Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1938: Khởi đầu của chết chóc (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên ghế lái không có ai, nhưng xe vẫn cứ đi tới.

Tôi nhìn sang bên cạnh, thấy một bé gái trên mười tuổi.

Cô bé đang kéo tay tôi, tíu ta tíu tít, nài nỉ tôi cho tham dự một buổi tiệc sinh nhật của bạn học.

“Xa quá. Con phải ở lại bên ấy một đêm. Mẹ lại không có thời gian để đi cùng con.”

“Rất nhiều bạn học đều đi mà. Các bạn ấy cũng đâu có cha mẹ đi cùng.”

Tôi vừa lắng nghe cuộc đối thoại, vừa vội vàng bay khỏi thân thể của Kim Hải Phong, gấp rút tìm kiếm con mèo mun kia.

Không có.

Không nhìn thấy mèo mun.

Trên ghế lái đang trống không, nhưng vô lăng lại đang xoay, vô cùng quái lạ.

Có hồn ma?

Tôi thò tay sờ thử, không chạm được1thứ gì.

Vậy là sao nhỉ?

Rốt cuộc con mèo mun ấy đã làm gì?

Tôi thầm sốt ruột, đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe ở phía trước.

Phía trước đang bị kẹt xe, hình như đã xảy ra sự cố gì đó.

Tôi giật mình, lập tức bay khỏi xe, dõi mắt trông về hướng ấy.

“Đâm chết người rồi! Đâm chết người rồi!!” Ai đó đang hô lên.

Trước mặt là địa điểm xảy ra tai nạn!

Đã đến đây rồi!

Tôi càng sốt ruột hơn.

Lúc này, sau lưng lại vang ra tiếng động cơ xe ầm ầm.

Tôi quay đầu nhìn qua, chiếc xe đang lao đến như bay không hề giảm tốc độ, đâm thẳng vào đuôi xe của Kim Hải Phong.

Tôi cảm thấy tim mình như muốn rớt ra ngoài, hô hấp và nhịp tim đều dừng lại.

Không suy8nghĩ gì cả, tôi hạ xuống bên trong xe, thò tay đến định nắm lấy Kim Hải Phong.

Phải ngăn cản năng lực của chị ta!

Đùng!

Cú đâm cực mạnh khiến cả chiếc xe lao tới, tông vào đuôi của xe trước.

Kính chắn gió vỡ vụn, túi khí bung ra, trong xe là tiếng thét của hai mẹ con Kim Hải Phong.

Kim Hải Phong nhào về phía con gái, muốn che chở cho cô bé.

Thân thể của hai người bị dây an toàn giữ lại, nhưng chớp mắt, chiếc xe đã bị đâm đến biến dạng, hai người đều dính sát vào ghế trước.

Tham Khảo Thêm:  Chương 90: Màn 7 - Tiểu Mãn 2

Tôi đã nắm được tay của Kim Hải Phong, tay còn lại thì nắm tay của con gái Kim Hải Phong.

Lần trước năng lực của Kim Hải Phong bị mất kiểm soát là do2chồng chị ta gặp tai nạn, tôi vẫn còn nhớ điểm này.

Chồng…

Khoan đã!

Hình như Kim Hải Phong không cảm nhận thấy tồn tại của tôi, bị tôi nắm lấy nhưng không phản ứng gì.

Chị ta đang nhìn chằm chằm ghế lái không hề chớp mắt, trán bị va đập, chảy máu mà chị ta cũng không phản ứng.

“Không! Đừng mất kiểm soát! Kim Hải Phong!”

“Á! Á á! Áaaaaaa.” Người thét lên không phải Kim Hải Phong, mà là con gái đang ở bên cạnh chị ta.

Cô bé cũng đang nhìn chằm chằm ghế lái, vẻ mặt đầy suy sụp, cật lực gào thét.

Tôi hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Ghế lái đã bị nghiền biến dạng, chỉ còn lại một đống bẹp dúm.

Nhưng dựa vào tưởng tượng tôi vẫn hiểu được, ở cái4nơi mà tôi không nhìn thấy, chồng của Kim Hải Phong e là đã…

“Kim Hải Phong!” Tôi gào lên tên của chị ta, nhưng không thể át nổi tiếng thét của bé gái.

Tôi có thể cảm nhận được năng lượng đang cuộn trào trong cơ thể mình đang nắm lấy.

Không thể khống chế, cũng không có ai khống chế, năng lượng đã hơi lộ ra.

Năng lực của tôi cũng đã phát động, nhưng ngay khoảnh khắc này, tôi vẫn nghe thấy tiếng dòng điện khe khẽ.

Năng lực của Kim Hải Phong khác với mọi năng lực của người khác mà tôi đã gặp, chị ta hoàn toàn không cần chạm vào ngoại vật!

Đùng!

Tiếng nổ vang lên, lửa đen và cột khói đều đã bốc lên.

Kim Hải Phong bị sóng khí đập phải, đầu lắc lư, tựa như đang choáng váng.

Sóng khí xuyên qua người tôi, không để lại bất kì dấu vết nào.

Tôi nhìn lửa của đám cháy đang cuộn trào, không ngừng lan về phía trước, chỉ còn cảm giác tức giận đang căng tràn trong lồng ngực.

Chậm một bước rồi… Không, vẫn còn cơ hội, vẫn còn cơ hội!

Tôi nhìn qua bé gái.

Con gái của Kim Hải Phong. Trước giờ tôi chưa từng gặp, nhưng giờ thì đã gặp rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 41

Chắc cô bé đã chết, chết trong vụ tai nạn.

Tôi có thể nhập vào cô bé.

Vẫn còn cơ hội!

Chuyện khi nãy diễn biến lại lần nữa, hoặc đi vào khoảng thời gian sớm hơn, ngăn cản Kim Hải Phong lái xe đến đây ngay từ đầu.

Có thể… chắc chắn có thể!

Tôi cố hết sức sử dụng năng lực, linh hồn đã bị kéo đi.

Thành công rồi!

“Mẹ… mẹ ơi… con muốn đi…”

Cảnh vật xung quanh đã có thay đổi.

Không phải thời điểm sớm hơn trong dự kiến, mà cùng một thời điểm.

Sớm hơn chút nữa!

Trong đầu tôi đang nghĩ chuyện này thì nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô.

“Không! Không không không! Khoan đã!” Tôi nhào về phía ghế sau xe, ngăn phía trước chiếc xe đang lao đến.

Tôi cảm thấy hình như Kim Hải Phong ở trong xe đã quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía tôi.

Tôi thò tay về phía chiếc xe đang lao đến.

Làm cho nó biến mất… biến mất!

“Á!” Sau lưng tôi vang lại tiếng la của Kim Hải Phong.

Tôi nhìn thấy trong nắp capo của chiếc xe ấy phóng ra luồng điện.

Tôi trợn ngược mắt.

Rầm!

Chiếc xe ấy liền nổ tung, nắm capo văng đi, khung xe vẫn tiến tới, đâm vào xe của Kim Hải Phong.

Cánh tay đang đưa tới của tôi đã phóng thích sức mạnh, nhưng chỉ chạm được nắp capo bị văng đi.

Nắm capo đã biến mất trong tay tôi, chiếc xe lại xuyên qua linh hồn của tôi.

Nghe thấy tiếng khóc đau đớn của Kim Hải Phong ở sau lưng, tôi đờ đẫn quay đầu lại.

Thân thể của bé gái đã bị nghiền thành dẹp lép.

Sau khi chiếc xe ấy phát nổ, đầu xe hơi chuyển hướng. Ví trị bé gái đang ngồi đã gánh chịu cú đâm trực diện, còn vị trí của Kim Hải Phong lại chỉ hứng chịu lực thừa được truyền qua.

Kim Hải Phong đang đưa tay đến, nhưng không dám sờ vào khuôn mặt đầy máu của bé gái.

Mặt cô bé dính sát lên lưng ghế phụ, đôi mắt vẫn mở, trên mặt không có bất kì biểu cảm nào.

“Khoan đã, tôi có thể hồi sinh cô bé! Kim Hải Phong!” Tôi gào lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 796

Tôi không biết Kim Hải Phong có nghe thấy tiếng của mình hay không, chứ năng lực của Kim Hải Phong thì đã được phóng thích.

Đùng!

Tiếng nổ vang lên.

Tôi nhìn cột khói sậm màu và đám lửa cháy rực mà sức lực toàn thân như bị hút cạn.

Không… không…

Không phải như vậy…

Sớm hơn một chút nữa!

Khiến cho thời gian lùi lại thêm chút nữa!

Âm thanh trong lòng tôi đang liên tục lặp lại.

Đùng!

Lại một vụ nổ nữa xảy ra.

Tôi nhìn thấy ngọn lửa nuốt mất chiếc xe Kim Hải Phong đang đi, các cửa hàng ven lề cũng phát nổ.

Không!

Tôi bất lực chứng kiến cảnh tượng này, chỉ còn cách cầu khẩn cho năng lực phát động nhanh lên, mau đưa tôi đến thời điểm sớm hơn…

Sớm hơn…

Cơ thể tôi đột nhiên bị một bàn tay xô ra.

Tôi nghe thấy âm thanh xé gió.

Âm khí khổng lồ và bóng đen cũng lớn như thế lao vút qua người tôi.

Tôi nhìn thấy con báo đen kia đáp vào giữa đám khói đen của vụ nổ, đôi mắt lớn màu hổ phách đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bất chợt nghĩ đến, đưa tay về phía con báo đen.

Linh hồn lúc này đã ngã ra đất, thân thể của tôi cũng ngã xuống ghế sofa.

Quay lại hiện thực rồi…

Chỉ còn một chút nữa!

“Chỉ cần tóm được nó là xong rồi! Cũng giống như trong vụ cây tình yêu vậy! Tóm được nó là tôi có thể tiêu diệt nó từ trong trứng nước! Mọi chuyện đều bị xóa sổ! Mọi chuyện! Vụ ủy thác mà các anh đã nhận khi ấy, vụ tại nạn xe và phát nổ lần này! Kim Hải Phong, Tiểu Cổ, và cả Cổ Mạch nữa, đều sẽ không chết!” Tôi đứng bật dậy từ ghế sofa, gào lên trong ngôi nhà trống hoắc: “Tại sao anh lại đẩy tôi ra? Chỉ cần tôi tóm được nó…”

Đùng!

Tôi lại bị đẩy ngã xuống ghế sofa.

Tôi vẫn muốn đứng dậy liền cảm thấy âm khí đè lên ngực mình, khiến tôi không thể nhúc nhích.

“Nó không phải cây tình yêu. Cậu không giết được nó, mà chỉ bị nó ăn mất.” Giọng nói lạnh lùng của Diệp Thanh vang lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.