Không thể không nói ý chí của Liễu Sinh Trai thật sự rất ương ngạnh.
Cho dù hai chân đã gãy, cánh tay cũng đứt, ông ta vẫn cắn chặt răng kéo thân thể giập nát đi đến một ngôi nhà dân bỏ hoang ở ngoại ô phía Tây An Long.
Nhưng thời khắc này Liễu Sinh Trai đã trong tình trạng kiệt sức.
Dù vậy Liễu Sinh Trai cũng không nghỉ ngơi mà dùng sức lực sau cùng túm miệng lại phát ra một tiếng chim kêu. Truyện Teen Hay
Âm thanh bốn dài một ngắn, rất có quy luật.
Theo tiếng kêu của Liễu Sinh Trai, trong một góc nhà dân bỏ hoang lộ ra một đôi mắt.
Nhìn thấy Liễu Sinh Trai mang thân thể tàn tạ tan nát, con ngươi của người kia lập tức co rụt lại.
Nhưng dù vậy gã cũng không tiến lên cứu Liễu Sinh Trai mà tiếp tục lặng lẽ ẩn núp, bí mật quan sát tất cả mọi thứ chung quanh.
“Thầm thì, thầm thì…”
Liễu Sinh Trai lại phát ra tiếng chim kêu mô phỏng, dường như đang thúc giục người trong chỗ tối mau mau đến giúp mình.
Nhưng người đó vẫn không hành động. ‘Thẳng đến hơn mười phút sau xác định không ai theo tới thì người kia mới
cấp tốc xuất hiện, vọt tới trước mặt Liễu Sinh Trai rồi ôm lấy thân thể tàn tạ của ông ta xông vào trong phòng.
“Hữu Sứ đại nhân, sao ngài lại thành như vậy?” Vừa vào nhà người kia đã tràn đầy kinh hoảng mà hỏi thăm.
“Chúng ta trúng kế rồi!” Liễu Sinh Trai suy yếu oán hận nói gia diễn một vở kịch, tất cả chúng ta đều bị chúng lừa!”
Lâm Vũ và Long “Gái gì?” Người kia nghe vậy thì lập tức sợ hãi, cả giọng nói cũng vô thức lớn lên.
Khi ý thức được giọng nói của mình quá lớn thì người kia lại vội che miệng mình lại, khiếp sợ nhìn Liễu Sinh Trai.
Qua mấy giây, người kia mới từ từ bình tĩnh lại rồi vội vàng hỏi: “Vậy những người khác đâu?”
“Đều chết rồi.” Liễu Sinh Trai cắn răng, tràn đầy hận thù mà nói: “Tôi cũng làm bộ uống thuốc độc tự sát, dùng Quy Tức Công lừa gạt Lâm Vũ nên mới may mắn nhặt về được cái mạng.”
Nghe Liễu Sinh Trai nói vậy, người kia lập tức oán hận nói: “Lâm Vũ đáng chết, thật quá gian xảo!”
“Đừng nói nhảm, tranh thủ đưa tôi rời khỏi An Long đi!” Liều Sinh Trai không vui khiển trách: “Nếu để Lâm Vũ phát hiện tôi không chết thì chúng ta căn bản không có cơ hội rời khỏi An Long!”
“Vẫn là Hữu Sứ đại nhân suy tính chu toàn.” Người kia vâng lời nịnh nọt một câu rồi vội vàng tiến lên ôm lấy Liễu Sinh Trai.
Trong nháy mắt ôm lấy Liễu Sinh Trai, môt con dao găm đã lặng lẽ xuất hiện trong tay người kia.
“Phốc!” Dao găm không hề báo trước mà đâm mạnh vào sau lưng Liễu Sinh Trai.
Cùng lúc đó, người kia cấp tốc vứt Liễu Sinh Trai xuống rồi kéo dài khoảng cách ra nhanh như chớp.
Liễu Sinh Trai lạnh cả người rơi xuống đất, nhưng lại không cảm giác được đau đớn gì, hoặc có thể nói là đau đớn chỗ hai chân và tay cụt sớm đã làm ông ta chết lặng.
“Mày… Thật ác độc!”
Liễu Sinh Trai cảm thấy sinh mệnh của mình đang cấp tốc trôi đi, ngơ ngác nhìn tên thuộc hạ trung thành của mình mà lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
“Khà khà.” Người kia phát ra tiếng cười âm u: “Hữu Sứ đại nhân, ông đã là một phế nhân, đối với tiên sinh thì ông đã không còn giá trị gì nữa rồi!”
Không còn giá trị!