Đầu óc tôi rối mù.
Cái này cũng giống hệt như các bức ảnh chụp lén ngôi sao của đám săn ảnh. Tôi mãi vẫn không hiểu nổi, những người khác sao lại có thể gán ghép một người đội mũ, bịt khẩu trang, thỉnh thoảng còn đeo kính râm loại lớn, thành một ngôi sao nào đó. Còn tôi thì hoàn toàn không thể nhìn ra một người ăn mặc như thế là ai.
Tí Còi và Gã Béo hiển nhiên cũng giống tôi, đều không cảm thấy trên những bức ảnh này là cùng một người.
Thế nhưng, cái tay bình luận lên tiếng tố giác đầu tiên kia, bây giờ đang khăng khăng như thật, kể Huỳnh An Tâm đã sống phóng túng xa xỉ thế nào, rồi bê trễ học hành ra sao, dịp cuối tuần và nghỉ hè thì không chịu đi chơi với bạn bè như thế nào, còn bị người ta phát hiện vết hôn, dấu tay, khiến người ta phải cảm thấy nghi ngờ.
“Không phải cùng một người.” Quách Ngọc Khiết thình lình vỗ bàn nói.
Tiết Tĩnh Duyệt cũng lắc đầu: “Không hề giống.”
Trần Hiểu Khâu hỏi: “Cái tin này là bịa đặt?”
Ba người phụ nữ cùng chung một ý kiến.
Tôi kinh ngạc nhìn qua Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu lại nhấp chuột, chuyển qua trang chủ của một tài khoản mạng xã hội.
“Nội dung bài viết đó đã được một fanpage chỉnh sửa ra. Tài khoản này thường xuyên phát nhưng thông tin kiểu ấy. Bên cạnh đó còn có các bài viết bới móc đời tư của các ngôi sao và cả thông tin riêng tư của người khác do các thành viên trong page viết.” Nam Cung Diệu lại chuyển qua một trang khác, nội dung trang này chính là chuỗi hình ảnh được chỉnh sửa mà anh ta vừa nói.
Bất chợt tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát.
“Theo những nội dung mà tôi vừa nghiên cứu được, thì đã có thể xác định, đằng sau tài khoản này có hẳn một đội ngũ, đều có tài khoản thành viên trên các trang mạng lớn, rồi chia nhau bịa đặt dựng chuyện. Kế đó, sẽ do một trang fanpage chịu trách nhiệm phát tán các chuỗi hình ảnh mang tính tổng kết. Fan của page này, ngoại trừ đám fan cương thi ra thì còn có các thành viên hứng thú với chủ đề này. Những tin tức giả tạo có độ hot khá cao, số lượng share, comment và like vượt hơn con số 100 ngàn. Về phương diện lợi nhuận, thì tổ chức này kiếm chác từ các hợp đồng quảng cáo. Nhưng trước đó, trong mẩu tin do nó phát ra về một vụ ngoại tình trong hôn nhân, dẫn đến người trong cuộc khởi tố và muốn ly hôn, đồng thời đòi một khoản bồi thường khổng lồ về tinh thần, lý do là sau khi việc ngoại tình của đối phương bị bại lộ, sẽ tạo thành những ảnh hưởng tồi tệ do cộng đồng mạng gây ra.” Nam Cung Diệu đẩy đẩy gọng kính.
“Đây là… lừa đảo tống tiền?”
“Chỉ là thuê đám seeder bịa đặt gây xôn xao dư luận thôi.” Tí Còi vừa nói vừa lắc đầu: “Trước đây em từng tiếp xúc với đám seeder này rồi. Chúng… trả tiền là làm hết. Mà người bỏ tiền thuê chúng, cũng chẳng phải là ngôi sao, công ty truyền thông giải trí, mà là người bình thường. Trong các vụ kiện cáo ly hôn hiện nay, không ít người dùng đến chiêu này. Nói thật, trình độ kĩ thuật để lừa đảo tống tiền, thì đám seeder này rác rưởi lắm, còn năng lực bịa chuyện thì cực kì lợi hại.”
“Thế thì chuyện của Huỳnh An Tâm là…” Tiết Tĩnh Duyệt bất an hỏi.
“Cụ thể thế nào thì vẫn phải cần thêm thời gian để điều tra. Nhưng qua những thông tin mà hiện nay điều tra được, thì rất có khả năng là cô ta đã bị vu khống. Cô ta chỉ vô tình đăng lên mạng những hình ảnh tự chụp của mình, rồi bị người ta gán ghép nhào nặn lung tung, sau đó…” Đến đây thì Nam Cung Diệu dừng lại.
Hiện tại, tôi cảm thấy đồng tình cho Huỳnh An Tâm.
Và tôi cũng nhận ra, chỉ cần không liên quan đến sự kiện quái dị, thì tôi vẫn còn lòng đồng tình của một người bình thường.
Đột nhiên Ngô Linh lên tiếng: “Còn một chuyện này nữa. Vừa rồi tôi đã nhờ Nam Cung điều tra, đầu sỏ tội ác của sự kiện Lý Mặc Tiên năm xưa, cũng chính người làm nghề seeder Tạ Dương, chúng tôi đã tiễn anh ta vào tù năm 2014, đến năm 2018 thì mãn hạn tù và được thả ra. Sau đó, anh ta đã đến làm việc cho công ty truyền thông đang điều hành trang fan page này.”
Tôi từ từ há to mồm.
“Vụ án bắt cóc của Lý Mặc Tiên, trang fanpage này và cả các fanpage khác cùng thuộc công ty đó đều đeo bám rất chặt. Xét những bài báo của họ lúc bấy giờ, thì loạt bài liên quan đến Lý Mặc Tiên, đều tập trung nhắm vào đề tài Lý Mặc Tiên bị bắt cóc, nguyên nhân xuất phát từ chính bản thân cô ta. Họ còn đặt ra giả thuyết, bọn bắt cóc là các anti-fan của Lý Mặc Tiên và cô ta đã chịu sự trả thù. Còn lôi kéo đến cả công ty quản lý của cô ta. Sau lưng có khả năng là có người thuê seeder tạo dư luận.” Ngô Linh nói: “Ngoài ra cũng còn một điểm nghi vấn nữa. Đó là vào thời điểm vụ án bắt cóc Lý Mặc Tiên đang được chú ý, trên trang chính thức của tuần san Thiên Hạ đã từng đưa ra dự báo, tuyên bố họ đã có được tin cơ mật thông qua những đường dây đặc biệt, nắm trong tay thông tin tối quan trọng trong vụ án bắt cóc Lý Mặc Tiên. Nhưng sau đó, nội dung đăng tải của tuần san Thiên Hạ lại chẳng đến nơi đến chốn, bị người đọc đồng loạt chỉ trích. Và cũng vì chuyện này mà uy tín của tuần san Thiên Hạ bị tổn hại không ít.”
“Ý chị muốn nói là gì?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Ngô Linh bình tĩnh: “Tất cả mọi sự tình có thể xâu chuỗi lại với nhau. Cái thế giới này không nhỏ bé đến vậy. Một sự ‘trùng hợp’ như thế, chỉ để chứng minh cho một chuyện. Lý Mặc Tiên đã biến thành ma rồi.”
“Nhưng tôi không…”
Ngô Linh huơ tay, ngắt ngang lời tôi: “Cậu chưa gặp cô ta, chúng tôi cũng chưa lần ra tung tích. Tuy thời gian rất hạn hẹp, nhưng những gì Nam Cung đã tra được cũng đủ lắm rồi. Điều này chứng tỏ, tuy Lý Mặc Tiên đã biến thành ma, nhưng không cách nào hành động được. Từ năm 2018 đến 2023, cô ta đã nhẫn nại suốt 5 năm. Tiếp theo đây, sẽ có hai khả năng. Một là cô ta không thể chờ đợi được nữa, đã làm một số hành động rồi, Huỳnh An Tâm vẽ móng tay như vậy, đồng thời vô tình gặp lại bạn học thời cấp 2, còn bị người ta nhận ra nữa, đều là điềm báo cho hành động của cô ta…”
Điểm này, Ngô Linh đã tình cờ trùng hợp với suy đoán của tôi.
“… Hai là, cô ta hoàn toàn không chuẩn bị làm gì cả, nhưng Ông Trời thì lại muốn làm gì đó. Hệt như cái hôm mà cậu chạm mặt Vưu Thất Thất trong bệnh viện. Nó muốn thu lưới rồi.” Ngô Linh nói tiếp.
Tôi ngập ngừng.
Phán đoán này của Ngô Linh chứng tỏ cách nhìn của cô ấy không nhất trí với Diệp Thanh. Diệp Thanh cho rằng Ông Trời đã không còn nhân tính, vậy thì, Ông Trời không nên làm ra những chuyện như vậy mới đúng.
Tôi nhìn qua Ngô Linh, tôi không nhìn ra được nội dung nào khác qua thần thái của cô ấy. Cô ấy chỉ đơn giản là trình bày quan điểm của mình.
Ngô Linh quay lại, dùng ánh mắt hỏi tôi có ý kiến gì.
Tôi cũng không hề giấu giếm, trình bày lại quan điểm của Diệp Thanh.
Ngô Linh chau mày, trầm ngâm nói: “Mất đi nhân tính ư…” Hồi lâu, cô ấy lại lắc đầu: “Giả thuyết này cũng không phải là không thể xảy ra…”
“Nếu đã không còn nhân tính, thì nó không thể đơn độc sắp đặt cục diện, là ý này phải không?” Cổ Mạch hỏi.
Tôi gật đầu.
“Nếu vậy, thì đây là khả năng thứ ba.” Cổ Mạch đưa ba ngón tay lên: “Quy tắc thay đổi. Nên sức mạnh ma quái được tăng cường. Dù cho đang bị kẹt ở một nơi nào đó và không thể tự ý hành động được, thì Lý Mặc Tiên vẫn có thể dùng ý thức của mình khiến cho một vài chuyện phát sinh và có một số người sẽ bị cô ta ảnh hưởng đến.”
Tôi cứng họng.
Nếu thực là vậy, thì sức mạnh của ma quái sẽ tăng lên mức vô hạn mất rồi.
Ngô Linh thở dài: “Đây sẽ là một tin xấu.”
“Đúng rồi, một tin siêu xấu.” Cổ Mạch nhún vai.
“Nhưng mà, chuyện này đâu phải là đang báo thù đâu, đúng không? Mặc Mặc muốn làm gì…” Quách Ngọc Khiết ngờ vực hỏi.
“Không phải báo thù, mà chắc là cầu cứu.” Trần Hiểu Khâu phát biểu một câu kinh người: “Nếu như không hề làm việc gì đó một cách có ý thức, mà là do tiềm thức ảnh hưởng đến ngoại giới, thì không thể nào có lý trí hoàn chỉnh được. Cô ta chỉ dẫn manh mối cho người khác, hy vọng có người phát hiện ra nơi mình đang tồn tại, đồng thời…”
“Tìm ra và cứu cô ta.” Tôi lầm bầm.
“Không sai, mà người biết chỗ của cô ta, có khả năng chính là Tạ Dương và cũng có khả năng là phóng viên của tuần san Thiên Hạ. Chỉ cần tìm được họ, thì có lẽ không khó để thăm dò một vài chuyện.” Ngô Linh đưa ra kết luận một cách chắc chắn.