“Ông Sterling, ông cũng không mong muốn sau khi chết đi Chris không có cách nào bước lên Thiên Đường đúng không? Ông càng không mong muốn album tưởng niệm của Chris bị những thứ tà ma khác… theo cách nói của các ông thì là ma quỷ, ác linh làm dơ bẩn đúng không? Nếu như ông có thể phối hợp với tôi, thì tôi sẽ dùng cách thức ôn hòa hơn để xử lí chuyện này.”
“Anh còn muốn như thế nào nữa chứ?”
“Tôi chỉ là muốn giải quyết chuyện này, cứu bạn của tôi thôi.”
“Máy quay đĩa ở phòng bên cạnh.”
“Cám ơn ông đã giúp đỡ.”
…
Bíp bíp… xẹt xẹt… cạch! Kẹt kẹt… bíp… xẹt xẹt…
“Ông Sterling, cái đĩa nhạc này là bị sao vậy?”
“Tôi không biết.”
“…”
“Tôi thực sự không biết mà. Khi công ty muốn làm album tưởng niệm, đã tìm ra đĩa gốc từ trong nhà kho, khi đó chúng đã bị như thế này rồi. Chắc hẳn là do vấn đề về bảo quản.”
“Tất cả đĩa gốc đều như thế này sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy album tưởng niệm được làm như thế nào?”
“Là dùng những đĩa nhạc khác để làm, không phải là đĩa gốc, mà là đĩa bản thu đầu tiên, là đĩa nhạc đời đầu được chế tác loạt đầu tiên, trong nhà kho cũng có lưu giữ. Thực ra, hai loại đĩa đó không có gì khác nhau cả, đĩa gốc chỉ là một trò bịp mà thôi.”
“Vậy bản đĩa nhạc đời đầu đâu rồi?”
“Đã đưa cho Best Music rồi, chủ tịch của Best Music rất thích, ông ta đã giữ lại.”
“Ông không có cách nào lấy được bản đĩa nhạc đời đầu sao?”
“Tôi không có cách nào cả.”
“…”
“Anh… muốn làm cái gì vậy?”
“Hê, ông nói thử xem?”
“Xin chờ một chút! Anh muốn làm lớn chuyện lên sao? Chủ tịch của Best Music không phải là một lão già đã bước một chân vào quan tài giống như tôi, nếu như không phải là cần làm album tưởng niệm, thì tôi đã sắp bị quên lãng hoàn toàn trong giới nghề nghiệp rồi. Chủ tịch của Best Music sẽ không phối hợp giống như tôi đây đâu.”
“Ông Sterling, ông và chủ tịch của Best Music có quan hệ rất tốt phải không?”
“Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy người trẻ tuổi như anh… đứa trẻ đó, đứa trẻ người da đen đó, còn có những người khác trong thời kỳ đó, dù là người da trắng hay người da đen… các anh đều điên rồi… Chris đã chết rồi, các anh không nên…”
“Điều này không có gì để nói cả, ông Sterling. Tôi không phải là người theo chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, đối với tôi mà nói thì người da đen, người da trắng, người da vàng đều không có gì khác biệt cả. Tôi có những chuyện mà tôi cần làm, những chuyện mà tôi muốn làm. Tôi cũng nhất định sẽ làm đến cùng. Tôi rất lý trí, tôi rất rõ ràng tôi đang làm cái gì, cho dù là qua vài năm sau, thậm chí là đến khi tôi chết đi, nghĩ lại về lúc hiện giờ, tôi cũng sẽ làm ra quyết định giống như vậy.”
“… Tôi sẽ nghĩ cách. Xin hãy cho tôi một chút thời gian.”
“Tôi chỉ có thể cho ông thời gian một ngày. Đừng có quên, hiện giờ cháu trai của ông đang rất nguy hiểm.”
“Tôi biết… tôi cũng có bản đời đầu của những đĩa nhạc này của Chris. Đều là những đĩa được chế tác cùng một lượt.”
“Vậy hãy nghe thử ngay bây giờ luôn đi.”
…
…
“Đây là cái đĩa cuối cùng rồi. Anh đều đã nghe qua hết rồi.”
“Những cái đĩa này không có vấn đề gì cả. Tôi cần phải nghe cái đĩa nhạc được dùng để sao chép đó.”
“Những cái này đều là được sản xuất cùng một lượt cả, đều giống nhau cả mà!”
“Trong mắt của ông thì chúng giống nhau, nhưng trong mắt của tôi thì không.”
“Anh… được rồi, được rồi! Tôi giúp anh nghĩ cách vậy!”
“Thời gian là một ngày đó.”
“Tôi biết rồi…”
Ngày 21 tháng 1 năm 2013, nhận được điện thoại của ông N.Sterling. File ghi âm cuộc gọi 201301211504.mp3.
“Ông Sterling.”
“Tôi có thể dẫn các anh trà trộn vào phòng làm việc của chủ tịch Best Music, đĩa nhạc của Chris được để trong phòng làm việc.”
“Năng lực làm việc của ông thật khiến người khác bái phục.”
“… Tôi có cách riêng của tôi.”
“Vậy thì, thời gian thì sao?”
“Ngay bây giờ. Bọn họ tan việc lúc năm giờ, tốt nhất là các anh nên nhanh lên một chút.”
“Được rồi.”
Ngày 21 tháng 1 năm 2013, đi đến tòa nhà làm việc của Best Music. File ghi âm 07520130121.wav.
“Anh thấy rồi chứ, chính là những cái đĩa nhạc này, giống y như đúc với những cái đĩa nhạc đó của tôi, chúng vốn là giống nhau mà.”
“Tôi cần phải nghe một lát.”
“Không có thời gian đó đâu! Các anh cần phải…”
“Tôi cần phải nghe thử những đĩa nhạc này.”
“Anh… thôi được. Cũng may là tôi đã có chuẩn bị sẵn rồi. Chỉ là những cái đĩa mà tôi đã sưu tầm đó, anh đổi chúng vào đi.”
Ngày 21 tháng 1 năm 2013, xác nhận được đĩa nhạc đời đầu của công ty Best Music không có gì khác thường.
Ngày 24 tháng 1 năm 2013, xác nhận được [Giọng ca của Thiên Thần] là do sao chép những đĩa nhạc đời đầu này để chế tác.
Ngày 25 tháng 1 năm 2013, xác nhận được trong công xưởng chế tác [Giọng ca của Thiên Thần] không có tình hình gì khác thường.
Ngày 27 tháng 1 năm 2013, siêu độ cho thi thể của Christiana. Xác nhận được nơi ở cũ của Christiana không có vấn đề gì. Xác nhận được nơi mà Christiana chết đi không có vấn đề gì.
Ngày 28 tháng 1 năm 2013, điều tra liệt kê ra được trên toàn thế giới có 35 người được nghi ngờ hoặc là được xác nhận là bị mất tích do [Giọng ca của Thiên Thần], chưa tìm ra được điểm giống nhau giữa các nạn nhân.
Kèm theo: Bản liệt kê tư liệu của 35 người.
Ngày 29 tháng 1 năm 2013, xác nhận được 17 đĩa nhạc [Giọng ca của Thiên Thần] không có vấn đề gì.
Ngày 11 tháng 2 năm 2013, xác nhận được 224 đĩa nhạc [Giọng ca của Thiên Thần] không có vấn đề gì.
Ngày 24 tháng 2 năm 2013, xác nhận được tòa nhà làm việc trước đây và hiện giờ của Công ty Quản lý Tinh Cầu đều không có vấn đề gì.
Ngày 8 tháng 3 năm 2013, xác nhận được 831 đĩa nhạc [Giọng ca của Thiên Thần] không có vấn đề gì.
Ngày 13 tháng 3 năm 2013, xác nhận được tòa nhà làm việc của Công ty sản xuất Băng đĩa Best Music không có vấn đề gì.
Ngày 27 tháng 3 năm 2013, xác nhận được 943 đĩa nhạc [Giọng ca của Thiên Thần] không có vấn đề gì.
Ngày 4 tháng 4 năm 2013, xác nhận được công ty và công xưởng chế tác đĩa nhạc của Christiana trước đây không có vấn đề gì.
Ngày 5 tháng 4 năm 2013, không có cách nào tìm được hung thủ gây ra cái chết của Christiana, các thủ đoạn như gọi hồn, truy hồn, lên đồng, bốc quẻ tính toán,… đều mất đi hiệu quả.
Ngày 5 tháng 4 năm 2013, tạm thời dừng lại việc điều tra. Kết quả sự kiện: Chưa tìm thấy nguyên do của sự kiện người nghe [Giọng ca của Thiên Thần] bị mất tích; chưa tìm thấy người bị mất tích do [Giọng ca của Thiên Thần]; Cổ Mạch bị mất tích. Sự kiện này được quy vào loại “chưa hoàn thành”, tiến hành quản chế dài hạn đối với [Giọng ca của Thiên Thần], thiết lập từ khóa “Christiana”, “mất tích”, “[Giọng ca của Thiên Thần]”, “hung thủ”, niêm phong và lưu giữ riêng file ghi âm.mp4 cùng với đĩa nhạc đã phát khi đó, xóa bỏ dấu vết về sự tồn tại của Cổ Mạch trong hiện thực.
—-
Tôi lặng lẽ nhìn một chuỗi ghi chép về thời gian đó. Không có manh mối, cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc nhất, tiến hành lục tìm toàn diện, xem xét mọi loại khả năng, đều thử làm những việc phí công mà không có kết quả.
Bốn người còn lại đó của Thanh Diệp dùng tâm trạng gì để đi nghe gần một ngàn đĩa nhạc đó chứ?
Mong đợi bản thân cũng bị mất tích sao?
Có lẽ là như vậy rồi.
Nếu như mà em gái, cha mẹ hay mấy người Tí Còi bị xảy ra chuyện giống như vậy, thì chắc là tôi cũng sẽ làm như thế. Rõ ràng biết là không có tác dụng gì cả, nhưng vẫn mong có thể xuất hiện một kỳ tích.
Nhưng mà kết quả, vẫn chỉ là hi vọng tan vỡ, biến thành tuyệt vọng.
Không, Diệp Thanh không có tuyệt vọng.
Ánh nhìn của tôi rơi vào câu nói cuối cùng trong tập hồ sơ.
“Xóa bỏ dấu vết tồn tại của Cổ Mạch trong hiện thực”, câu nói này có ý nghĩa gì chứ?
Diệp Thanh làm việc này sẽ không phải là bắn tên mà không có mục đích.
Tôi nghĩ không ra, cũng không biết là [Giọng ca của Thiên Thần] rốt cuộc là có chuyện gì nữa. Do quỷ hồn của Christiana đang quấy phá ư? Hay là do những thứ khác?
Tôi quyết định mở trang web ra, dò tìm từ khóa Christiana.
Năm nay chính là năm tưởng niệm bốn mươi năm ngày mất của Christiana, nhưng mà, Công ty Quản lý Tinh Cầu không có sắp đặt hoạt động, cũng không có kế hoạch phát hành album tưởng niệm mới. Ngày mất của Christiana là đúng vào ngay ngày lễ Giáng sinh, một ngày mà không hề thiếu tin tức, phóng viên làng giải trí cũng không quá thích nhai đi nhai lại chuyện của cô ta, ngay đến cả người hâm mộ, thì người vẫn nhớ được cô ta cũng không quá nhiều nữa rồi.
Bị quên lãng.
Đây là kết cục của đại đa số người.
Tôi sờ sờ cái USB có nhãn dán màu đỏ một lát, thở dài một hơi, tắt máy tính đi, đóng tập hồ sơ lại.
Tôi cho rằng một đêm này tôi sẽ không ngủ được, không ngờ là vừa đặt đầu xuống gối, thì đã rơi vào trong giấc mộng.