Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của tôi.
“Chết đói” – từ này quá xa vời đối với tôi. Đói kém, thiếu ăn, đều là những nội dung chỉ xuất hiện trong tin thời sự.
Con ma này tuy có vẻ bị suy dinh dưỡng,1nhưng cũng không đói đến mức biến dạng. Sao lại bị chết đói được?
“Thật mà.” Hình như đã nhận ra sự nghi ngờ qua sự im lặng của chúng tôi, cậu ta hoảng hốt nhấn mạnh, nhưng liền sau đó, bản thân cậu ta cũng8tỏ ra không chắc chắn: “Có lẽ, là chết đói…”
Cậu ta ấp úng thêm một lát: “Em, em chạy ra bên ngoài, nấp trong bốt điện thoại ấy… ngất xỉu… Sau đó, sau đó biến thành ma… đói lắm, có lẽ chính là… à…”
“Cậu chạy2trốn từ chỗ nào ra? Tại sao trốn?” Ngô Linh hỏi.
Cậu ta lại nghĩ ngợi rất lâu, ánh mắt đảo quanh, nhìn bộ dạng kia, không phải dạng dối trá, mà là không dám tiếp xúc với ánh mắt của người khác.
“Em đã trốn thoát…4từ chỗ của Lam Cơ…”
“Lam Cơ là ai?”
Con ma kia ngơ ngác nhìn sang Ngô Linh, hốt hoảng một lát: “À, mọi người không biết… Lam Cơ, Lam Cơ là ma bên chỗ bọn em. Là… là ma vương…” Cậu ta vắt óc suy nghĩ: “Chỗ… chỗ bọn em đều do Lam Cơ quản lý. Cô… cô ta không thích người như em… Những người khác cũng không thích… Em, đã trốn… em cũng không biết… Anh trai, anh trai bảo em chạy trốn. Ra bên ngoài… nếu là những ma vương khác… chúng em đã lạc mất nhau…”
“Kể lại từ đầu diễn biến của sự việc, không phải vội.” Ngô Linh nói.
Cô ấy và Lưu Miểu trao đổi ánh mắt với nhau, tôi thấy Lưu Miểu khẽ gật đầu với Ngô Linh. Chắc là Lưu Miểu đã xác nhận chuyện gì đó, thái độ của Ngô Linh đã thay đổi, không còn nghiêm khắc như lúc đầu nữa.
La Mục xê dịch thân thể một chút, vẫn cúi mặt, ánh mắt nhìn không mục tiêu: “Thì là… Lam Cơ không thích những người như bọn em, cô ta thích người đẹp. Đều là người đẹp… Bọn em, bọn em phải làm việc, sau đó, sau đó thì… thì hầu hạ họ… Rất nhiều người sẽ đến đây, nếu xinh đẹp… Các anh em nói, các anh em nói, ra bên ngoài, những ma vương khác, thì chưa chắc sẽ… Có một số, rất tốt… Bọn em bèn tìm cách trốn thoát… Không phải lần đầu, trước đó, trước đó cũng từng có. Nếu bị bắt được, sẽ bị trừng phạt…” La Mục càng cúi mặt thấp hơn.
Vừa rồi tôi đã khẳng định La Mục đến từ thế giới tương lai, bây giờ lại càng chắc chắn hơn.
Khu vực mà La Mục sống, không giống khu vực do con ma núi Quảng Nguyên kiểm soát. Lam Cơ, ma vương kiểm soát nơi ấy, chắc là đang thực hiện một chế độ xã hội kiểu nô lệ. Nếu đẹp sẽ khỏi phải lo ăn uống, sẽ có được cuộc sống an nhàn dễ chịu dưới tay của Lam Cơ, nếu không đẹp thì biến thành nô lệ, hầu hạ những người đẹp kia.
Tiêu chuẩn đánh giá cái đẹp, có lẽ không giống nhau.
La Mục nhìn không hề xấu, nhưng cũng không thể nói là đẹp trai hoặc xinh xắn.
“Người xinh đẹp có rất nhiều sao?” Ngô linh hỏi: “Thế số lượng người như các cậu thì sao?”
“Họ, có mấy trăm người… Nếu già, trước… trước khi trở nên xấu đi, sẽ bị giết chết, biến thành ma… Bọn em, bọn em có khoảng mấy trăm ngàn người…” La Mục ngẫm nghĩ rồi nói.
Tôi âm thầm kinh ngạc đối với câu “bị giết chết” của La Mục, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cái thế giới đó không giống với thế giới hiện thực.
“Chuyện bỏ trốn thường xuyên xảy ra à?”
“Cũng… cũng không phải, thông thường, đều không ai dám… Nhưng, nhưng luôn có người. Có người là do bị bắt, bị đưa qua. Lam Cơ sẽ mua… nếu không đủ người… Anh trai, cũng là bị đưa qua, bị chuyển phát nhanh…”
Tôi nhìn chằm chằm La Mục.
La Mục giật mình, nhìn tôi, rồi lại nhìn những người khác, rụt cổ lại.
“Chuyển phát nhanh gì?” Tôi gặng hỏi.
“Hả? À… vâng, thì là, là chuyển phát nhanh… đưa tới ngay tức thì…” La Mục ấp úng.
“Quản lý chuyển phát nhanh ấy, là một con ma?” Ngô Linh hỏi.
La Mục gật đầu: “Đúng vậy. Luôn là… Mọi người biết à? Con ma đó…”
“Cô ta làm việc như thế nào?”
“Hả? Thì, nghe nói… cô ta chuyển phát nhanh. Rất nhiều người… không có địa bàn cố định, ở đâu cũng có. Chuyển đủ thứ đồ. Chuyển đồ cho ma. Nhưng có rất nhiều người.” La Mục trình bày rối cả lên.
“Nhân viên phụ trách gửi hàng cho ma, nhưng trong đó cũng có con người?” Ngô Linh đã hiểu ý của La Mục.
La Mục gật đầu thật mạnh.
“Gửi như thế nào? Chỉ dùng hóa đơn kí gửi?”
“Hình như là vậy…” La Mục mơ hồ đáp.
Có lẽ cậu ta chưa từng tiếp xúc trực tiếp với con ma chuyển phát nhanh, mà chỉ nghe kể lại như thế.
“Vừa rồi cậu nói, người anh trai ấy bị cô ta gửi đến chỗ của Lam Cơ? Sau đó thì sao? Anh ta là một thành viên trong tốp nô lệ ấy, khuyến khích các cậu bỏ trốn?” Ngô Linh kéo chủ đề quay trở lại.
La Mục lặng lẽ gật đầu: “Vâng… anh ấy bảo, phải bỏ trốn, không làm nô lệ. Không phải tất cả mọi người, tất cả mọi người đều ủng hộ… Vì ở trong tay Lam Cơ, ít nhất, ít nhất sẽ không chết một cách vô cớ. Nếu ra bên ngoài… một số con ma, sẽ giết người…”
Hai tay La Mục siết chặt thành nắm đấm: “Nhưng vẫn, vẫn có người đồng ý. Chúng em đã cùng nhau, đã trốn. Nếu, nếu bị, bị bắt, sẽ…”
La Mục đã ứa nước mắt.
“Là Lam Cơ bắt các cậu?” Ngô Linh hỏi.
“Có cả, có cả những hồn ma khác. Những con ma ấy, chính là trước đây, trước đây được…”
“Là những người được hầu hạ trước đây? Sau khi chết biến thành ma, đều ở lại chỗ của Lam Cơ?” Ngô Linh bổ sung lời của La Mục.
La Mục gật đầu mấy cái liền.
“Sau đó, trong quá trình chạy trốn, cậu và những người khác đã lạc mất nhau?” Ngô Linh lại nói.
La Mục tiếp tục gật đầu.
“Nếu đã trốn trong bốt điện thoại, vậy là cậu đã đi vào địa bàn của ma vương khác?”
“Em, em không biết… Có lẽ vậy… Người ở chỗ ấy, đều, đều rất kì lạ… Em bị nhìn chằm chằm… họ chỉ nhìn em, không nói gì, cũng không đến gần… Em, em đã đi trốn… Không có thức ăn, nước uống… Trời mưa, em bèn, bèn trốn vào trong bốt điện thoại, sau đó thì…” Giọng La Mục nhỏ dần đi.
Xem ra, cái chết của La Mục hoàn toàn là một loạt sự cố ngoài ý muốn.
“Con người ở chỗ các cậu sau khi chết đều sẽ biến thành ma à?” Ngô Linh hỏi.
Tôi ngồi thẳng người lên, nhìn La Mục.
La Mục gật đầu một cách hiển nhiên, không chút suy nghĩ.
“Vậy, quá trình đầu thai đâu? Nói cách khác, không có bước đầu thai, luân hồi sao?” Ngô Linh hỏi: “Cậu có thể hiểu được từ đầu thai, chứng tỏ chỗ ấy có trình tự này đúng không?”
La Mục chớp chớp mắt, vội vàng giải thích: “Không phải, là nghe kể… có một em gái nhỏ, em ở chỗ này…”
Ngô Linh nhíu mày.
La Mục sợ đến mức trở nên lắp bắp, không thể nói tiếp.
“Sao cậu lại đến được nơi này?” Ngô linh đổi câu hỏi.
La Mục lí nhí đáp: “Em cũng… em cũng không biết. Sau khi chết, em vẫn ở trong bốt điện thoại. Nơi đó hình như không có ai quản lý. Không có ma đến ăn em… Có người và cả ma đi ngang qua, nhìn em, nhưng… nhưng không… Có một hôm, thình lình em chợt… thình lình chợt đến biển. Em… em bay ra, nhìn thấy thuyền, sau đó thì đến thành phố…”
La Mục nhọc nhằn nhớ lại, nhưng hành trình mà cậu ta trải qua, rõ ràng có rất nhiều khoảng trống.
“Cậu đến đây vào lúc nào?” Ngô Linh hỏi.
La Mục lại rơi vào hồi tưởng.
“Cậu nhớ ngày tháng không?”
La Mục lắc đầu.
“Thế ngày tháng ở thế giới bên đó thì sao?”
“Ơ? Bên đó, nếu bên đó… thì năm bọn em chạy trốn là 241.” La Mục nói.
“241?” Ngô Linh nhíu mày.
La Mục nhận ra gì đó, bổ sung: “Lam Cơ, Lam Cơ có lịch của mình. Em chỉ biết, lịch bên chỗ Lam Cơ…”
Có nghĩa là, mốc thời gian này thực ra không có giá trị tham khảo nào cả.
La Mục hình như đã nhận ra bản thân không cung cấp được manh mối, áy náy cúi mặt xuống.