Lúc ở trên núi Quảng Nguyên, tôi không có tâm trạng nghĩ về những thứ này. Nhưng vì chuyện của Viên Tiểu Mai, tôi lại bắt đầu nhớ lại và suy nghĩ về nó.
Chỉ tưởng tượng thì tôi chắc chắn không thể tưởng tượng ra được nguồn gốc chân tướng ra sao. Đưa ra nhiều phỏng đoán hơn nữa cũng chỉ là đoán bừa thôi. Trái lại là những cảnh tượng tôi nhìn thấy, tận mắt chứng kiến khiến tôi không có cách nào thả lỏng được.
Suy nghĩ như thế một hồi, càng nghĩ tôi lại càng thấy bức bối.
Người dẫn đường và tên tài xế Tống Tạng kia cũng xen lẫn trong kí ức của tôi.
Con yêu quái giống như sói mà người dẫn đường gặp phải, toà nhà bị bỏ hoang, hồn ma đột nhiên xuất hiện…
Chiếc xe tang do Tống Tạng lái, những cái xác bị đưa đến lò hoả thiêu, giữa đường bị tấn công và cả hậu quả do việc anh ta đến trễ…
Những điều này đều phù hợp với tình trạng của thế giới đó.
Người dẫn đường và Tống Tạng chắc hẳn đã gặp phải những con ma và yêu quái khác, nhưng sau khi họ chết, họ lại biến thành ma, giết người, cướp đất…
Nếu như mới ra đời đã sống trong cái thế giới như thế, có lẽ sẽ tập quen dần.
Nhưng hiện tại, năm 2023 thì thế giới này vẫn rất bình yên, trong thời gian bảy năm đã xảy ra một sự thay đổi lớn như thế, thật khiến người ta sợ hãi.
Cái tương lai mà Nam Cung Diệu thấy được thông qua con ma già Mạc Vấn cũng hiện lên trong đầu tôi.
Đều không phải kết cục tốt gì.
Tôi bỗng cảm thấy buồn phiền.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng hi sinh từ lâu rồi, cũng không nghĩ đến việc mình sẽ trở thành một vị anh hùng nổi tiếng thế giới. Nhưng cũng giống y như lúc tôi thấy bất mãn khi nhìn thấy nhóm Chuyên gia tự tìm đường chết vậy. Bản thân bỏ ra nhiều thứ, người khác không biết thì thôi, nếu như họ tỏ thái độ không tôn trọng thì tôi sẽ không thể kiềm nén được cảm xúc của mình.
Gã Béo và Tí Còi thở dài, có lẽ cũng hiểu được suy nghĩ của tôi.
Ra tay hành hiệp trượng nghĩa, nhưng lại cứu phải một đám vong ân bội nghĩa!
Quách Ngọc Khiết không hiểu: “Không còn hy vọng là sao? Chẳng phải anh đã nói là, cái thế giới đó vẫn có tổ chức chính phủ, còn có thiên sư sao? Tại sao lại không còn hy vọng?”
Trần Hiểu Khâu nói: “Là đầu hàng rồi? Thiên sư cũng chỉ thu chút tiền bảo kê thôi, việc làm này không có gì khác so với ma quỷ. Có lẽ là không nộp tiền thì sẽ bị đuổi đi. Những người bị đuổi đi, cho dù không chết thì trong cuộc sống cũng gặp rất nhiều rắc rối. Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của em. Lâm Kỳ cũng chưa từng thấy qua những thiên sư ở đó. Có thể là do những người trong Đoàn Kịch Nói thường xuyên phải tính kế người khác nên nhìn ai cũng thấy không phải người tốt.”
Tình trạng của Tống Tạng cũng đâu có tốt đến mức nào.
Lúc đưa tang, đám người mà Tống Tạng nhìn thấy, trông thì đều tỏ vẻ nhẫn nhịn, một mặt mong Tống Tạng có thể bình an quay về, mặt khác thì lại ngó lơ.
Tôi không nói những chuyện này ra, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, xem như là đồng ý những lời Trần Hiểu Khâu nói. Biểu tình trên mặt tôi cũng được thu về.
Quách Ngọc Khiết nói: “Không thể nào? Như vậy chẳng phải là… Chắc vẫn còn có người không chịu khuất phục chứ? Em không tin mọi người đều chịu thoả hiệp. Chính phủ, nhà nước, những người nắm quyền bây giờ, còn có thể chịu được cảnh có thứ gì đó đe doạ tính mạng của họ sao? Còn có nhà khoa học, học thuyết vô thần gì đó… Chắc phải có người không phục chứ? Có thể Lâm Kỳ chưa gặp phải thôi.”
Cô ấy có một suy nghĩ rất lạc quan.
Tôi thì không lạc quan được như thế.
Tuy rằng tôi không có nhìn thấy toàn cảnh của thế giới đó, nhưng bầu trời xám xịt khiến tôi cảm thấy khó chịu, những con ma lộng hành cũng không giống như là chịu sự kiểm soát của con người.
Có lẽ cái thế giới đó thật sự có “vùng đất sạch”, lưu giữ lại cảnh vật của thế giới hiện tại, nhưng những “vùng đất sạch” như thế cũng sẽ không tồn tại một cách độc lập.
Trong xã hội hiện tại, tự cung tự cấp đã không còn tồn tại nữa, toàn cầu hoá là điều tất yếu. Trong cái laptop trước mặt tôi này có rất nhiều những bộ phận linh kiện do nhà máy nước ngoài sản xuất. Về mặt lương thực thực phẩm, Dân Khánh lại phải nhập lương thực từ những tỉnh nông nghiệp.
Tự cung tự cấp đồng nghĩa với việc chất lượng cuộc sống sẽ giảm, văn minh sẽ bị đẩy lùi.
Nếu như những “vùng đất sạch” đó không có giao lưu với thế giới bên ngoài, trăm phần trăm là tự cung tự cấp, e rằng cũng không tồn tại được bao lâu.
Tôi nhớ rất rõ, cái thế giới đó còn có các sản phẩm khoa học kĩ thuật. Có xe hơi, máy bay, có toà nhà chọc trời. Vậy thì chắc cũng phải có vũ khí.
Vẻ mặt tôi tối sầm lại.
Quách Ngọc Khiết lên tiếng hỏi thăm tôi.
Tôi trả lời một cách qua loa.
Bây giờ trong đầu tôi chỉ toàn suy nghĩ tiêu cực, thật sự không tiện nói ra.
Quách Ngọc Khiết bản tính lạc quan, cũng không có hỏi gì thêm.
Tí Còi chen ngang: “Tôi cảm thấy suy đoán của anh Kỳ rất đúng. Trong bảy năm, đâu thể nào mọi người đều chấp nhận chuyện đó được. Có những nơi có thể sẽ xảy ra chiến tranh, có những nơi thì người ta chết cả rồi. Còn có linh hồn… Và có những nơi, người ở đó toàn bộ đều bị tẩy não.”
Gã Béo gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Những nơi như Đoàn Kịch Nói mà tôi từng nhìn thấy, có thể chính là “khu đất sạch” yên bình trong cái thế giới đó.
Tôi bỗng rùng mình.
“Anh Kỳ có tìm thấy bọn tôi không?” Tí Còi tò mò.
“Tôi làm gì có cơ hội đi tìm mọi người.” Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện này.
“Anh cũng không đến Dân Khánh?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Tôi lắc đầu.
“Nói không chừng, chúng ta nằm trong tốp người bị mất mạng…” Tí Còi đột nhiên lên tiếng.
Toàn bộ mọi người đều im lặng.
Điều này thật sự có thể chứ.
Diệp Thanh chắc chắn sẽ không từ bỏ chấp niệm của mình. Nếu anh ta mất kiểm soát phát điên, cũng chỉ ra tay giết hết mọi người chứ không hề thay hình đổi dạng, biến thành một thứ mới, chiếm lấy Dân Khánh.
Vậy rất có thể, Dân Khánh sẽ biến thành một thành phố chết chóc.
Trước năm 2030, chúng tôi chết cả rồi, điều này cũng có thể xảy ra.
Không ai mong muốn điều này xảy ra cả.
Lại trò chuyện thêm một lát, mấy người chúng tôi đều kết thúc cuộc gọi trong tâm trạng nặng nề.
Gã Béo tìm cho tôi gối và chăn, bảo tôi ngủ trong phòng ngủ cho khách.
Tôi trằn trọc cả đêm, khó khăn lắm mới say giấc được.
Trong giấc mơ, tôi lại nhìn thấy cái bầu trời xám xịt đó.
Đây chỉ là một giấc mơ bình thường thôi.
Những hồn ma tôi từng thấy lần lượt xuất hiện, giết người, cướp đất, đặt ra những quy tắc mới. Những nạn nhân đó chết rồi lại chết, không thể thoát khỏi số phận đó được.
Đến cuối cùng, những thứ này đều biến mất cả.
Tôi nhìn thấy địa danh nổi tiếng ở Dân Khánh – toà nhà cao ốc Hoàn Cầu. Những tấm kính trên toà nhà chọc trời này bám đầy bụi. Khi nhìn lên cao mới thấy nóc của toà nhà này đã bị cắt ngang một cách ngay ngắn.
Cảnh tượng dưới đất trông rất hỗn loạn.
Những mảnh đất đá vụn của toà nhà và mảnh vụn của xác người chất ngổn ngang dưới đất.
Một giây sau, tôi lại nhìn thấy thôn Sáu Công Nông.
Trên tấm bảng trước cổng khu dân cư nhuốm đầy máu tươi. Cái chữ “sáu” đóng trên tường cũng bị rơi xuống giữa hồ máu.
Đi một mạch vào trong thôn Sáu Công Nông, đâu đâu cũng thấy máu.
Trên mặt đất có những dòng máu tươi, trên tường nhuốm máu, có những cái thì là máu phun lên trên tường, có cái thì chấm bi, còn có những giọt máu chảy thành dòng, hoặc một mảng máu đỏ tươi…
Tôi nhìn thấy cửa toà nhà số sáu.
Cửa sắt bị kéo ra, nhưng bên trong toà nhà rất sạch sẽ.
Không có máu, không có mảnh vỡ gì cả.
Từ lầu một đến lầu năm, mọi thứ đều bình thường.
Trên cầu thang đi từ tầng năm lên tầng sáu, cũng không thấy cái cửa ra vào dị không gian.
Cửa phòng nghiên cứu vẫn như cũ, quanh năm suốt tháng không ai quét dọn, trên bảng hiệu và lan can bám đầy bụi.
“Lạch cạch”, cánh cửa mở ra.
Tôi nghe thấy tiếng “tích tắc tích tắc”.
Tôi cảm nhận được âm khí của Diệp Thanh.
Nhịp tim tôi càng đập càng nhanh, tôi cảm thấy bất ổn, cảm thấy sợ hãi, nhưng tôi cũng đã nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng nghiên cứu.
Trên trần nhà trong phòng khách, trong dãy hành lang sâu hun hút đang treo đầy những cái xác.
Tôi nhìn thấy đám người Thanh Diệp, nhìn thấy đám Tí Còi, nhìn thấy cha mẹ và em gái.
Bọn họ bị treo trên trần nhà, ngoại trừ khuôn mặt ra thì trên người không có chỗ nào lành lặn cả.
Máu tươi chảy xuống từ tay chân họ, xếp thành một câu chữ trên mặt đất.
Tôi không nhìn thấy dòng chữ cụ thể là gì, nhưng hình như lại nghe thấy tiếng của bọn họ.
“Anh hai… Cứu em…”
“Lâm Kỳ…”
“Anh Kỳ…”
“Cứu tôi…”
“Cứu chúng tôi…”
“Cậu không cứu được ai đâu.”
Câu nói lạnh lùng của Diệp Thanh như một tia sét đánh thẳng vào người tôi, tôi giật mình tỉnh giấc.
Tôi thở hổn hển, nhìn lên trần nhà xa lạ này.
Là mơ, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi…
Cũng phải, cho dù những người khác từ bỏ rồi thì Diệp Thanh cũng sẽ không chịu từ bỏ.
Vì vậy, giống Tí Còi đã nói, những người Dân Khánh, chúng tôi… đều chết cả rồi…
Tôi cảm thấy buồn bã, lại có cảm giác như được giải thoát.