Rõ ràng chị Hắc đã có kế hoạch từ trước, đó là lợi dụng hồn ma ở thôn Tang Hoa để luyện ma.
Mạc Hiểu Linh như chim đã vào lồng, chỉ còn cách làm theo lệnh của chị Hắc. Bằng không, nhiều hồn ma thế này, mà cô ta lại bị mù, thì chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây.
Chị Hắc lặp đi lặp lại chú ngữ, Mạc Hiểu Linh kiên nhẫn ghi nhớ.
Hình như A Trang đã làm gì đó, khiến cho bầy ma cách thật xa, đồng thời không ngừng gào la thê thảm, không thể đến gần.
Tôi có thể nghe thấy tiếng hô hấp của A Trang, anh ta đang thở hổn hển, hình như còn đang phát run.
Mạc Hiểu Linh cũng đang run, nhưng tinh thần thì vẫn có thể tập trung được.
Tôi cũng nghe thấy lời chú mà chị Hắc đang đọc. Chú ngữ được cô ta đọc thật chậm, để Mạc Hiểu Linh ghi nhớ được, tôi cũng nhớ. Chuyện này giống hệt một giờ học ngoại ngữ cưỡng chế, dựa vào trí nhớ học thuộc như con vẹt một chuỗi từ mới dài thượt. Mà ngoài cách học vẹt ra cũng chẳng còn cách nào khác.
Mạc Hiểu Linh lặp lại nội dung câu chú một lần, hỏi: “Vậy được chưa?”
Tuy rất phức tạp, nhưng để ghi nhớ âm đọc của một câu chú thì không mấy khó khăn.
Chị Hắc đưa tay nắm lấy tay Mạc Hiểu Linh.
Mạc Hiểu Linh cảm thấy tay mình đau nhói như bị rạch đứt.
Máu đã chảy ra, nhưng vết thương nhanh chóng được thứ gì đó dán lên.
“Niệm đi.” Chị Hắc thều thào.
Mạc Hiểu Linh nén cơn đau, đọc lại bài chú vừa học thuộc.
Cùng với âm thanh bài chú được đọc ra, tiếng gào la của bầy ma ở bên ngoài trở nên to hơn. Còn có thứ gì đó đập mạnh vào các vật cứng xung quanh, phát ra những âm thành ầm ầm; có cả tiếng móng tay cào vào kim loại nghe chát chúa lỗ tai, tất cả những âm thanh ấy vây lấy Mạc Hiểu Linh, vòng quanh mặt đất càng vang to hơn.
Tiếng kính vỡ phá tan trạng thái đông cứng.
A Trang gào lên một tiếng.
Mạc Hiểu Linh cũng đã đọc tới âm tiết cuối cùng của bài chú.
Cô ta vừa dứt, thì bàn tay đang nắm lấy cô ta cũng đã thả ra.
Mạc Hiểu Linh cảm thấy có gió thốc vào mặt mình, mang theo mùi máu tanh nồng.
Tôi có thể cảm nhận được một cách thật rõ ràng có mấy luồng âm khí rớt xuống gần mình.
Chớp mắt, lại có một luồng âm khí mới xông ra.
Trước mắt Mạc Hiểu Linh chợt bừng sáng.
Cô ta đã nhìn thấy bầy ma đang tụ tập xung quanh.
Trên vỉa hè của thôn Tang Hoa là tập trung nhiều ma nhất. Những người dân trong thôn sau khi chết đã lưu lại ở đây. Nói chính xác hơn thì chắc là sau khi họ giết chết gã Mậu Lão Tứ mà chị Hắc phái đến, rồi trở lại chỗ này.
Ông chủ tiệm tạp hóa, con dâu trưởng thôn đều có mặt và họ cũng đều đã biến thành hồn ma.
Mạc Hiểu Linh đã nhìn thấy chính mình, chị Hắc và cả A Trang.
A Trang là một người đàn ông cao lớn, diện mạo khá hung tợn. Nhưng vẻ mặt của anh ta đang cực kì hoảng loạng, chẳng hợp với tướng mạo chút nào.
Mạc Hiểu Linh nhìn thấy anh ta luống cuống rút từ trong ngực ra một xấp bùa, vung loạn xà ngầu ra xung quanh.
Cảnh tượng này làm Mạc Hiểu Linh nhớ đến tuổi thơ của mình.
Lúc mà cô ta, Vạn Quý Sinh và ông Tôn đến tòa nhà bỏ hoang đó. Lúc ấy bạn của ông Tôn cũng làm như vậy.
Nhưng hai trường hợp rõ ràng rất khác nhau.
Bùa mà bạn của ông Tôn kiếm được là hàng giả. Còn thứ trong tay A Trang là hàng thật trăm phần trăm.
Khi những lá bùa rơi xuống, chúng rơi một cách hoàn toàn phản lại quy tắc rơi tự do. Giống như có một sợi dây nối chúng lại với nhau, khiến chúng tạo thành một vòng tròn rất chuẩn, bao bọc ba người kia ở bên trong.
Bầy ma nhào đến, đang lơ lửng giữa không khí thì giống như chạm phải một vật cản gì đó, dội ngược trở ra ngay lập tức.
Những lá bùa phát ra ánh sáng vàng kim yếu ớt, nhìn vào rất thần kì.
Đám ma chỉ đành đi loanh quanh vòng tròn do những lá bùa tạo ra. Nắm đấm, móng tay, răng nanh của chúng đều bị ngăn lại bên ngoại bởi bức tường ngăn cách vô hình kia. Chúng giương nanh múa vuốt, tư thế đầy vẻ hù dọa, liên tục tông ầm ầm vào tường ngăn cách.
Bên trong, chị Hắc nắm lấy tay của Mạc Hiểu Linh rạch một đường, sau đó cũng tự rạch lên người mình một đường.
Bộ dạng chị Hắc lúc này đã phát sinh biến đổi cực lớn, già yếu lụm khụm hệt như một bà già trăm tuổi.
Động tác tuy chậm chạp nhưng rất dứt khoát, cô ta áp sát hai vết thương lại với nhau.
Theo mệnh lệnh của cô ta, Mạc Hiểu Linh bắt đầu niệm chú. Vết thương của hai người không còn chảy máu nữa, còn diện mạo của chị Hắc đã trở nên tiều tụy già cỗi hơn.
“Lách tách” – một lá bùa đã bị nát, biến mất.
Màn ngăn đã bị rách.
Hệt như bài đô mi nô, những lá bùa nối tiếp nhau biến thành tro bụi, màn ngăn hoàn toàn tan biến.
Những hồn ma lao về phía A Trang, bấu chặt thân thể anh ta, xé toạc ra làm hai, máu văng tung tóe trên đất.
Mục tiêu tiếp theo là chị Hắc.
Chị Hắc đã buông tay ra, rũ người trên xe lăn.
Bầy ma tông ngã chiếc xe lăn, đấm mạnh lên người chị Hắc.
Chị Hắc hệt như một người đất, cú đấm làm đầu cô ta lõm xuống, nhưng không hề chảy máu.
Ngay vị trí ban đầu của chị Hắc, một con ma chợt xuất hiện giữa không khí, đôi mắt đỏ ngầu, da trắng như tuyết, máu tóc đen dài tung bay.
Mạc Hiểu Linh nghe thấy tiếng cười sang sảng của chị Hắc.
Bóng tối một lần nữa nuốt mất cảnh vật trước mắt Mạc Hiểu Linh, cơn gió lạnh như cắt đang thốc vào mặt đã trở nên ấm áp.
Cô ta nghe thấy nhiều tiếng gào thét hơn, thoáng cảm nhận được âm khí xung quanh đang biến hóa hỗn loạn.
Tôi thì càng cảm thấy rõ ràng hơn.
Những âm khí ấy đang biến mất từng luồng từng luồng một. Chỉ mỗi luồng âm khí mới sinh ra là đang nhanh chóng lớn mạnh lên như vũ bão.
Trước mắt Mạc Hiểu Linh lần nữa xuất hiện cảnh tượng tử vong.
Nhưng lần này, không phải ma giết người, mà là ma giết ma.
Cô ta nhìn thấy chị Hắc tàn sát khắp nơi, nuốt những hồn ma trong thôn Tang Hoa vào bụng dễ như bỡn.
Bây giờ chị Hắc giống như con Thao Thiết* tham ăn trong truyền thuyết, dạ dày không đáy, ăn bao nhiêu cũng được.
* Một con quái vật tham ăn trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc.
Bầy ma trong thôn Tang Hoa hoảng sợ tháo chạy, nhưng bị chị Hắc dễ dàng đuổi kịp, vừa bắt được là nhét vào trong miệng ngay.
Hồi lâu, tiếng la hét đã lùi xa, không gian yên tĩnh trở lại.
Mạc Hiểu Linh chống gậy thở hổn hển, đuối sức ngã quỵ xuống đất.
Cô ta ôm lấy vết thương trên tay mình. Nhưng chẳng hề mò được vết thương, mà chỉ mò thấy sẹo đã liền da.
Tác dụng phụ bắt đầu ào đến, còn có một cảm giác quái lạ đang hoành hành trong người cô ta.
Cô ta có thể loáng thoáng cảm thấy có một sợi dây đang quấn chặt lấy tim mình, đồng thời xuyên ra khỏi thân thể, không ngừng vươn ra thật xa. Đầu dây bên kia đang quấn lấy chị Hắc.
Nhưng, đến cùng là ai đang cột ai thì cô ta không rõ.
Cô ta đang cắn răng chịu đựng.
Không biết từ lúc nào, sợi dây rút lại, chị Hắc đã quay lại.
Tôi cảm thấy người duy nhất quay lại không phải là chị Hắc, không đúng, không phải là con ma duy nhất quay lại.
Chị Hắc ném thứ gì đó xuống trước mặt Mạc Hiểu Linh.
“Cô có thể dùng hồn ma để trút bớt tác dụng phụ không?” Chị Hắc hỏi.
Mạc Hiểu Linh gật đầu.
Theo sự hướng dẫn của chị Hắc, cô ta đã chạm được vào một đám âm khí.
Không chút khách sáo, Mạc Hiểu Linh liền phóng thích tác dụng phụ ra.
Con ma kia chưa kịp phát ra tiếng hét cuối cũng thì đã tan biến.
Mạc Hiểu Linh thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng tử vong của hồn ma.
Có điều, như vậy cũng đã giảm được một chút ảnh hưởng của tác dụng phụ.
“Gọi người đến đón chúng ta đi.” Chị Hắc nói.
A Trang đã chết, hình như cô ta không hề có cảm xúc gì cả.
Nhưng thông qua sợi dây, Mạc Hiểu Linh có thể cảm thấy chị Hắc đang có chút tiếc nuối. Nhưng chỉ là sự tiếc nuối do mất đi thuộc hạ mà thôi.
Mạc Hiểu Linh mò được di động của chị Hắc, gọi điện nhờ người đến.
Họ đã đợi ở thôn Tang Hoa rất lâu mới có tiếng xe.
Người chị Hắc tìm đến là anh Báo, chính là anh Báo lúc trước được họ mời đến làm người dẫn đường.
Tuy màu sắc đánh dấu giữa A Trang và anh Báo trong danh bạ của chị Hắc khác nhau, nhưng hiển nhiên là anh Báo không phải không biết gì về chị Hắc.
Sau khi đến, gã hít một hơi, hỏi: “Các người làm gì mà ra nông nỗi này vậy? Chỗ này… đợi đã, chỗ này… Chị Hắc đâu rồi? Sao có mỗi mình cô vậy?”
Anh Báo đang bàng hoàng, chắc là khi nhìn thấy cái xác không còn nguyên vẹn của chị Hắc, đã không nhận ra. Và gã ta cũng không nhìn thấy hồn ma của chị Hắc.
Mạc Hiểu Linh tuân theo hướng dẫn của chị Hắc, nói ra ám hiệu nhận diện kết nối, chứng minh mình là truyền nhân của phái Ngũ Sắc.
Giọng nói của anh Báo có pha chút kinh ngạc: “Chị Hắc chết rồi à? Vậy ra… cô cũng thật là lợi hại đấy chứ. Được lắm!”
Gã chỉ tấm tắc một câu như thế, rồi chủ động dìu Mạc Hiểu Linh lên xe.
Mạc Hiểu Linh ngã người ra ghế, thân thể thả lỏng được đôi chút.
“Phải rồi, sau chuyến đó các người có liên lạc với hai người kia không? Hai thằng cha đó phiền chết đi được, cứ liên tục tìm tôi hỏi thăm các cô, cùng hỏi tình huống của cái người đã chết kia. Lúc trước chị Hắc có nói đến sự phiền hà này đâu. Cô chuẩn bị giết họ đúng không? Cả cái thôn Tang Hoa nữa… Thôn này có phải do chị Hắc gây ra không? Mất chỗ này thì bất tiện lắm đấy.” Anh Báo này lắm lời đến không ngờ, giọng điệu cũng mang theo lo lắng.
Mạc Hiểu Linh trầm ngâm mấy giây rồi hỏi: “Một người đàn ông khác, là Thầy Bói đó, cậu ta có tìm anh không?”