“Cô… cô nói gì? Cô đang nói cái gì vậy?”
“Lần cuối cùng ông gặp cô Thân là khi nào?”
“Sau… sau khi bị bắt, cảnh sát có báo với tôi… Nó… nó có đến thăm, sau đó… chắc là nó đến chỗ cậu của tôi, cũng có thể là qua chỗ bà nội của nó. Có… có để lại tiền học phí! Ở dưới quê… nó cũng có nhà. Không đi học thì đi kiếm việc gì đó làm chứ… Sao nó lại… Người trong nhà đâu có ai nói gì, sao có thể như vậy được! Không thể nào!”
“Chúng tôi sẽ đến quê ông để tìm thử.”
“Tôi…”
Ngày 28 tháng 8 năm 2010, xác nhận Thân Giai Nghiên đã chết, địa điểm tử vong là thị trấn Tam Sơn, Bắc Nguyên; thời gian là ngày 7 tháng 1 năm 2008. Nguyên nhân tử vong: do bị hạ thân nhiệt đột ngột dẫn đến bị sốc, không được cấp cứu kịp thời, nên đã chết ngay trong đêm ngày hôm đó. Thi thể được phát hiện vào trưa ngày hôm sau. Theo những người chứng kiến, trước khi chết Thân Giai Nghiên có nhiều biểu hiện dị thường, trạng thái tinh thần suy sụp. Trước đó, Thân Giai Nghiên đang trên đường đi du lịch ở các thành phố trong nước. Đính kèm: bản scan báo cáo điều tra của cảnh sát.
Ngày 29 tháng 8 năm 2010, liên hệ với cậu của Thân Hạo là Vũ Tống. File ghi âm 05820100829.wav.
“Hả, các người tìm con nhãi đó à. Nó chết rồi, hơn nửa năm trước… À không, chắc năm ngoái hay năm kia gì đó, tôi cũng không nhớ nữa. Lúc cha mẹ nó bị bắt, nó cũng đi luôn. Không ai biết nó đi đâu. Chẳng bao lâu sau thì cảnh sát gọi điện, bảo tôi đi nhận xác, thật là xúi quẩy!”
“Ông đã xử lý thi thể của cô Thân ra sao?”
“Hả? Thì cũng đem đi thiêu luôn. Tro cốt thì tôi đem về, trên đường đem về cứ thậm thà thậm thụt, không dám cho ai thấy.”
“Cô Thân được chôn cất ở bên này ư?”
“Không. Rải rồi.”
“Ý ông là…”
“Trên đường về lại gặp ngay mùa tết. Chen chúc như thế, ai biết cái hũ tro nó bị va vỡ lúc nào. Tro cốt còn đổ ra cả túi xách của tôi, dính đầy trên quần áo nữa. Tôi nghĩ thôi dẹp cho rồi, đến trạm tàu hỏa thì tôi rải luôn. Mà ở bên này cũng có mộ của nó đấy, tôi làm cái mộ nó tử tế lắm. Dẫu sao thì Thân Hạo cũng biết điều lắm, mỗi lúc ngày lễ tết, thường tặng cho chúng tôi không ít quà cáp.”
“Cô Thân Giai Nghiên có để lại di vật gì không?”
“Chắc không đâu. Cảnh sát bảo là không có. Giấy tờ này nọ, hình như tôi cũng vứt luôn một lượt. Trong mộ chỉ có mấy bộ quần áo, chỉ thế thôi. Nó mới có mấy tuổi đâu, di vật cái gì chứ. Tiền cha mẹ nó kiếm được đều bị tịch thu hết. Cái nhà mới ở dưới quê cũng bị tịch thu nốt.”
“Trên sợi dây đeo tay của cô ấy có viết phiên âm tên của mình, ông có nhìn thấy không?”
“Thứ gì cơ? Còn có trang sức nữa à? Cảnh sát có nói gì với tôi đâu.”
Ngày 30 tháng 8 năm 2010, liên hệ với Thân Hạo. File ghi âm 05820100830.wav.
“Giai Nghiên… nó thật sự đã… nó đã… Sao họ lại giấu tôi chứ… Sao chẳng ai chịu báo cho tôi một tiếng! Giai Nghiên nó… tại sao nó lại chết?”
“Theo khám nghiệm tử thi, họ kết luận là chết cóng.”
“Chết… chết cóng? Cái thời đại này mà còn chết cóng à? Ha… ha ha… Con gái tôi chết cóng cơ đấy… Nó…”
“Ông Thân, ông có muốn gặp con gái mình không?”
“Gì cơ?”
“Chúng tôi có thể triệu hồn con gái ông ngay tại đây. Chỉ cần ông cho chúng một một ít máu. Nếu ông đồng ý, chúng tôi có thể tiến hành ngay bây giờ.”
“Các người… các người đang nói cái gì vậy?”
“Ông Thân, con gái ông sau khi chết vẫn chưa đi đầu thai, mà đã biến thành ma. Trước mắt có thể xác nhận, cô ta đã giết chết chín người, bốn trong số đó là bạn học thời cấp một của cô ta. Qua điều tra, chúng tôi được biết trong khoảng thời gian trước đó, cô ta sử dụng cái tên Thân Giai Nghiên. Rất nhiều năm sau, vì hành vi phạm pháp của hai vợ chồng ông, mà cô ta đã dùng tên giả, lý lịch giả, và chỉ có một khoảng thời gian ngắn sau đó, cô ta mới sử dụng tên thật trở lại. Trong thời gian cô ta sử dụng tên thật, thì trong những người từng tiếp xúc với cô ta, đã có chín người tử vong. Hành động của cô ta càng lúc càng độc ác. Vì muốn tốt cho cô ta, thì mong ông hãy hợp tác với chúng tôi.”
“Tôi… tôi không hiểu. Các người rốt cuộc là ai? Các người đang nói cái gì thế?”
“Chỉ cần một chút máu của ông thôi. Ông cũng muốn gặp con gái một lần, để xác định tại sao cô ta lại chết như thế đúng không?”
“Tôi…”
“Cuộc thử nghiệm này, ông không hề có tổn thất gì cả. Báo cáo tử vong của con gái ông, chúng tôi đã cho ông xem rồi. Chúng tôi không hề lừa ông.”
“… Được… được rồi… Các người thật sự có thể giúp tôi gặp Giai Nghiên à?”
“Xác suất thành công rất lớn.”
…
… Rè… rè…
Tách… tách… tách…
“Đến rồi.”
“Ở đâu? Giai Nghiên đâu? Nó…”
“Đoán ~ xem ~ tôi ~ là ~ ai?”
“Giai… Giai Nghiên hả? Thật là con đó sao? Giai Nghiên! Giai Nghiên… Ặc… Giai Nghiên!”
“Đoán… sai… rồi.”
“Giai…”
“Này?”
Rầm!
“Khụ khụ! Ặc, khụ khụ khụ… vừa… vừa rồi…”
“Oa, sếp à, phản ứng của cậu nhanh thật.”
“Ông không sao chứ ông Thân?”
“Nhưng có điều, lúc trước chúng ta đã xác định sai mục tiêu rồi à? Con ma đó không phải Thân Giai Nghiên ư? Rõ ràng diện mạo giống hệt…”
“Sao… khi nãy… đó là Giai Nghiên đúng không? Là nó đúng không? Giọng nói ấy chính là nó mà!”
“Không sai. Có điều… Ông Thân, cô Giai Nghiên có bị rối loạn nhận thức không?”
“Cái gì?”
“Phải chăng cô ta bị mất nhận thức về thân phận của mình?”
“…”
“Ông Thân?”
“Tôi… tôi và mẹ nó thường… Ngày xưa, nó thích chơi trò ‘Đoán xem tôi là ai’ với chúng tôi. Mỗi lần… mỗi lần sẽ giao kèo những cái tên khác nhau. Chúng tôi bảo nó ghi nhớ những cái tên ấy… Nó… vốn dĩ tôi không hề nhận ra… nó sẽ…”
“Nếu vậy thì có thể giải thích được rồi.”
“Giai Nghiên… bây giờ nó… khi nãy…”
“Cô ta đã tan biến rồi.”
“… Tan biến… là… đi đầu thai rồi à? Nó… hức… phù… Nó đã đi… Hu hu…”
Ngày 30 tháng 8 năm 2010, kết thúc điều tra.
***
Tôi gấp bộ hồ sơ lại, trong lòng vẫn còn bần thần.
Rõ ràng là tâm lý của Thân Giai Nghiên có vấn đề. Sau khi chết, vấn đề này bị phóng đại, biến thành thủ đoạn giết người của cô ta.
Đoạn sau cùng, có lẽ là Diệp Thanh đã ra tay, tiêu diệt cô ta ngay tức khắc. Bằng không thì Thân Hạo đã bị chính con gái mình vặn cổ rồi.
Điều khiến tôi cảm thấy may mắn là chuyện này đã được Thanh Diệp giải quyết, không để lại bất kì hậu hoạn nào. Vì thế, chuyện này có lẽ không dính líu đến tôi nữa.
Tôi cất bộ hồ sơ, chúc em gái ngủ ngon, đi tắm rửa rồi lên giường.
Ngủ mơ mơ hồ hồ, tôi cảm thấy trên mắt mình có một đôi bàn tay.
Không phải lạnh ngắt, mà rất mềm mại.
“Đoán xem tôi là ai?”
Tiếng nói dễ thương của con nít, thân thể nhỏ nhắn đang vắt lên sau lưng tôi.
Là em gái?
Không đúng, hồi nhỏ nó không hề chơi trò này với tôi.
Chợt miệng tôi thốt lên một cái tên: “Cha đoán không ra nữa… có phải Giai Nghiên không ta?”
Tôi đã hiểu ra.
Cô bé nhỏ nhắn sau lưng bật cười ha ha, thân thể cũng không ngừng đong đưa: “Không đúng, không đúng! Cha thật là ngốc!”
“Thế con là ai nhỉ?”
“Là Lý Tiểu Muội! Cha vừa nói với con mà, là Lý Tiểu Muội, nghĩa là cô em gái nhà họ Lý.”
Đôi tay đó rời khỏi mắt tôi, một cái đầu chồm tới, trên khuôn mặt hồng hào phúng phính, là một nụ cười rạng rỡ tựa nắng mai.
Nụ cười ấy lập tức biến mất, biến thành một cô thiếu nữ đang cúi đầu xuống, vẻ mặt buồn hiu hắt.
“Thủ tục đã làm xong cả rồi. Ngày mai cha dẫn con đến trường trung học trên thị trấn. Con đến đó, nhớ chăm hỏi thăm hoàn cảnh gia đình các bạn trong lớp nhé. Phải rồi, tên của con sẽ là Triệu Dật Nam. Cha với mẹ là giám đốc dự án của công ty Roche, đến đây khảo sát. Cũng tương tự như trước đây thôi.”
Người đàn ông chợt dừng lại một lát.
Bên cạnh chợt có tiếng phụ nữ vang lên: “Giai Nghiên à, con đừng trách cha mẹ sao cứ chuyển nhà, lại còn bảo con đi lừa người ta. Cha mẹ cũng chỉ muốn kiếm thêm chút tiền thôi. Tương lai con sẽ đi du học nước ngoài, mua nhà kết hôn, tất cả đều cần có tiền con à. Không như thế, thì cả nhà chúng ta cả một đời phải chết rục ở dưới quê, cũng hệt như người ta, chổng mông làm thuê, cấy lúa. Còn con cũng sẽ giống mấy con điên kia, đến cái quần đẹp cũng chẳng mua nỗi. Con thấy đúng không? Ngoan, nghe lời nhé.”