Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1492: Thiên tai (2)



Sức hút của nó mỗi lúc một tăng lên cùng với sự mở rộng của hố đen.

Thân thể tôi đã sắp bay lên, may mà có Hàn Vân níu tôi lại.

Nó không có thực thể, nhưng lại trụ vững hơn người sống có thân thể.

Hàn Vân tiếp tục kéo tôi tiến tới.

Bên cạnh tôi lại có người bay lên, cất tiếng gào thét, hai tay huơ loạn xạ, muốn bám vào thứ gì đó để giữ thân thể lại.

Tôi còn trông thấy một người bay lên rồi tông vào tường bao khu chung cư, rớt thẳng xuống đất.

Ông ta đã không thể la hét nổi nữa.

Có người may mắn hơn ông ta, chụp được ô cửa kính ở ngoài ban công, nhọc nhằn bò vào bên trong.

Có người thì bám lấy gốc cây, bám lấy vạt cỏ trên bãi cỏ.

Cũng có những người ôm nhau thành một chuỗi, người này kéo người kia giống như con diều dài phấp phới trong gió, cùng bay vào trong hố đen.

Tôi đã bị ai đó tóm được.

Mái tóc dài của người phụ nữ bay phần phật, vẻ mặt đang tràn đầy sợ hãi.

Cô ta bám chặt cứng tay áo của tôi, hai mắt trợn to, dù xung quanh trời đang tối, cũng khiến người ta nhìn thấy rõ ràng.

“Cứu với…”

Giọng cô ta đã lạc hẳn, méo mó đến mức cố lắm mới nghe ra.

Tay áo tôi phát ra một âm thanh nhỏ.

Thân thể người phụ nữ đã bay lên thêm mấy centimet nữa, khiến cô ta hãi hùng hét toáng lên.

Tôi có thể giơ tay giữ lấy cô ta.

Tôi quay qua nhìn Hàn Vân.

Tôi không biết cực hạn năng lực của nó nằm ở mức nào.

Nếu đổi lại là tôi, thì cứu được một người bao giờ cũng là chuyện tốt.

Chuyện này khác với đôi vợ chồng súc sinh trước đó.

Nhưng cái ý nghĩ nãy chỉ thoáng qua trong đầu tôi được một giây.

Hàn Vân không quay lại nhìn tôi, mà vẫn tiếp tục kéo tôi tiến tới.

Tốc độ của nó không hề giảm xuống, xem ra kéo thêm một người cũng không đuối lắm.

“Cứu tôi với!”

Người phụ nữ la hét van xin.

“Xin lỗi.”

Tôi nói xong, liền giằng bàn tay cô ta ra.

Cô ta bám chắc đến mức tôi phải xé rách tay áo của mình mới thoát được cô ta.

Thân thể cô ta bay lên, mang theo tiếng hét thảng thốt.

Tôi loáng thoáng cảm nhận được ánh mắt căm hận mà cô ta vứt lại cho tôi.

Bấy giờ, Hàn Vân mới quay lại nhìn tôi.

Tôi không có biểu tình gì.

“Tại sao?”

Hàn Vân hỏi, trong giọng nói có ẩn chứa tò mò: “Tôi cứ ngỡ anh là một người thích giúp đỡ người khác cơ đấy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 468

Tôi chẳng biết tại sao nó lại có sự hiểu lầm ấy.

Vốn dĩ tôi đâu có đáng được xem là người dễ rung động và thích giúp người khác.

“Vì thấy nó vô nghĩa.”

Tôi đáp đúng một câu.

Hàn Vân nhìn sững tôi một lát rồi tiếp tục kéo tôi về phía trước.

Tôi thoáng quan sát cái hố đen đang mở rộng nhanh đến chóng mặt.

Theo kế hoạch ban đầu, tiếp đến chúng tôi cũng phải đi vào dị không gian và tìm đường sống ở bên đó.

Bây giờ chưa để mình bị hút vào, chẳng qua chỉ vì chúng tôi chưa tìm ra đủ người.

Ở dị không gian bên này, Hàn Vân kể ra cũng có thế lực và phương pháp sống.

Nhưng diện tích bên này còn nhỏ hơn bên thế giới tương lai rất nhiều.

Nếu lưu lạc vào thế giới tương lai trước, mà nhóm Lưu Miểu không đi vào chỗ này, mà lại đi vào bằng một cửa dị không gian khác, thì chúng tôi đừng mong đến chuyện tập hợp lại.

Tôi quay lại nhìn về một hướng khác.

Chợt có tiếng chuông văng vẳng vang lại.

Tuy cách rất xa, còn bị các tòa nhà ngăn cách, nhưng tôi vẫn cảm nhận được một cơn sóng kỳ lạ cuộn trào trong không khi.

Chắc là hai cửa dị không gian đều đã mở, đều đang hút người vào, nuốt chửng khu Dương Sơn này.

Đột nhiên Hàn Vân kêu lên một tiếng.

“Anh Hàn.”

Có tiếng bé gái kêu vang.

Đứa bé ấy trông hoàn toàn lạc điệu với xung quanh, mặc một chiếc váy xòe rộng dài, còn có một mái tóc xoăn dài vàng óng chẳng hợp với khuôn mặt người phương Đông gì cả.

Cô bé giống như một coser chưa trang điểm vậy, quần áo, tóc tai đều đã ổn, khuôn mặt tuy dễ thương, nhưng lại không hợp so với tạo hình.

Mà tạo hình của cô bé cũng quá khoa trương.

Những người xung quanh đều đang lẩn tránh nó.

Tôi cũng đã trông thấy Nam Thiên đang ở bên cạnh cô bé.

Nam Thiên cũng đã trông thấy tôi, có lẽ còn nhìn thấy cả Hàn Vân.

Hàn Vân kéo tôi đến tòa lầu chung cư ấy.

Núp trong này tuy vẫn còn cảm thấy có gió, nhưng không dữ dội lắm.

Tầng trệt và cầu thang lên tầng trên đều đang chật ních người.

Có người còn chui vào nhà của người khác ở tầng trệt.

Nam Thiên thở dài: “Tôi còn đang suy nghĩ phải làm sao đây.

Cái gì ở trên trời vậy? Kì quan thiên văn hả?”

Nếu là kì quan thiên văn thì đỡ biết mấy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 164: Vui sướng và thống khổ

Tôi thấy Nam Thiên vẫn giữ được bình tĩnh, không mấy hoảng loạn, thì có chút an tâm.

Nếu trạng thái của anh ta bất ổn, tôi còn kéo anh ta đi tìm đường sống thì phiền phức lắm.

“Rời khỏi đây trước đã.”

Tôi nói thầm với Nam Thiên.

Những người xung quanh đang chăm chú nhìn chúng tôi.

Vừa rồi tôi và Hàn Vân dễ dàng đi vào trong này mà không bị bay đi, chắc đã khiến họ thấy kinh ngạc.

Một người đàn ông lên tiếng ngay lập tức: “Cậu em, sao làm được hay vậy?”

“Anh trai ơi, giúp tôi với.

Cầu xin các anh đấy!”

“Đại ca, đại ca, bây giờ phải làm sao!”

“Cậu em này, cậu thấy như vầy…”

“Đừng có nhao nhao nữa! Đây là bạn của chúng tôi, được chưa!”

Nam Thiên bị người ta ôm cứng, tôi cũng bị nắm chặt cánh tay.

Tôi ngơ ngác nhìn hai cái người tự nhận người quen kia.

Họ mặc đồ ngủ tình nhân, là một đôi vợ chồng trung niên.

Tôi còn chưa kịp hỏi Nam Thiên tiếng nào, thì họ đã tự xưng mình là bạn của Nam Thiên, Nam Thiên đã sống nhờ ở nhà họ.

Đương nhiên tôi chẳng tin những lời bịa đặt này.

Tôi nhìn sang Nam Thiên, thầm nghi là anh ta khi đi vào dị không gian, đầu đã bị va đập, bằng không thì cũng do thời gian nơi đây hỗn loạn, trước đó do bị xóa kí ức nhiều lần quá, nên cả bản thân mình là ai anh ta cũng chẳng rõ.

Có một cô gái đang đứng sau lưng Nam Thiên, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, cực kỳ sốt ruột.

Bà già đứng gần cô ta thì đang bấu chặt cứng cánh tay cô ta.

Nhìn vào cũng thấy đau.

“Tiểu Vũ, mày nói đi chứ! Đây chẳng phải là người gì đó của mày sao! Bảo họ đưa chúng ta đi đi!”

Bà già giục.

Cô gái chỉ cắn môi im lặng.

Những người xung quanh lập tức nhao nhao lên, điệu bộ như sắp xông đến.

Đám đông đang xao động, người sau xô đẩy người trước.

Tôi và Hàn Vân đang đứng ngay cửa, nên bị đẩy văng ra ngoài ngay.

Hàn Vân đã không còn níu tôi lại, nên vừa bị đẩy ra khỏi cửa, mất tường chắn gió, thân thể tôi liền bay lên.

Người đàn ông đang nắm lấy tay tôi cũng bay lên theo, tay còn lại của ông ta còn đang quơ quào túm lấy tóc của người phụ nữ.

Người phụ nữ một tay bấu chặt Nam Thiên, giống như đang cố bám lấy phao cứu sinh.

Nam Thiên vì thế cũng bị bay lên.

Sau lưng Nam Thiên, cô gái kia đang vô cùng hoang mang, vội thò tay đến tóm lấy đôi chân của anh ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Bà già đang đứng cạnh cô ta hoảng hồn lùi ra sau, nhưng lại bị quán tính của đám đông đằng sau hất một cái, loạng choạng té ra khỏi tòa lầu.

Bà già chỉ một mình, thể trọng lại nhẹ, nên bay lên rất nhanh.

Bà ta bay ngang qua người đàn ông đang bám lấy tôi thì giơ bàn tay khô đét ra, chụp trúng mặt ông ta.

Người đàn ông hét lên đau đớn.

Nhưng bà già không trụ nổi, để lại mấy đường móng tay trên mặt ông ta còn thân thể thì bay vèo lên cao mang theo tiếng gào hãi hùng.

Đám đông đang chen chúc trong tòa lầu thấy vậy cũng sợ vất vía, la hét ỏm tỏi.

Trong đó còn có tiếng hét của người bị hố đen hút đi.

Mỗi lúc càng đến gần hố đen, tôi càng nghe rõ âm thanh từ trong ấy vang ra.

Tôi đã bắt đầu thấy nghi ngờ suy đoán của mình trước đây.

Lúc trước tôi cứ nghĩ, do sự xuất hiện của tôi mà thời gian nơi đây bị rối loạn.

Tôi ở đây càng lâu thì cái dị không gian này càng đổ vỡ.

Cửa dị không gian xuất hiện dị biến, chắc cũng từ đó mà ra.

Nhưng bây giờ tôi đã nghe thấy tiếng gầm rống tạp loan.

Tiếng gầm quái vật đan xen với nhau, chỉ thoáng nghe qua, tôi đã nhận ra có đến mười mấy loại tiếng gầm của các loài quái vật khác nhau.

Thú gầm, chim kêu, rắn khè… trong đó lại có rất nhiều điểm khác biệt.

Và còn có rất nhiều tiếng kêu mà tôi chẳng nghe rõ là gì.

Chẳng lẽ bên kia cửa dị không gian đang tập trung rất nhiều quái vật? Sắc mặt tôi lập tức đen sì.

Vào dị không gian tìm đường sống là một chuyện, còn vào đó giống như dê vào miệng cọp lại là một chuyện khác.

Lẽ nào con ma già mà Hàn Vân nói đến, cứ ở bên khu Dương Sơn chẳng làm gì cả cũng vì lý do này? Nó hoàn toàn không phải là một con ma mạnh, chỉ là bị đám quái vật truy đuổi, thành con chó không nhà chạy trốn qua bên này sao? Trong đầu tôi hiện ra rất nhiều suy đoán, điều duy nhất có thể chắc chắn chính là không thể đi vào cửa dị không gian ngay lúc này được.

Tôi nhìn đám người bị hút vào mà dựng tóc gáy.

Tay tôi đột nhiên nhẹ hẫng đi.

Người đàn ông đang bám chặt tôi vừa la hét, vừa bay ngang qua tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.