“Câm miệng!”
Diêm Thiền hét lên, trừng mắt nhìn Tiền Vạn Kim, tức giận nói: “Vợ chồng chúng tôi tán tỉnh nhau thì liên quan gì đến anh? Đang yên đang lành anh đã phá hỏng bầu không khí rồi! Nếu còn lèm bèm nữa mãi, có tin, bây giờ tôi sẽ rời đi ngay không?”
Sau khi bị Diêm Thiền đe dọa, Tiền Vạn Kim đâu dám nhiều lời nữa.
Anh ta nhanh chóng bịt miệng lại, đáng thương nhìn Lâm Vũ, đưa mắt cầu cứu.
Lâm Vũ bất lực liếc nhìn Diêm Thiền. Hắn chưa từng thừa nhận mối quan hệ “vợ chồng” với Diêm Thiền. Nhưng nếu cô ta nhất quyết nói như vậy hắn cũng không thể bịt miệng cô ta lại.
Thấy chủ đề đã đi quá xa, để ngăn Diêm Thiền tiếp tục, hắn nhanh chóng quay về chủ đề chính: “Cô hãy giúp anh ta giải độc trước đi! Đúng rồi, tôi có cần
tránh đi một lát không? ”
“Có gì mà phải tránh?” Diêm Thiền trợn mắt nhìn hắn nói: “Anh là người đàn ông của em, còn sợ anh học lỏm phương pháp giải độc của em sao?”
Lại nữa rồi!
Lâm Vũ xoa đầu đau đớn, nhanh chóng ra hiệu cho cô ta giải độc cho Tiền Vạn Kim.
Đối với Diêm Thiền, hắn thực sự bó tay.
Dưới sự yêu cầu quyết liệt của Lâm Vũ, Diêm Thiền không hài lòng trừng mắt nhìn Tiền Vạn Kim, khó chịu hét lên: “Đưa tay cho tôi!”
Tiền Vạn Kim lúng túng liếc nhìn Diêm Thiền và nhanh chóng đưa tay ra.
Cô ta lấy con dao găm mang theo bên mình ra, rạch một đường sâu trên tay Tiền Vạn Kim, rồi nhanh chóng cắt một vết trên ngón tay của mình.
Máu từ vết thương trên tay hai người lập tức chảy ra.
Diêm Thiền nhanh chóng dùng máu trên ngón tay của mình vẽ một ký hiệu kỳ lạ trên bàn chiếc bàn vàng.
Lâm Vũ có chút kinh ngạc.
Ký hiệu này trông hơi quen.
Đúng!
Đó là ký hiệu trong Thiên Địa Lục Mang Trận!
Ký hiệu này hơi giống hai ngọn lửa ở sát gần nhau. Lâm Vũ không biết nó có ý nghĩa gì, chỉ tò mò nhìn.
Sau khi vẽ xong ký hiệu, Diêm Thiền dùng máu của mình vẽ ra hai đường thẳng trên bàn, giống như một rãnh phẳng, liên kết với dòng máu chảy ra của Tiền Vạn Kim.
Làm xong tất cả những chuyện này, Diêm Thiền ngước mắt nhìn về phía Tiền Vạn Kim: “Chút nữa có lẽ sẽ hơi đau, tốt nhất là anh nên kìm nén, tôi ghét nhất là đàn ông khóc lóc!”
“Được, được!” Tiền Vạn Kim gật đầu.
Diêm Thiền dừng tay, đưa ngón tay bị thương của mình cho Lâm Vũ.
“Làm gì vậy?” Lâm Vũ cố ý hỏi.
“Ngốc à!”
Diêm Thiền làm động tác mút ngón tay, nũng nịu nói: “Giúp em cầm máu!”
“Cô không sợ nhiễm vi khuẩn à?!” Đương nhiên là Lâm Vũ từ chối không chút
do dự, chỉ xé một mảnh vải trên người, giúp cô ta băng bó ngón tay, cố ý chuyển chủ đề hỏi: “Vậy là xong rồi à?”
“Đúng vậy!” Cô ta bĩu môi, nhìn Lâm Vũ, cười nói: “Vốn dĩ em có thể làm xong rồi mới cắt tay nhưng anh ta nói nhảm nhiều quá, phải để lại nhiều máu một chút để anh ta nhớ đời!”
Nghe Diêm Thiền nói vậy, mặt Lâm Vũ bỗng nhiên co giật.
Ý đồ giết người!
Cho dù cô có làm vậy thì tại sao lại nói ra chứ?
Sao Tiền Vạn Kim có thể chịu nổi đây?
Tiền Vạn Kim cay đắng nhìn hai người, nước mắt chực trào ra. Đột nhiên, anh ta cảm thấy muốn khóc.Nếu làm việc cho tiểu ma nữ Diêm Thiền này, e rằng sau mình sẽ không thể không chịu khổ!
Ngay khi Tiền Vạn Kim đang thầm than thở trong lòng, một cơn đau thấu tim gan đột nhiên ập đến.
‘A… Tiền Vạn Kim vô cùng đau đớn, vô thức hét lên.
Đây đâu phải chỉ hơi đau! Đây là đau muốn chết!