Cổ Mạch há to miệng, lộ vẻ ngơ ngác ngu người, “Tại sao tôi nghe được những âm thanh đó?”
Diệp Thanh đứng thẳng người, không trả lời, nhưng đây đã là trả lời.
Cổ Mạch mất tinh thần, “Bây giờ phải làm sao đây?”
Tôi nghe đối thoại lần đầu gặp mặt của hai người, rồi nghĩ đến cách họ giao lưu về sau, bỗng nhiên thấy dở khóc dở cười. Chỉ là lúc này Cổ Mạch không thể nào cười được. Với lại anh cũng không còn cái tính tùy hứng, nhảy nhót như lúc trước và sau này.
Tay của Diệp Thanh để trên đầu gối, ngón tay gõ gõ hai cái, anh nói: “Tôi chỉ có thể khiến anh không nghe được những tiếng đó tạm thời thôi.”
“Tạm thời? Tạm thời là bao lâu?” Cổ Mạch vội hỏi, lại cằn nhằn thêm câu, “Cái này chẳng phải giống như trị bệnh ung thư bằng hóa trị…”
“Đúng là giống như trị bệnh ung thư bằng hóa trị vậy, chỉ có bảo đảm sinh hoạt bình thường của anh mà thôi.” Giọng Diệp Thanh vẫn điềm đạm như vậy, hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của anh.
Vẻ mặt của đạo diễn Sở so với lần trước đã tốt hơn nhiều, biết được chuyện của Cổ Mạch không liên quan đến ma nữ đó liền cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Sau đó là chuyện giữa Diệp Thanh và Cổ Mạch, hai người chào tạm biệt đạo diễn Sở.
Hai người ra khỏi nhà đạo diễn Sở rồi bắt taxi bên đường. Diệp Thanh đưa địa chỉ: “Hẻm 666 đường Quốc Cường.”
Tôi nghe thấy địa chỉ này liền kinh ngạc.
Đó là địa chỉ thôn Sáu Công Nông. Lúc này Diệp Thanh đã trở về thôn Sáu Công Nông rồi sao? Phải chăng anh đã vào ở nhà số sáu lầu sáu rồi?
Cổ Mạch không hề biết đến địa chỉ này, khi lên xe còn cảm thấy có chút hồi hộp, sau đó từ từ thả lỏng người. Nhưng khi xe chạy được một lúc, đi vào khu đô thị ồn ào, dây thần kinh của anh lại căn lên.
“Á á á!”
Két ~~~ Đùng! Đùng!
Cổ Mạch giật lên một cái, anh nắm lấy tay của Diệp Thanh.
“Sao vậy?” Diệp Thanh rất bình tĩnh.
“Cậu nghe thấy gì không? Tiếng thắng xe… và…” Hàm răng Cổ Mạch va vào nhau cập cập.
“Không có.” Diệp Thanh vẫn bình thản.
Tổi ngẩng đầu lên nhìn bác tài, bác tài đang nhìn Cổ Mạch qua kính chiếu hậu, vẻ mặt như cảm thấy ngạc nhiên với lời nói lạ lùng của Cổ Mạch.
Một lát sau ~~~
“Khụ khụ khụ! Khụ khụ! Ưm… Ọe! Khụ khụ!”
Cổ Mạch quanh đầu qua, bàn tay nắm Diệp Thanh càng siết chặt hơn, tôi có thể thấy được nguyên một dấu lõm không tự nhiên trên cánh tay Diệp Thanh.”
“Hình như tôi… nghe được tiếng xa hơn nữa rồi.” Cổ Mạch nói với giọng run run, “Lúc nãy… hiệu ứng âm thanh đó có thể là ở trong phòng. Tôi làm sao…”
Tôi kinh ngạc nhìn qua Cổ Mạch. Trong phòng? Thực sự điều này thì tôi không thể phân biệt được, cũng không biết sao Cổ Mạch có thể phân biệt được nữa. Lúc nãy chỗ mà taxi chạy qua là khu dân cư bên đường. Cái tiếng ho do bệnh nặng đó là của người dân nào đó ở trong đấy phát ra sao?
Diệp Thanh ngước nhìn Cổ Mạch, “Không có gì lạ cả. Bởi vì tôi ở đây.”
Cổ Mạch quay đầu lại ngay lập tức, buông tay ra, nhìn Diệp Thanh có chút khủng khiếp, “Ý cậu là gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Diệp Thanh nghĩ nghĩ, “Máy phóng đại, anh hiểu không?”
“Cậu… phóng lớn năng lực của tôi ư?” Đồng tử của Cổ Mạch thu nhỏ lại, nghiến răng hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Không, đây không phải hành động chủ quan của tôi.” Thần sắc Diệp Thanh không đổi, anh nói ra điều mà người nghe cảm thấy rùng rợn, “Sự tồn tại của tôi chính là một cái máy phóng đại, phóng lớn mọi điều ác ý, linh hồn tai họa, hồn ma, linh thể, quái vật, siêu năng lực… tất cả mọi thứ.”
Tôi và Cổ Mạch đều kinh ngạc.
Tài xế ho lên vài tiếng, giống như bị sặc nước vậy.
Bầu không khí trong xe chìm vào sự tĩnh lặng.
Cổ Mạch vẫn nghe được những thứ tiếng đó.
Tôi cũng không tránh khỏi điều đó.
Cả quãng đường đi, tôi mới phát hiện ra trên thế giới này đâu đâu cũng có người chết. Những số liệu thống kê đó nói, toàn thế giới cứ mỗi giây là có một người chết, mỗi phút có trên trăm người chết, nghe qua cảm thấy không thể tin được, nhưng có thể số liệu là thực.
Xem qua những hồ sơ của Thanh Diệp, tôi cảm thấy khá nhạy cảm đối với âm thanh, tuy không bằng Cổ Mạch, nhưng có thể phân biệt được đại loại là tiếng gì. Chết vì bệnh tật chiếm đa số, một số người chỉ phát ra tiếng “ực” ngắn ngủi thì ngã xuống chết; ngoài ra thì có người chết rất đau khổ, ai oán, thảm khốc, rên rỉ, taxi đã đi ngang qua, những âm thanh đó vẫn không hết; sự cố ngoài ý muốn thì ít hơn, tai nạn giao thông thì chỉ có hai vụ, tiếng thắng xe và va đập rất rõ.
Thính lực của Cổ Mạch tốt hơn tôi, trí tưởng tượng cũng xem ra là mạnh hơn tôi, vì vậy thần sắc của anh lúc nào cũng căng thẳng, cả cơ thể giống như cây cung kéo căng, nhưng không đặt mũi tên lên, chỉ không ngừng kéo căng ra, không biết đến khi nào thì đứt.
Con đường xung quanh khiến tôi thấy lạ lẫm, nhưng sau khi đến khu dân cư thì tôi thấy cảnh vật trước mắt đã quen thuộc.
“Hi hi hi hi… về rồi, về rồi…”
“Về rồi sao, tốt quá rồi…”
“Chính là anh ta, chính là người đàn ông đó.”
“Là người đó sao?”
Tôi nghe được rất nhiều tiếng nói không giống bình thường, không giống với những âm thanh trước khi chết mà là tiếng đang nói chuyện với nhau.
“Diệp Thanh về rồi! Đưa người về, lại đưa người về!”
“Tiểu Thanh về rồi. Lần này đưa ai về vậy? Bạn gái hả?”
Ý thức của tôi có chút hốt hoảng.
Đây là tiếng của ai? Tại sao bọn họ đều quen biết Diệp Thanh? Với lại những người này rõ là hai nhóm người, giọng điệu kỳ quặc đầy vẻ ác ý, rợn người như rắn bò lên người vậy, còn giọng nhóm người còn lại có vẻ thân thiết, giọng nói đa số là giọng người lớn tuổi.
Đương nhiên là Cổ Mạch cũng nghe được những tiếng nói đó, anh nhìn Diệp Thanh với vẻ kỳ lạ, “Này, có người gọi cậu kìa.”
Diệp Thanh quay đầu lại, rồi lại quay qua, “Họ sắp đầu thai rồi, không ở đây lâu đâu.”
Cổ Mạch bất an động đậy, “Nhiều tiếng nói hơn rồi.”
Lúc đầu còn có thể phân biệt ra tiếng của từng người, dần dần nhiều tiếng nói chồng chéo lên nhau, huyên náo hỗn loạn, giống như tiếng ồn đô thị. Cách so sánh gần giống nhất chắc là tiếng trong khuôn viên trường học của đô thị ồn ào, ngoài những tiếng chỉ có Cổ Mạch và tôi có thể nghe được, còn có nhưng tiếng nói bình thường, hai thứ tiếng vang lên đồng thời, hiệu ứng âm thanh đó thật khó mà miêu tả. Với lại khuôn viên nhà trường này đang giờ ra chơi, xung quanh đều là tiếng nói chuyện, nếu không chú ý lắng nghe thì chỉ nghe thấy toàn tạp âm.
Cổ Mạch xoa đầu, nhìn thì biết anh đang phiền nhiễu vô cùng. Nghe không rõ nội dung cụ thể của những tiếng nói đó thì không cảm thấy kinh khủng, nhưng những tiếng ồn ào này cũng không khỏi làm người khác không thoải mái.
“Đậu ở đầu đường.” Diệp Thanh nói với tài xế.
Taxi dừng xe, Diệp Thanh vẫn ngồi không động đậy và nhìn sang Cổ Mạch.
Miệng Cổ Mạch hơi xếch lên, anh lấy ví tiền ra trả tiền xe.
Hai người xuống xe, những tạp âm đó càng nghe rõ hơn.
Diệp Thanh đi phía trước, như trước đó tôi nghĩ, anh đến tòa nhà số sáu.
Đi vào trong tòa nhà, âm thanh vẫn còn, nhưng vừa bước đến cầu thang dẫn đến lầu sáu thì âm thanh đó giảm hẳn đi.
Bước chân của Cổ Mạch vẫn không dừng lại, anh kinh ngạc quay qua quay lại nhìn tứ phía.
“Đi tiếp đi.” Diệp Thanh đã bước đến lầu sáu.
Cổ Mạch nhanh chóng đi theo. Lúc anh bước đến giữa cầu thang, tôi nghe được tiếng gió.
Đó là tiếng gió rất mạnh, tiếng gió kêu vù vù.
Bước chân của Cổ Mạch hơi chậm lại, tiếp tục bước lên vài bậc rồi lại lùi về, lặp lại như thế vài lần, anh ngước lên nhìn Diệp Thanh đang nhìn mình từ trên cao.
“Sao vậy?” Diệp Thanh cúi đầu xuống.
Tôi không cách nào nhìn rõ mặt Diệp Thanh, Cổ Mạch thì chắc chắn thấy được rồi, nhưng từ vẻ mặt của Cổ Mạch, tôi cũng không thể đoán ra được gì cả.
“Đây là tiếng gió.” Cổ Mạch chỉ xuống chân, “Tiếng gió trong đường hầm, chính là tiếng gió trong loại đường hầm hẹp. Chính vì vậy nên tôi không nghe được thứ tiếng khác phải không? Đây là cái gì? Pháp thuật ư?”
Diệp Thanh không trả lời, ngẩng đầu lên, đi ra hành lang.
“Ê!” Cổ Mạch đuổi theo.
Tôi đi theo sau thì thấy được tấm biển quen thuộc “Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.”
Nhóm dịch: Hình Phong