Chị Hắc không trả lời câu hỏi của Mạc Hiểu Linh.
Mạc Hiểu Linh không nhìn thấy, chỉ có thể nắm lấy tay của chị Hắc, lại cố gắng bám sát chị Hắc.
Tôi cẩn thận cảm nhận sự biến động của âm khí này.
Âm khí lưu động nhưng không có di động, chỉ ngừng ở một chỗ, giống như nước nóng sôi trào, cuồn cuộn ùng ục ùng ục.
Tôi ý thức được chị Hắc đang để con ma kia tấn công cái gì đó. Cô ta cố gắng phá ảo cảnh trước mắt?
Tôi khó có thể tin được.
Tôi không rõ nhóm Ngô Linh lần trước làm sao vào được nơi này, rồi làm sao rời khỏi nông trường bỏ hoang, nhưng Ngô Linh chắc chắn không nuôi ma, lúc phá cũng sẽ không dùng cách này. Huống hồ, lúc tôi nói chuyện với Ngô Linh trước và sau chuyện đó, thì trạng thái của cô ấy rất tốt, không giống như đã dùng một sức lực lớn mới giải quyết được mọi việc.
Nếu như chỉ lấy chuyện này để đánh giá tiêu chuẩn, thì thực lực của chị Hắc kém xa Ngô Linh.
Nhưng nghĩ đến hồ sơ “Nông trường bỏ hoang”, tôi lại cảm thấy sự việc không hoàn toàn đúng như vậy.
Người bị vây ở dị không gian nếu muốn rời khỏi thì rất khó khăn.
Tôi không rõ lúc này nông trường bỏ hoang là một cái dị không gian, hay chỉ là một mảnh đất làm cho người ta sản sinh ảo giác…
Sự biến động của âm khí dậy lên, hồn ma gào thét như muốn đâm thủng màng nhĩ của người khác.
Trong nháy mắt, Mạc Hiểu Linh bị ù tai, chỉ có thể nghe được tiếng ong ong.
Tôi cũng không nghe đựơc những thanh âm khác.
Vừa không nhìn thấy, lại còn không nghe thấy.
Hai tay của Mạc Hiểu Linh chỉ nắm chặt cánh tay của chị Hắc. Chị Hắc vẫn chưa phản kháng, nhưng điều này không làm cho cô ta yên tâm. Mạc Hiểu Linh bắt đầu hoài nghi cái mình đang nắm không phải là tay của chị Hắc.
Tôi cũng không biết làm thế nào.
Mặc dù trong cảnh mộng trước đó, tôi không làm được gì, nhưng tốt xấu gì tôi cũng là người đứng xem đúng nghĩa, tôi nhìn thấy toàn bộ sự việc diễn ra, không hề bỏ qua một chi tiết nào. Còn bây giờ, cho dù tôi trừng mắt thì cũng chẳng nhìn thấy bất cứ điều gì.
Tôi nghi ngờ rằng bản thân cũng đã tiêu hao quá nhiều sức mạnh rồi. Cảnh mộng liên tục khiến trạng thái của tôi xuống dốc, mất đi giác quan của chính mình.
Âm thanh ù tai biến mất, tôi cảm giác được phần thịt dưới tay mình, bắp thịt lỏng lẻo, trở nên nặng vô cùng.
Đây cũng là cảm giác của Mạc Hiểu Linh.
Chị Hắc mà cô ta đang bấu vào giống như mất hết sức lực, quỵ xuống đất.
Không có tiếng nôn ra máu, cũng không có tiếng thở dốc.
Không có gì hết càng khiến người ta cảm thấy bất an.
Mạc Hiểu Linh đột nhiên bị lôi xuống, sau khi lấy lại tinh thần thì cẩn thận duỗi cánh tay mò qua.
Cô ta mò tới mặt chị Hắc. Tuy rằng cảm giác không phải rất rõ ràng, cô ta chưa từng tỉ mỉ mà sờ qua mặt người khác như vậy, không biết phán đoán có chính xác không, nhưng so với hình dáng trong đầu cô ta, thì đó là chị Hắc, sống mũi cao, mái tóc dài, cổ áo đứng…
“Chị Hắc?” Mạc Hiểu Linh cẩn thận hỏi, tay còn đang mò dần đến.
Cô ta mò tới một chất lỏng còn hơi nóng. Vậy thì rất dễ dàng đoán ra. Là máu. Còn dính trên khóe môi và cằm.
“Ừ…”
Âm thanh yếu ớt và hơi thở mong manh làm cho Mạc Hiểu Linh chắc chắn rằng cánh tay mình đang nắm không bị đánh tráo.
Mạc Hiểu Linh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi: “Làm sao vậy? Vừa nãy xảy ra chuyện gì?”
Chị Hắc không trả lời ngay, thật lâu sau, mới lên tiếng nói: “Dìu tôi dậy…”
Mạc Hiểu Linh nắm lấy cánh tay chị Hắc, mất ít thời gian mới đỡ được chị Hắc dậy, để cánh tay đang dìu gác lên trên vai của mình.
“Rốt cuộc là sao vậy?” Mạc Hiểu Linh thúc hỏi.
Chị Hắc trả lời: “Hết… ma rồi… Đi ra ngoài trước đã… Đi…”
Giọng nói của chị Hắc đứt quãng, nói có vài từ cũng phải tốn rất nhiều sức lực.
Mạc Hiểu Linh nghe thấy chị Hắc nói “Đi ra ngoài” liền vui mừng.
Toàn thân chị Hắc đều đựa trên người Mạc Hiểu Linh, ngón tay gõ trên người Mạc Hiểu Linh, như là chỉ phương hướng.
Mạc Hiểu Linh liền đi về phía chị Hắc vừa chỉ.
Cô ta không nhìn thấy, còn mang trên người một người vừa cao vừa nặng, nên đi rất chậm và rất khó khăn.
Hai người họ tựa hồ là lết ra ngoài.
Mạc Hiểu Linh suýt chút nữa là vấp té.
Cô ta ổn định lại thăng bằng, bàn chân giẫm giẫm, xác thực mình đang đứng trên nền đất bằng, phía trước cũng không còn cỏ thì lâp tức như trút được gánh nặng.
“Chúng ta ra được rồi.” Mạc Hiểu Linh nói.
“Xe.” Chị Hắc nhắc nhở.
Mạc Hiểu Linh theo bản năng quay đầu nhìn xung quanh, một giây sau mới nhớ ra mình đã không nhìn thấy được.
Mạc Hiểu Linh lại có chút hoảng hốt.
Tay chị Hắc lại gõ bờ vai của cô ta, chỉ phương hướng.
Mạc Hiểu Linh đi rất khó khăn, đến khi đụng phải đầu xe mới dừng lại.
Chị Hắc không có chút sức lực nào, chỉ có thể để cho người mù Mạc Hiểu Linh lái xe.
May là cũng không cần cô ta làm thêm gì.
Bên này đường rất hẹp, xe muốn quay đầu lại rất khó.
Hai người vừa thảo luận, liền nghĩ nên để Mạc Hiểu Linh trực tiếp lui xe. Chỉ cần duy trì bánh lái, vị trí vô lăng không đổi, chầm chậm lui xe từng tí một thì hai người họ liền rời khỏi nơi quỷ quái này.
Mạc Hiểu Linh lục lọi tìm được chìa khóa xe, xác định vị trí, nhớ kỹ, rồi nghe theo lệnh của chị Hắc mà lái xe.
Xe được họ thuê ở thành phố Cảng Ba, tính năng rất tốt, lúc lui xe có cảm ứng. Tuy rằng mọi thứ rất chậm, nhưng có thể xem như thuận lợi.
Mạc Hiểu Linh vội vã muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, đi bệnh viện khám, nhưng lại không dám tăng tốc độ.
Cố chịu cảm giác dày vò này, chiếc xe cuối cùng đã rời khỏi nơi đó.
Chị Hắc để Mạc Hiểu Linh dừng xe.
Kế bên chỗ ngồi tài xế truyền đến tiếng động xột xoạt.
Tôi nghe ra được, là chị Hắc đang sờ vào túi.
Vị trí của tôi bây giờ hẳn là ở hàng ghế phía sau. Tôi không sờ được gì, cũng chỉ nghe âm thanh, phỏng chừng tình hình bên trong xe, tìm một chỗ ngồi cho mình. Trạng thái như thế này, hai người bọn họ không dễ chịu, tôi cũng không hề dễ chịu.
Chị Hắc móc nửa ngày, liền từ bỏ, để Mạc Hiểu Linh lấy điện thoại di động cho mình.
Hai người họ lại vật lộn một hồi, mới lấy được điện thoại của chị Hắc ra, sau đó để Mạc Hiểu Linh cầm, cho chị Hắc gọi điện thoại.
Ngô Linh đoán không sai. Chị Hắc là người của phái Ngũ Sắc. Cô ta có thể sai khiến quá nhiều người. Rất nhanh, cô ta liền gọi một người ở Dân Khánh đến cứu viện.
“Có sao không?” Mạc Hiểu Linh hỏi.
Cô ta có chút phòng bị. Cô ta không tin rằng chị Hắc có mối quan hệ nào tốt đến mức có thể tin cậy được. Lúc hai người họ xảy ra chuyện, gặp phải tình huống xấu, bọn họ không có đến một cách để tự vệ.
“Nếu như không được, thì báo cảnh sát đi.” Mạc Hiểu Linh cắn răng nói.
Không giống với những chuyên gia kia, quan hệ giao thiệp của Mạc Hiểu Linh không mạnh đến mức có thể nhờ vả Cục cảnh sát. Chị Hắc cũng không thể. Nếu không phải vậy, thì bọn họ đã không phải nhọc công đi vứt xác của Kim San San rồi.
Nhưng bây giờ, thi thể Kim San San đã bị thi biến, biến thành cương thi. Nông trường bỏ hoang kia lại là một nơi kỳ quái như vậy. Mạc Hiểu Linh đánh cược là cảnh sát không tìm được chứng cứ.
Chị Hắc nói: “Tìm cảnh sát cũng vô dụng. Sớm muộn cũng phải tìm bọn họ. Con mắt của cô, thân thể của tôi, cũng không phải vào bệnh viện là có thể giải quyết.”
Mạc Hiểu Linh không lên tiếng.
“Cô có người muốn tìm sao?” Chị Hắc đột nhiên hỏi.
Mạc Hiểu Linh không lên tiếng.
Chị Hắc cũng không hỏi thêm gì nữa.
Trong đầu Mạc Hiểu Linh lại hiện lên một số khuôn mặt.
Cô ta vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Những tác dụng phụ kia có thể giải quyết một cái thì hay một cái.
Chị Hắc đột nhiên hỏi: “Cô tại sao lại nghĩ đến đem thi thể vứt ở nơi này?”
Mạc Hiểu Linh sửng sốt.
“Chỉ vì công ty cô làm việc đã từng khảo sát qua khu này hay sao?” Chị Hắc lại hỏi.
Mạc Hiểu Linh vừa nhớ lại, vừa suy nghĩ.
Tôi không nghĩ đến chị Hắc sẽ hỏi câu này. Câu hỏi này nghe thì là đang oán trách, nếu không cũng chỉ là tìm đề tài nói chuyện thôi. Nhưng nếu nói ra, thì cái loại “trùng hợp” này lại khiến người ta không lạnh mà run.
Chuyện này cũng tính là một phần của vận mệnh, là do Ông Trời sắp đặt ư?
Tôi không khỏi suy nghĩ theo hướng này.
Trong hồi ức của Mạc Hiểu Linh đột nhiên xen vào một đoạn ngắn.
“Trước đó… Tôi tìm Thầy Bói bói qua…” Mạc Hiểu Linh chần chờ nói: “Bói lộ trình…” Cô ta đột nhiên nín thở, cơ thể hơi run rẩy.