Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1718: Công việc mới (6)



“Trước kia là như vậy. Nhưng giờ thì khác rồi.” Triệu Hàng nói: “Bây giờ chết đi là sẽ biến thành ma, vẫn có thể hoạt động, thậm chí còn tự do hơn cả lúc còn sống. Điều này giống như có một cuộc sống mới vậy. Có thể nói là sự tiến hóa.”

Lời giải thích của Triệu Hàng khiến Nguyễn Hàn không còn gì để nói.

Khoảnh khắc đó tôi cũng có chút dao động.

Có điều, tôi từng nhìn thấy hình dáng1của thế giới trong tương lai kia.

Theo quan điểm của tôi, trạng thái hòa bình trong thế giới hiện tại mới là đáng quý nhất.

Có sức mạnh để làm nhiều việc hơn ư?

Đương nhiên. Đương nhiên sẽ có người trở nên mạnh mẽ hơn, làm được nhiều việc phi thường hơn.

Nhưng đồng thời, càng có nhiều người chết hơn. Tính mạng con người trở thành thứ đồ rẻ mạt. Trong hoàn cảnh đó, kẻ mạnh đến mấy cũng khó thoát khỏi kết8cục này.

Triệu Hàng hoàn toàn trầm mê trong thế giới tương lai mà cậu ta tưởng tượng ra.

Nguyễn Hàn có chút bị thuyết phục.

“Anh à, em đã quyết định rồi. Ngay ngày mai.”

“Cha mẹ em…” Nguyễn Hàn ngập ngừng hỏi.

“Không cần nói với bọn họ vội.” Triệu Hàng nhún vai: “Em biết chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý. Sau khi trở thành ma, em cũng sẽ không để lộ ra thân phận mới của mình. Nếu họ thay đổi quan2điểm của mình, em sẽ nói với họ, để bọn họ cũng trở thành… Còn nếu không được thì ít nhất em cũng có thể chăm sóc họ khi về già, cung cấp cho họ cuộc sống vật chất khá giả hơn. Anh cũng nghĩ vậy chứ?”

Nếu bàn về năng lực, ma quỷ quả thật có nhiều ưu thế hơn con người.

Hiện tại Triệu Hàng vẫn là sinh viên, còn phụ thuộc vào sự chu cấp của cha mẹ chứ chưa đủ4điều kiện phụng dưỡng họ. Còn sau khi tốt nghiệp, cũng cần một khoảng thời gian để hoàn toàn độc lập về tài chính mới có đủ điều kiện báo đáp cha mẹ.

Về phương diện này, Nguyễn Hàn không cách nào phản đối Triệu Hàng, bởi anh ta không có lập trường, cũng không nghĩ ra được lý do nào để thuyết phục.

Triệu Hàng đã đưa ra quyết định, nên không dễ bị thay đổi bởi vài ba câu nói của Nguyễn Hàn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nhận được lời mời của Triệu Hàng, Nguyễn Hàn sẽ đến chứng kiến sự thay đổi của cậu ta.

Cảnh mộng lại thay đổi, Nguyễn Hàn đang ngồi trong ký túc của Triệu Hàng.

Trong phòng ký túc đôi chỉ có mình Triệu Hàng ở.

Nguyễn Hàn đứng ngồi không yên, Triệu Hàng cũng có chút lo lắng.

Cậu ta nhìn Nguyễn Hàn rồi nói: “Em bắt đầu nhé.”

Nguyễn Hàn nắm chặt lòng bàn tay.

Triệu Hàng lấy điện thoại ra, mở phần mềm Nai Sừng To. Cậu ta ấn vào một kênh livestream. Đây là tài khoản mà cậu ta đã theo dõi trước đó.

Trong kênh livestream không có người, không chỉ không có người xem, mà đến streamer cũng không thấy bóng dáng đâu. Trong danh sách tài khoản chỉ có tên tài khoản của Triệu Hàng và cũng là tên thật của cậu ta.

Tên kênh livestream là “Nai Sừng To”, khung hình là một phòng làm việc nào đó của công ty Nai Sừng To, có thể nhìn thấy biển tên công ty bọn họ, còn cả mấy bộ bàn ghế văn phòng nữa.

Khung cảnh được bố trí như một buổi phỏng vấn.

Không thấy người phụ trách tuyển dụng.

Triệu Hàng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hít thở chầm chậm.

Sự yên tĩnh này diễn ra trong ba phút, rồi đột nhiên vọng ra tiếng bước chân từ kênh livestream.

Tiếng bước chân ngày càng gần, một người phụ nữ tiến vào khung hình.

Người phụ nữ này tôi từng gặp ngoài đời thực. Chính là vị nhân viên của Nai Sừng To mà ngày đó tôi gặp tại phòng thí nghiệm của trường đại học.

Cô ta mặc trang phục công sở, khắp người tràn ngập âm khí, trên môi nở nụ cười, lúc cô ta kéo ghế ra ngồi xuống cũng đồng thời đặt giấy tờ trong tay lên trên bàn.

“Triệu Hàng… phải không nhỉ?” Người phụ nữ lật xem tài liệu.

Triệu Hàng gật đầu, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bình tĩnh đáp: “Phải.”

Xoạt… xoạt…

Người phụ nữ lật lật tài liệu, hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt hướng về phía ngoài màn hình: “Anh Nguyễn Hàn?”

Nguyễn Hàn ngay tức khắc liền dựng thẳng lưng.

“Anh họ tôi chưa đưa ra quyết định.” Triệu Hàng vội nói.

Người phụ nữ bật cười: “Không cần lo lắng. Yên tâm đi, tôi biết chuyện này. Anh Nguyễn Hàn đến để xem?”

Cổ Nguyễn Hàn cứng ngắc, không lắc cũng không gật đầu và cũng không mở miệng nói một lời nào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 330

“Xin lỗi. Lẽ nào không được phép như vậy ư?” Triệu Hàng hỏi.

“Thông thường thì như vậy. Nhưng đây cũng không phải quy định cứng nhắc. Trước đấy anh Nguyễn Hàn từng nhận được lời mời nên không sao cả.” Hai bàn tay người phụ nữ đan vào nhau: “Vậy thì, bây giờ chính thức bắt đầu phỏng vấn nhé.”

Triệu Hàng gật đầu, ngồi càng ngay ngắn hơn.

“Trên thực tế, tình hình của cậu Triệu chúng tôi đã hiểu rõ. Gửi lời mời đến cậu là vì chúng tôi đã có ý định muốn thuê cậu. Phỏng vấn chỉ là theo quy trình hay còn gọi là một nghi thức. Dẫu sao công ty chúng tôi cũng có chút đặc thù, mà cậu Triệu đây đã hoàn toàn sẵn sàng gia nhập với chúng tôi.” Người phụ nữ nhẹ giọng nói, thu gọn lại đống tài liệu trước mặt.

Triệu Hàng đưa ra câu trả lời khẳng định.

Người phụ nữ nhìn về phía Triệu Hàng: “Cậu đã thật sự quyết định chưa?”

Triệu Hàng đưa ra câu trả lời khẳng định một lần nữa.

“Nếu cậu đã sẵn sàng thì giờ chúng ta bắt đầu nhé. Mời cậu hãy thả lỏng cơ thể, chỉ nghĩ về khao khát của cậu, ước mơ của cậu, nghĩ về những lý do khiến cậu đưa ra quyết định này…”

Triệu Hàng hít thở sâu, kiên định nhìn về phía người phụ nữ.

Người phụ nữ thu lại nụ cười.

“Vậy thì, ngay bây giờ…”

Đột nhiên giọng người phụ nữ vang lên từ sau lưng Triệu Hàng mà không phải vọng ra từ điện thoại.

Tôi nhìn thấy một đôi bàn tay xuất hiện trên cổ Triệu Hàng. Đôi bàn tay đó nâng cằm Triệu Hàng, khiến cậu ta ngẩng đầu lên.

Không biết người phụ nữ đã xuất hiện ở sau lưng Triệu Hàng từ khi nào. Trong kênh livestream của điện thoại đã không còn bóng dáng cô ta.

Nguyễn Hàn giật nảy mình, cơ thể ngã ngửa về phía sau.

Triệu Hàng ngẩng đầu, người phụ nữ cúi đầu. Hai người đối mặt nhìn nhau.

Đầu cậu ta ngày càng ngửa về sau.

Hai tay người phụ nữ bỏ ra khỏi cổ cậu ta, để lộ ra một vệt máu kéo dài trên cổ.

Cùng với chuyển động của Triệu Hàng, vết thương càng rách to hơn, lộ cả xương dưới lớp da thịt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 157: C157: Nói thử xem

Máu tuôn ra xối xả, nhuộm đỏ cả quần áo Triệu Hàng.

Nguyễn Hàn hét lên thất thanh, rồi nhảy cẫng lên.

Cổ của Triệu Hàng đã đứt làm đôi, đầu cậu ta rơi xuống đất. Cái xác không đầu cũng rớt xuống đất. Còn cái đầu vừa rơi xuống đất đã lăn lông lốc ra xa.

Máu tươi vương đầy sàn, mùi máu tanh xộc lên mũi.

Hai chân Nguyễn Hàn mềm oặt, cảm xúc hỗn loạn.

Đột nhiên có một bóng người xuất hiện bên cạnh, khoác lấy vai anh ta.

Nguyễn Hàn quay sang nhìn, liền thấy Triệu Hàng.

Trên mặt Triệu Hàng vẫn tràn ngập sự sửng sốt và đờ đẫn. Cậu ta nhìn chăm chú bàn tay mình một lúc lâu, nhìn hai tay mình không ngừng biến đổi từ hư ảnh thành thực thể, lại từ thực thể thành hư ảnh.

Tầm nhìn của Triệu Hàng hướng về phía mặt bàn.

Màn hình điện thoại tắt đi, mở lên; phần mềm trong điện thoại khởi động rồi đóng lại.

Các ngăn kéo trong phòng mở ra, đóng vào; cửa sổ mở ra, đóng lại. Rèm cửa lay động, bút trên bàn dựng thẳng dậy, viết chữ lên cuốn tập vừa mở ra.

“Ha!” Triệu Hàng mở miệng bật cười, ánh mắt sáng lấp lánh.

Người phụ nữ vỗ tay, tán thưởng: “Thật đáng ngạc nhiên. Vừa mới thành ma đã có sức mạnh nhường này, quả khiến người ta kinh ngạc. Cậu Triệu, cậu quá thích hợp với thân phận này.”

Sắc mặt Triệu Hàng hồng nhuận chẳng khác gì người sống, vì phấn khích mà đỏ mặt tía tai.

“Cái xác này để tôi xử lý cho. Cậu có thể tiếp tục sống dưới danh nghĩa là ‘Triệu Hàng’.” Người phụ nữ nói.

Triệu Hàng hưng phấn kích động, nhìn về phía thể xác của mình.

Ngón tay của cái xác động đậy, cái đầu cũng lăn lông lốc.

Nhưng cũng chỉ đến vậy.

Triệu Hàng có chút sững sờ.

Người phụ nữ vừa búng tay, cái xác và vết máu trên mặt đất đều biến mất.

“Không cần vội. Từ từ rồi cậu sẽ làm được nhiều việc hơn thế và hoàn thành nguyện vọng của bản thân. Ngoài ra, sáng ngày mai mời cậu đến công ty để ký hợp đồng lao động. Cậu sẽ chính thức gia nhập Nai Sừng To.” Người phụ nữ nói xong, nhìn Nguyễn Hàn đầy ẩn ý.

Nguyễn Hàn hoàn toàn thất thần.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.