Cô ấy xem qua tất cả số tin nhắn đó.
Tôi không xem nội dung tin nhắn của cô ấy, tôi đứng sang một bên, chỉ nhìn cô ấy ngồi thừ ra như vậy một lúc rất lâu.
Lúc này cảnh mộng tua nhanh, bầu trời bên ngoài cửa sổ không ngừng biến chuyển, giống như một đoạn ngắn trong phim phóng sự, nhưng cô gái vẫn im lặng không nhúc nhích. Gần như cả một buổi đều như vậy.
Tiếng chuông điện thoại lúc này reo lên, là bạn của cô ấy gọi đến, cô ấy vẫn để cho điện thoại tự động ngắt, còn có một tin nhắn mới được gửi đến. Sự nhiệt tình của họ như là một công ty cho vay nợ vậy, bằng mọi cách dùng các phần mềm để khủng bố điện thoại.
Cô ấy cầm điện thoại lên xem, nhưng điện thoại lại hết pin.
Cô ấy nhìn vào màn hình tối đen trên chiếc điện thoại, nhưng không sạc pin cho nó, mà hướng mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Cuối cùng thì cha mẹ cô ấy cũng trở về.
Tiếng la hét chói tai và giọng nói đè nén vang lên rất nhanh.
Những lá bùa bị gỡ xuống và cửa phòng ngủ mở rộng đã làm cho họ rất sợ hãi.
Tiếng khóa cửa vọng vào, những bước chân vội vã chạy xuống lầu.
Cô gái gượng cười, rồi từ trong phòng đi ra.
Những tờ giấy dán bên ngoài cửa đã được gỡ xuống, bị vò thành một nắm, ném xuống nền nhà.
Vừa rồi tôi loáng thoáng nghe được, lúc cặp vợ chồng đó mở cửa, họ đang nói về vấn đề này, còn có tiếng thở dài. Có thể vì bị cảnh tượng của phòng ngủ làm cho sợ hãi, nên họ vô ý ném mấy tờ giấy đi.
Nhưng cô ấy thì không nghĩ như vậy.
Cảm giác bị thế giới vứt bỏ càng mãnh liệt hơn. Cô ấy khom người xuống nhặt hai tờ giấy, mở chúng ra, rồi vuốt cho phẳng lại.
Tờ giấy đột nhiên vụt bay khỏi tay của cô ấy, rồi bay xuống lầu.
Cánh cửa màu xanh đối diện mở ra, có một người khoảng tuổi trung niên bước ra nhìn, rồi quay vào bên trong. Cuộc đối thoại trong nhà họ vọng ra, giống như là đang nói về chuyện của cô ấy.
Cô ấy không để ý đến chuyện này, mải đuổi theo hai tờ giấy kia.
Nhưng thật không may, hai tờ giấy từ hành lang của tòa nhà bay ra phía ngoài, rồi rớt xuống phía dưới.
Cô ấy chạy xuống lầu, nhưng mới đó đã không nhìn thấy hai tờ giấy đâu, phải mất một hồi, mới nhìn thấy hai tờ giấy màu vàng kia đang nằm ở một góc dưới tòa nhà.
Tại góc đó có rất nhiều chiếc xe đạp, xe phụ trợ cũ bị bỏ đi, còn có rất nhiều giấy quảng cáo và rác chồng chất.
Cô ấy quỳ rạp trên mặt đất, với tay vào phía trong.
Bên ngoài cánh cửa sắt của tòa nhà chung cư có người bước vào.
Tay của cô ấy cứ như vậy cố gắng với tới hai tờ giấy.
Người đó đi qua và lấy chìa khóa mở cửa, đi băng qua người cô ấy, rồi đi lên lầu.
Cô ấy cắn chặt môi, tiếp tục với tay về phía trước.
Đầu ngón tay của cô ấy sờ được mép của tờ giấy và cô ấy cố gắng níu giữ lấy nó, nhưng hai tờ giấy đó lại bị đẩy vào trong.
Cô ấy lo lắng, đứng dậy và muốn chuyển mấy chiếc xe đạp qua một bên.
Trên lầu lại có người đi xuống, cả người của cô ấy bị ngã trong một đống xe đạp.
Đợi người đó đi qua, trong lòng cô ấy rất vui, bàn tay cô đưa qua dưới chiếc xe đạp, rồi nhặt lấy hai tờ giấy đó.
Hai tờ giấy bị bám rất nhiều bụi, nhất là có một vết bám dính, rất bẩn, tờ giấy bị bẩn hầu như bị biến thành màu đen.
Cô ấy cẩn thận lau lau hai tờ giấy đó, rồi cất nó vào trong túi áo.
Cô ấy nhìn sang hướng của hòm thư và nhìn rất lâu. Bàn tay đang để vào túi áo bỗng động đậy, từ trong túi áo lấy ra một chùm chìa khóa. Đó chính là chìa khóa của cô ấy.
Cô ấy mở hòm thư và lấy ra hai tờ giấy mà hôm qua bạn cố ấy đã để vào.
Bàn tay có chút run rẩy, nhưng cô ấy vẫn giữ chặt tờ giấy đó, rồi khóa hòm thư lại.
Trong chớp mắt khi hòm thư được đóng lại, thì chùm chìa khóa đang ghim vào bị biến mất.
Cô ấy ngây ngô đứng một lúc lâu, đến khi có người bước vào, cô ấy mới đi lướt qua người đó, rời khỏi nhà.
Tôi đi theo phía sau, đi đến bệnh viện, sau khi nhìn thấy cơ thể của mình xong, thì lại đi đến cửa hàng đồ ăn nhanh. Tôi nhìn thấy ký ức của cô ấy vào cấp hai. Khi cô ấy học cấp hai, thường cùng các bạn ngồi ở một chiếc bàn lớn trong góc phòng. Hầu hết là vào buổi chiều thứ sáu, hôm đó tan học sớm, họ thường hay đến đây, gọi một ly nước uống, ngồi một buổi rất lâu. Khi nghỉ hè, cũng hay tụ tập với nhau tại đây, rồi cùng nhau làm bài tập, hoặc là chép bài tập nghỉ hè.
Một nhóm nữ sinh, đôi khi cùng nhau cười ha hả, làm thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Bây giờ, góc bàn đó đã có một nhóm nam sinh nữ sinh khác ngồi vào, họ cũng đang chăm chú với mớ sách vở, hẳn là cũng đang làm bài tập về nhà.
Cô gái đứng bên cạnh nhìn họ một lúc, rồi bỏ đi.
Cô ấy đến một cửa hàng nhỏ bên cạnh trường học, nhìn những văn phòng phẩm bên trong. Cô ấy không chạm vào, chỉ đứng như vậy mà nhìn chúng.
Cô ấy lại đi đến nhà của cô giáo dạy đàn. Cô ấy đứng bên ngoài và lắng nghe tiếng đàn từ bên trong vọng ra, sau đó cô ấy xuyên qua cửa bước vào bên trong. Quả nhiên là cô giáo đang dạy đàn cho một học trò khác.
Người học đàn là một chàng trai, hình như cậu ta vừa mới bắt đầu học, còn phải luyện tập những nốt nhạc cơ bản, cô giáo đứng bên cạnh gõ nhịp, bộ phận thanh âm trong đàn dương cầm vang lên những nhịp rung.
Một bản nhạc bị đàn sai vài chỗ, cô ấy đều có thể nghe ra hết, sau khi đàn xong bản nhạc cô giáo chỉ ra những chỗ sai cho cậu ta.
Cô ấy ngồi ở đó, nhìn hết một tiết học, rồi cùng cậu học sinh đó ra về một lượt.
Rời khỏi khu dân cư mà cô giáo sống, cô ấy mới đi sang một hướng khác với cậu nam sinh kia. Cô ấy đi đến rạp chiếu phim cách đó hai con đường.
Đây là nơi mà thời trung học cơ sở, cô cùng các bạn hẹn với nhau đi xem phim. Hôm đó có tiết dương cầm, lúc học không tập trung nên bị cô giáo nhắc nhở nhiều lần.
Rạp chiếu phim đã cũ kỹ, đó là rạp chiếu phim của khu vực.
Để tiện cho giờ học đàn của cô ấy, nên bọn họ mới chọn chỗ này.
Hiện giờ, trên tường của rạp chiếu phim đang dán tờ quảng cáo phim mới nhất. Nhưng đi theo ký ức của cô ấy, thì tờ giấy quảng cáo đó biến thành ký ức của bộ phim lần đầu cô ấy nhìn thấy. Nhưng, hình dáng của tờ quảng cáo rất mơ hồ, chỉ có tên của bộ phim là rõ ràng.
Cô ấy đi vào bên trong rạp chiếu phim và tìm một phòng chiếu để xem. Tên bộ phim của phòng chiếu đó được nhắc đến sau cùng, phía ghế ngồi chỉ có vài người phụ nữ tuổi trung niên. Hình như nam nữ diễn viên chính đang diễn cảnh ôm nhau, đồng thời, phối nhạc vang lên, ánh đèn xung quang sáng bừng. Những người phụ nữ đó vừa nói chuyện vừa rời khỏi. Cô ấy một mình ngồi ở giữa khán phòng nhìn dòng giới thiệu.
Những ký ức của cô ấy đã làm thay đổi hình ảnh trong mắt tôi.
Lúc đầu cô ấy xem vở hài kịch xuất hiện trên màn ảnh, cũng có chút mơ hồ như vậy. Những tiếng cười bên cạnh rất rõ rệt, có cô ấy và những người bạn…
Dòng giới thiệu đã xong, lúc này những nhân viên trong rạp chiếu phim bắt đầu dọn dẹp sân khấu.
Nhân viên dọn dẹp nhìn thấy vị trí ngồi của cô ấy liền xếp chiếc ghế lại.
Cô ấy vội nhảy sang một bên, rồi nhìn lại chỗ mình vừa ngồi bỗng trở nên trống trải, còn cô nhân viên thì rời khỏi mà không biết đến sự hiện diện của cô ấy.
Bốn tờ giấy kia vẫn nằm trong túi áo cô ấy.
Cô ấy đưa tay vào túi áo sờ, muốn tìm thấy một cảm giác để dựa dẫm, rồi lấy chiếc điện thoại di động của mình ra. Điều này thực ra là do cô ấy tự tưởng tượng.
Lần này không phải là điện thoại thật, nhưng nó lại giống hệt với điện thoại thật. Cô ấy lại nhận được một tin nhắn mới.
Thời gian du lịch đã được quyết định xong. Đó là ngày mai.
Gương mặt cô ấy không có biểu cảm gì cả, cất chiếc điện thoại vào, rồi ra khỏi rạp chiếu phim.
Tiếp theo, cô không có chỗ nào để đi nữa, suy nghĩ của cô ấy đã được lấp đầy bởi chuyến du lịch cùng các bạn.
Từ sáng sớm đến tối khuya, cô ấy cứ đi như một cỗ máy vô hình, nhưng tôi đã cảm nhận được năng lượng trong người cô ấy, một nguồn năng lượng rất mạnh đang bao vây lấy cô ấy.
Năng lượng đó sau khi đi đến cửa của khu dân cư liền biến mất. Đồng thời nó đã phá vỡ những cảm xúc mà cô gái đã cố gắng kiểm soát trong thời gian qua.
Cô gái dựa vào góc cây bên đường và gào khóc.
Tôi nhìn thấy cánh cửa nhỏ bên cạnh, tôi mường tượng ra được bản đồ sơ lược ở đây.
Nếu như tôi nhớ không sai, thì khu dân cư này, chính là khu mà Quách Ngọc Khiết ở.
Điều này khiến tim tôi đập dồn.
Quách Ngọc Khiết… Dịch Hoan của lúc này, Trương Tiêu Gia trước đây – bạn của Chu Mai nạn nhân vụ tàu điện ngầm, bị Chu Mai hại chết, biến thành ma, cũng không hiểu vì sao đã đến tìm Quách Ngọc Khiết.
Chuyện này rất kỳ lạ, làm cho tôi có chút mơ hồ về năng lực của Quách Ngọc Khiết.