Tiếng mở cửa nghe rất kì quái, lại còn có cả tiếng vọng lại. Chuỗi tiếng vang ấy cũng không bình thường, tựa như tiếng vang của những đường hầm kín hay hang động trên núi vậy. Nhưng trong phòng bệnh của bệnh viện, làm sao thể có dạng âm thanh ấy được.
Theo sau cánh cửa bị mở là một cái bóng đen dài ngoằng từ bên ngoài đổ vào.
Người đó đứng yên trước cửa phòng. Ngoài hành lang vẫn còn bật đèn, trong phòng thì tối đen, chỉ còn chút ánh sáng của nhiệt kế điện tử. Người ấy quay lưng lại với ánh sáng, nên tôi chỉ có thể nhìn rõ được vóc dáng.
Cái vóc dáng ấy hơi kì quái.
Con ác ma giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, vội vàng trở mình nhìn về phía cửa phòng.
Vương Di Quân thì lộ vẻ phấn khích, bỏ điện thoại xuống.
Tôi nhìn kĩ màn hình điện thoại, trên ấy là một quái nhân không da, đã mất đi tròng mắt, trong ô hội thoại bên dưới còn cung cấp ba hạng mục lựa chọn, dường như đây là một loại trò chơi kinh dị.
Người đứng trước cửa sau vài giây mới chầm chậm tiến vào.
Bây giờ tôi đã thấy rõ được hình dạng của người ấy, và cũng biết được nguyên nhân khiến tôi cảm thấy kì quái rồi. Đó chính là búi tóc trên đỉnh đầu và chiếc áo đạo sĩ trên người ông ta.
Trong đầu tôi thình lình nảy ra một cái tên – Thiên Nhất Chân Nhân!
“Cô thế mà còn chưa chết?” Ông già ấy chỉ nhìn lướt qua Vương Di Quân một cái, rồi tập trung hết sự chú ý lên người con ác ma, nhíu mày chán ghét.
Ác ma suy nghĩ mất vài giây mới bừng tỉnh, “Ông là cái tên đạo sĩ lừa tiền kia!” Cô ta đột nhiên tính tình bạo phát, từ trên giường bật dậy, tức giận mắng: “Ông còn dám nói, nếu như không phải chỗ ông xảy ra vấn đề thì tôi sẽ qua hai mươi năm như thế này sao?! Đều do ông! Ông đừng hòng đòi tiền từ chỗ cha tôi…”
“Cha của cô chết rồi.” Ông lão lạnh nhạt nói.
Vẻ mặt của con ác ma trở nên hoang mang, rồi lại từ từ u ám.
“Sau khi pháp thuật xảy ra vấn đề, ông ta biết cô đã chết. Sau đó chưa tới hai năm thì ông ta cưới vợ mới rồi sinh con, sống rất hạnh phúc. Năm ngoái ông ta bị ung thư qua đời, cũng xem như là đã sống thọ rồi. Công ty do ông ta sáng lập đã được em trai cùng cha khác mẹ của cô tiếp quản, làm ăn cũng rất khá. Cậu ta còn ngỏ lời mời tôi qua xem phong thủy.” Ông lão châm chọc nói.
Ác ma không nén được cơn giận: “Ông ăn nói xằng bậy! Ông ấy làm sao có thể… ông ấy không thể đối xử với tôi như vậy được! Đồ cặn bã! Đồ bỉ ổi! Tại sao họ lại có thể đối xử với tôi như vậy. Không, nhất định là ông gạt tôi…!”
Tôi lấy làm lạ.
Giọng của ác ma không hề hạ thấp chút nào, bên ngoài lại có y tá trực ban, sao họ lại không nghe thấy được?
Với lại, Thiên Nhất Chân Nhân làm sao lại cứ thế mà đi vào được?
Ông ta mua chuộc được người của bệnh viện, hay đã dùng pháp thuật gì đó?
Càng khiến tôi thấy kì lạ là Vương Di Quân. Cô ta thật sự là hơi quá hứng phấn, hoàn toàn mang trạng thái của một người đang xem trò vui, cứ nhấp nhỏm không yên. Đầu óc cô gái này có vấn đề rồi sao? Hay bị những vụ đột tử trước đây dọa cho phát điên rồi?
“Ta không cần thiết phải đi lừa một người sắp chết.” Ông lão lạnh lùng nói rồi rút trong tay áo ra một lá bùa.
Ác ma sợ tái cả mặt, nhưng không tìm cách trốn, mà lại điên cuồng lao về phía ông ta.
Động tác của ông lão vốn dĩ rất từ tốn phút chốc trở nên nhanh như điện xẹt, đập lá bùa lên trán của cô ta.
Việc con ác ma vừa xông đến này cứ như là tự đưa đầu vào rọ cho ông ta dán bùa lên vậy.
Lá bùa vừa chạm vào thân thể của ác ma thì lập tức bốc cháy. Làn khói đen ào ạt bốc ra, ác ma gào lên thảm thiết như đứt ruột đứt gan.
Tôi lại lẫn nữa được thấy linh hồn đen đúa của nó, nó đang bị tách khỏi thể xác ấy.
Đây là pháp thuật của núi Vân Long sao?
Tôi hết sức kinh hãi.
So với nhóm Cát Gia Mộc thì Thiên Nhất Chân Nhân còn lợi hại hơn nhiều. Màn giao đấu giữa người và ma lần này, người sống đã chiến thắng.
Không, Thiên Nhất Chân Nhân có được xem là người sống không nhỉ? Cổ Mạch từng nói, ông ta là một lão yêu quái không ngừng hoán thân đổi xác.
Lá bùa cháy hết, thân xác của Tần Vi Vi mềm nhũn đổ nhào xuống đất.
Linh hồn của ác ma vẫn đứng ngay chỗ cũ, vừa sợ vừa giận, ánh mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm ông lão.
Ông ta vẫn không động đậy. Lúc ác ma kêu gào thảm thiết thì trên tay của ông ta biến đổi thủ quyết mấy lần. Khi thân xác của Tần Vi Vi ngã xuống, ông ta giữ thủ quyết rồi ấn lên trên ngực của ác ma, khiến nó hét lên một tiếng thét khó có thể miêu tả được.
Âm sắc ấy vô cùng cổ quái, thời gian phát ra âm tiết cũng ngắn ngủi, cảm giác như đã xảy ra rất nhiều sự biến đổi bên trong.
Thình thịch!
Tôi dường như cảm nhận được nhịp tim của ác ma. Thình thịch.. Thình thịch… Thình thịch…
Nhịp tim tăng tốc một cách bất thường, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp, trên mặt của ác ma lộ ra vẻ hoảng sợ.
Thình thịch… Thình thịch… Thình thịch…
Ông lão lại búng lưỡi mấy cái, phát ra một chuỗi âm thanh cổ quái khác.
Thình thịch… Thình thịch… Thình thịch… Bụp!
Bên trong thân thể của ác ma phát nổ. Chỗ vị trí của quả tim dường như hình thành một hố đen, thân thể co rút rồi bị hút vào cái hố ấy.
Da đầu tôi cảm thấy tê dại. Chớp mắt, tôi cảm nhận được sự nguy hiểm, không phải tôi mà là Vương Di Quân!
Cô ta vẫn hoàn toàn không cảm giác được. Cô ta không biết đã xuống giường từ khi nào, lúc chú ý thấy ánh mắt của ông lão đã chuyển lên người mình thì không chút do dự co giò phóng chạy, sự quyết liệt này của cô ta làm tôi thấy rất ngỡ ngàng. Càng ngỡ ngàng hơn là trên mặt của cô ta vẫn giữ nguyên nét phấn khích lúc nãy.
Cô bé ấy thật sự điên rồi?
Ông lão không nhanh không chậm đuổi theo ra khỏi phòng.
Tôi cũng sốt ruột muốn phóng theo, nhưng ánh mắt liếc thấy ác ma đã hoàn toàn bị hố đen hút vào, tiếp theo đó tôi rơi vào trạng thái mất trọng lượng.
Rầm!
Tôi đau đến hít sâu một hơi, mở mắt ra bỗng thấy mình đang nằm trên sàn nhà của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, nằm giữa khoảng trống của bàn trà và ghế sofa.
“Cậu tỉnh rồi hả?” Cổ Mạch ngáp một cái, thay đổi tư thế trên ghế sofa, tay thì cầm điện thoại, không biết đang xem cái gì.
Tôi ngơ ra vài giây rồi từ dưới đất bật dậy, tay chân cuống quýt chụp lấy điện thoại gọi cho Trần Hiểu Khâu, “Bệnh viện! Đến bệnh viện! Tần Vi Vi, còn có Vương Di Quân…”
“À, chú út của em sáng sớm đã nhận được điện thoại rồi.” Giọng Trần Hiểu Khâu rất bình tĩnh.
Cổ họng tôi giống như bị ai đó siết chặt, lòng trào dâng nỗi xót xa.
“Tần Vi Vi chết rồi. Ông Khương nói, sư phụ Thiên Nhất Chân Nhân của ông ấy tối hôm qua đã chiến đấu tới cùng với con ác ma đã thừa cơ chiếm cứ thân thể của Tần Vi Vi kia và bị trọng thương rồi qua đời. Vương Di Quân bây giờ đã an toàn.” Giọng của Trần Hiểu Khâu truyền tới từ trong điện thoại.
Tôi nhanh chóng “ừ” một tiếng, nhưng bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng
“Thiên Nhất Chân Nhân chết rồi, Vương Di Quân còn sống?” Tôi xác nhận lại lần nữa.
“Đúng vậy.”
Tôi hoang mang quay về phía Cổ Mạch hỏi: “Thiên Nhất Chân Nhân sẽ không phải là đoạt lấy thân thể của một cô gái 18 tuổi chứ?”
“Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hả?” Cổ Mạch nói không khách khí.
Tôi lại quay sang hỏi Trần Hiểu Khâu: “Em đang đùa anh phải không?”
“Em vì sao phải đùa anh? Anh hôm qua lại nằm mơ phải không? Thiên Nhất Chân Nhân là anh giết hả?” Trần Hiểu Khâu đề cao tôi quá rồi.
“Không, tối qua anh vẫn chưa làm được…” Tôi ấp úng nói, “Anh thấy ông ta giết chết con ác ma chiếm cứ thân thể của Tần Vi Vi, sau đó còn muốn diệt khẩu luôn Vương Di Quân. Cô ta bỏ chạy, ông ta đuổi theo. Con ác ma đó chết rồi, giấc mộng của anh đến đó thì kết thúc.”
Trần Hiểu Khâu và Cổ Mạch dường như đều nín cả thở.
Tôi nghe thấy bên trong lẫn bên ngoài điện thoại, có hai giọng nói đồng thanh vang lên: “Anh/cậu đang nói đùa hả?”
“Không, không hề. Tôi thật sự đã nhìn thấy.” Tôi cũng đang rất mờ mịt. Tôi hỏi Trần Hiểu Khâu: “Vương Di Quân nói gì?”
“Vương Di Quân nói cô ta thấy con ác ma đó bỏ lại thân xác của Tần Vi Vi rồi chạy trốn ra ngoài, Thiên Nhất Chân Nhân đuổi theo. Cô ta ở lại phòng bệnh không dám nhúc nhích.” Trần Hiểu Khâu lập tức trả lời.
“Cô ta… có phải có vấn đề không?” Tôi nhớ lại biểu cảm khác thường của Vương Di Quân tối hôm qua. “Có phải cô ta cũng bị con ma nào chiếm thân thể không?”
“Việc này thì phải nhờ người đến xem mới biết.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tôi nhìn về hướng Cổ Mạch.
Cổ Mạch nhất thời đầy cảnh giác, “Làm gì?”
“Cần anh đi nghe thử.” Tôi trả lời.