩm Khanh Nguyệt ra.
Thẩm Khanh Nguyệt quay người đi vào trong nhà, lại lặng lẽ nháy mắt với Tuyên Vân Lam, im ắng nói một chữ với bà ấy: Thuốc!
Tuyên Vân Lam đọc hiểu khẩu hình của cô nên vội hỏi Lâm Vũ hỏi: “Thuốc tối hôm qua con bôi cho con bé ở đâu? Lát nữa mẹ xử lý vết thương, đổi thuốc cho con bé.”
Lâm Vũ không vui nhìn về phía Diêm Thiền rồi nói: “Không cần đổi, đợi cô ta tự lành đi, để tránh cô ta làm trò!”
“Nói cái gì đó! Con nghĩ bị thương dễ chịu lắm à?” Tuyên Vân Lam lườm hắn một cái rồi đi qua đỡ Diêm Thiền, thúc giục nói: “Đừng nói nhiều, mau đưa thuốc Kim Sang của con cho mẹt”
Lâm Vũ không muốn.
Thấy Tuyên Vân Lam đỡ hơi phí sức, hắn hung hăng trừng Diêm Thiền một cái rồi vẫn sải bước đi qua, vươn một tay ôm lấy Diêm Thiền rồi nhanh chóng đưa cô †a về phòng.
“Cô ta biết dùng thuốc này như thế nào.”
Sau khi giao thuốc cho mẹ, Lâm Vũ không dừng lại một giây nào nữa mà nhanh chóng ra khỏi phòng.
‘Trên đường đi ăn điểm tâm, Thẩm Khanh Nguyệt mang đầy ý cười nhìn Lâm Vũ: “Hiện tại rốt cuộc tôi cũng biết vì sao anh lại đau đầu vì cô ấy như vậy.”
“Em còn cười được?”
Lâm Vũ câm nín nói: “Anh chỉ hận không thể bóp chết cô tai”
“Đâu có nghiêm trọng như anh nói!” Thẩm Khanh Nguyệt cười duyên nói: “Kỳ thật cô ấy rất thú vị, hơn nữa dám yêu dám hận, rất chân thật.”
Lâm Vũ đen mặt nhìn về phía Thẩm Khanh Nguyệt: “Còn thú vị? Anh thấy cô ta có bệnh! Hơn nữa bệnh còn không nhẹ…”