Sắc mặt của Ngô Linh trắng bệch, đang trong tư thế nhắm mắt ngủ say, dáng vẻ này khiến tôi nhớ lại cảnh tượng lần đầu nhìn thấy cô ấy trong hiện thực. Cô ấy lúc đó… giống như một xác chết vậy.
Tôi bị dọa nhảy dựng lên, nhìn1lên trên, phát hiện ngực cô ấy đang nhấp nhô, không phải là trạng thái tử vong.
Sắc mặt Lưu Miểu âm trầm, trực tiếp nói về những việc mà bọn họ đã trải qua.
Trên thực tế thì Lưu Miểu không phát hiện được vấn đề gì cả. Bọn họ8lái xe đến sân bay, ngồi trong phòng chờ, trước lúc check in thì hai người họ không giao tiếp với nhau. Ngô Linh giống như đang ngủ gật, ngồi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Lưu Miểu cũng không làm phiền cô ấy. Đợi đến lúc lên2máy bay Lưu Miểu mới phát hiện Ngô Linh không có chút phản ứng nào.
“Không có ma. Không có thứ gì đụng phải em ấy. Tôi cũng không thấy có hơi thở kì quái nào cả.” Lưu Miểu kết luận.
Nam Cung Diệu nhìn Ngô Linh một lát: “Linh hồn4của em ấy dường như bị thứ gì đó nhốt lại rồi.”
“Nhốt ở đâu?” Lưu Miểu vội vàng hỏi.
“Nhốt ở trong thân thể.”
“Tôi nghe thấy tiếng của em ấy. Cơ thể bình thường, linh hồn hình như cũng bình thường. Chắc là đã ý thức được vấn đề này.” Cổ Mạch nói.
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì thế?” Lưu Miểu hỏi hai người bọn họ.
Hai người họ cũng lắc đầu.
“Hay để anh Kỳ đến xem thử thế nào?” Tí Còi hỏi.
“Đừng có làm bậy. Chúng ta còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây này, để cậu ta dùng năng lực, lỡ chết người thì sao giờ?” Cổ Mạch lập tức phản đối, quay sang nhìn Nam Cung Diệu: “Tôi nói này, cậu không nhìn ra được chút vấn đề nào sao?”
“Tôi chỉ thấy linh hồn của em ấy bị nhốt lại.” Nam Cung Diệu lắc đầu.
Lưu Miểu ngồi sang ghế sô pha đơn ở một bên: “Có khi nào…”
Mấy người chúng tôi đều nhìn sang.
Tay Lưu Miểu bịt lấy miệng, giống như có chút khó khăn mà chống lấy cái đầu mình. Sau khi nói xong ba chữ, đợi một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Có phải là, đến số rồi hay không?”
“Nói bậy gì đấy…” Tiếng hét giận dữ bị nghẹn lại trong cổ họng Cổ Mạch.
Nam Cung Diệu đẩy mắt kính: “Linh không phải người, mà là…”
Trong đầu tôi chợt lóe lên một tia sáng, buột miệng nói ra: “Búp bê sứ!”
Mấy người bọn họ dời ánh mắt từ Lưu Miểu sang tôi. Bốn người đàn ông đều trưng ra bộ mặt khó hiểu.
“Búp bê sứ?” Cổ Mạch hỏi lại lần nữa lời tôi mới nói ra, giọng điệu có chút nghi ngờ. Không phải nghi những gì tôi nói có phải là sự thật hay không mà là nghi ngờ đầu óc tôi có được bình thường hay không.
“Ý của cậu là thân thể của Linh được làm bằng búp bê sứ ư?” Nam Cung Diệu hỏi: “Cái này đúng là nhìn không ra. Không phải là một loại pháp khí sao?”
“Không phải, là một con búp bê bằng sứ! À, cũng có thể gọi là pháp khí, kiểu như là một đồ chơi… bị nguyền rủa…” Tôi nói đến hai chữ đồ chơi, đọc rõ lên cũng cảm thấy hết sức khó khăn.
Ánh mắt của mấy người họ nhìn tôi đã thay đổi.
“Không phải chứ?”
“Thật à?”
Tí Còi và Cổ Mạch mở miệng nói.
Nam Cung Diệu và Lưu Miểu chỉ trầm mặc nhìn Ngô Linh đang chìm trong hôn mê.
“Nói như vậy nghĩa là không có liên quan gì đến số mệnh. Em ấy có thể đã bị linh hồn của những đồ chơi ảnh hưởng đến rồi.” Nam Cung Diệu nói, giọng điệu hơi hơi thả lỏng ra.
“Đây không phải là tin tốt nhỉ?” Cổ Mạch nói.
“Chúng ta không thể thay đổi số mệnh của một con người, nhưng muốn giết chết một linh hồn thì vẫn là có cách.” Nam Cung Diệu xem xét vấn đề từ góc độ này.
“Thay đổi số mệnh mới là một việc dễ dàng.” Cổ Mạch nghiêm túc nói, còn chỉ chỉ vào tôi.
“Năng lực kia có lẽ có tác dụng phụ mà chúng ta không biết. Trước đó Lâm Kỳ đảo ngược đồ vật cũng ôm mục đích tiêu diệt họ đúng không?” Nam Cung Diệu có lý do để phản bác: “Có một số tác dụng phụ của năng lực sẽ bị ẩn giấu rất lâu.”
Câu này khiến tôi và Tí Còi không còn lời nào để nói.
“Có chắc chắn là linh hồn đó giở trò không?” Lưu Miểu hỏi. Anh ta còn chưa biết chuyện chúng tôi đã gặp Lữ Xảo Lam.
Cổ Mạch vừa nói cho anh ta, vừa hỏi vấn đề điện thoại của anh ta.
Chúng tôi tìm được một chiếc điện thoại đã tự tắt nguồn từ trong túi áo khoác của Ngô Linh.
“Hết pin rồi.” Cổ Mạch gật đầu. Đây là những phỏng đoán mà anh ta nói với tôi, bị anh ta đoán trúng rồi.
Cắm điện thoại vào sạc dự phòng, Cổ Mạch vẫn còn đang kể lại chuyện chúng tôi gặp Lữ Xảo Lam.
Điện thoại mở máy, hiển thị ra những cuộc gọi nhỡ.
Tôi nhìn phần pin bên trên: “Vẫn còn một nửa pin cơ mà.”
Cho dù là sạc nhanh thì cũng không thể vừa cắm vào đã lên 50% chứ.
“Chai pin? Bị hư?” Cổ Mạch nghiên cứu chiếc điện thoại: “Cái này dùng cũng lâu lắm rồi. Đây là mẫu mã của nhiều năm trước.”
“Bây giờ không phải là lúc nghiên cứu chuyện này.” Lưu Miểu xen vào: “Manh mối mà các cậu biết được chỉ có đồ chơi, bài đồng dao, còn một chỉ thị ở phía Đông Bắc không có cách nào xác thực?”
“Đại khái là như vậy. Đồng dao cũng không thể chắc chắn. Rất có khả năng là ảo giác do linh hồn đồ chơi tạo ra.” Nam Cung Diệu bổ sung.
“Nếu Linh như vậy thì có phải đám gấu kia cũng thế hay không? Chúng nó mạnh lắm mà nhỉ?” Cổ Mạch bỗng dưng hỏi.
Tôi nhìn Cổ Mạch, tốn hết mấy giây mới hiểu được ý Cổ Mạch muốn nói. Đây là một khả năng mà tôi vẫn luôn lẩn tránh.
“Nếu như bọn chúng cảm nhận được sự khống chế của linh hồn đồ chơi, biết mình đã giết chủ nhân lúc trước mình bảo vệ, nếu chống cự lại thì có phải sẽ rơi vào trạng thái đó không? Tôi biết, lúc trước bọn chúng bị thầy trừ ma phong ấn, trạng thái chắc chắn là không thể so được với Linh. Chúng không phải người, chỉ là một thứ đồ chơi đặc biệt, có thể bị biến thành linh hồn, linh hồn đồ chơi hoặc linh hồn bảo vệ. Ở phương diện này thì đã xác định rõ năng lượng của chúng nó không phải là từ thân thể, mà là từ ý thức của con người. Nó chắc chắn không thể so được với Linh. Nhưng chúng chắc cũng không yếu như thế chứ.” Cổ Mạch đã nói hết những lời tôi muốn nói rồi, còn nhìn tôi: “Linh hồn đồ chơi đó xem ra đã nhắm đến cậu rồi, đang muốn đùa với cậu đó. Cậu hiểu không?”
“Cho nên, Trương Tiểu Quân đang đùa giỡn tôi, biểu hiện trước đó cũng là diễn? Đám gấu đó đã không phải là đám gấu kia rồi?” Tôi hỏi.
Cổ Mạch búng tay đến tách một cái.
“Chuyện này…” Tí Còi muốn nói nhưng lại thôi.
“Trò chơi là thứ đám đồ chơi ấy thích nhất. Chúng được làm ra là để cho con người chơi. Nếu chúng sinh ra tâm lý tiêu cực đen tối thì chuyện có thể làm nhất chính là chơi con người.” Cổ Mạch nói.
Nam Cung Diệu nói thêm: “Linh hồn trò chơi mà tôi gặp phải cũng có suy nghĩ như vậy. Oán niệm của những đĩa CD game bị quên lãng, của những trò chơi lỗi thời, trò chơi bị vứt bỏ, còn có những cảm xúc rất tiêu cực của đám người lúc chơi trò chơi, cái nhìn tiêu cực của con người với trò chơi điện tử thì mới làm ra những việc như thế này.”
Tôi lặng lẽ nghe.
Tí Còi lại một lần nữa muốn nói lại thôi.
Cổ Mạch và Nam Cung Diệu đều không quá coi trọng chuyện đó. Hình như Lưu Miểu không có suy nghĩ gì cần đưa ra.
Tôi quay đầu nhìn Tí Còi.
Tôi biết cậu ta muốn nói gì đó, nhưng không phải đơn thuần chỉ là muốn an ủi tôi.
“Các anh nói chuyện này, khiến tôi nghĩ đến một chuyện. Còn có bản đồng dao nữa! Đó là một câu chuyện ma, không biết các anh đã nghe qua chưa? Là câu chuyện về một con búp bê tên Lina.” Tí Còi hỏi, thu lại vẻ mặt hoảng sợ trước đó: “Là chuyện về con búp bê trả thù chủ nhân của nó.”