“Ý anh là, anh đã từng gặp tai nạn giao thông sao?”
“Đúng, hồi còn học tiểu học. Chính vì xảy ra chuyện lần đó nên tôi mới phải chuyển trường. Bây giờ tôi đã không còn nhớ gì về vụ tai nạn đó nữa rồi. Cha mẹ tôi thì vẫn còn nhớ, hai người họ nói rằng lần đó họ suýt thì bị dọa chết.”
“Vụ tai nạn lần đó xảy ra vào 5 giờ 35 phút sáng sao?”
“Không nhớ rõ chính xác là mấy giờ, chỉ biết lúc đó là sáng sớm, nhà trường tổ chức đi dã ngoại nên phải đến trường từ rất sớm. Chuyện đó đã xảy ra cách đây lâu lắm rồi, bố mẹ tôi cũng chỉ nhớ được mỗi thế thôi. Tôi… Có phải tôi lần đó thoát chết nên bây giờ… bây giờ phải chết rồi không?”
“Về điểm này thì chúng tôi cũng không thể xác định. Anh Nhậm, trong nhà anh có người nào từng gặp phải những chuyện tương tự như vậy không? Chính là chuyện giống như những gì mà anh đã gặp phải, có thể biết trước được những chuyện xảy ra trong tương lai.”
“Không có. Tôi chưa từng nghe họ nhắc đến chuyện này.”
“Những người bên cạnh anh cũng không có ư?”
“Không có.”
“Được rồi.”
“Nếu như… Nếu như ông trời đã sắp đặt sẵn tôi phải bị như vậy… Các anh có cách giúp tôi không?”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Cho dù anh đã được định sẵn là phải chết vì tai nạn giao thông, thì cũng không thể vô duyên vô cớ có năng lực đoán trước tương lại được. Nếu như được thì xin anh hãy hỏi kĩ lại cha mẹ của anh về vụ tai nạn lúc nhỏ đó.”
“Nhưng cha mẹ tôi đều không nhớ nữa…”
“Trường tiểu học trước đây anh học là trường gì?”
“Là trường Tiểu học Thực nghiệm Thế Giới.”
“Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra. Vì lí do an toàn, gần đây anh ra đường phải đặc biệt chú ý, nếu như có thể không ra khỏi nhà là tốt nhất.”
“Tôi biết rồi.”
Ngày 7 tháng 8 năm 2008, thông qua điều tra phát hiện ở thành phố Dân Khánh không có trường Tiểu học Thực nghiệm Thế Giới, xác định ngôi trường mà người uỷ thác từng học là trường Tiểu học thực nghiệm Thế Giới ở Thủ đô. Vào ngày 19 tháng 4 năm 1992, ngôi trường này có tổ chức dã ngoại cho học sinh và vào khoảng 5 giờ 30 phút sáng hôm đó, chiếc xe du lịch chở học sinh xảy ra tai nạn giao thông tại đoạn đường Thiên Hàng ở Thủ đô. Chiếc xe du lịch này bị một chiếc xe hơi tông phải và bị lật, trong vụ tai nạn lần đó không có ai bị thương hay tử vong.
Ngày 8 tháng 8 năm 2008, điều tra được danh sách học sinh trong lớp tiểu học của người uỷ thác tại trường Tiểu học Thực nghiệm Thế Giới. Tổng cộng có ba mươi người, họ đều khoẻ mạnh, đợi bước điều tra tiếp theo. Kèm: Bảng danh sách học sinh lớp tiểu học.
Ngày 12 tháng 8 năm 2008, nhận được cuộc gọi từ người uỷ thác. File ghi âm cuộc gọi 200808121751.mp3.
“Xin chào anh Nhậm.”
“Tôi… Tôi biết được một chuyện… Hôm nay tôi đã nghe được một chuyện này…”
“Mời anh nói.”
“Người hồi trước tôi gặp để bàn công việc, người đó hôm nay có hỏi đồng nghiệp của tôi rằng có phải là tôi đã chết rồi không? Anh ta trực tiếp hỏi thẳng đồng nghiệp của tôi là có phải tôi đã chết rồi không? Anh ta có vấn đề! Chắc chắn là anh ta dở trò!”
“Xin anh hãy nói rõ hơn.”
“Là đồng nghiệp của tôi kể cho tôi nghe. Tôi xin nghỉ phép… xin nghỉ phép năm, gần đây cũng không dám ra khỏi nhà. Hôm nay đồng nghiệp của tôi nói với tôi, cái người làm vận chuyển mà chúng tôi liên lạc trước đây liên lạc với cậu ta, anh ta hỏi đồng nghiệp của tôi là có phải tôi đã xảy ra tai nạn giao thông rồi không, có phải tôi đã chết rồi không! Tôi chưa từng đắc tội với anh ta! Tôi thật sự chưa từng đắc tội với anh ta, việc hợp tác hai bên cũng làm rất thuận lợi! Anh ta nhất định đã làm chuyện gì đó. Chắc chắn là anh ta đó!”
“Có phải là Vương Tiểu Soái làm việc ở Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Vận chuyển Quảng Vận không?”
“Đúng vậy, chính là anh ta! Chính là anh ta! Tôi còn nhớ, lần đó liên lạc với anh ta, anh ta hẹn tôi ăn cơm, kiên quyết mời tôi đi ăn cơm. Chắc chắn là lúc đó anh ta đã bỏ thuốc vào trong phần ăn của tôi. Không, không phải bỏ thuốc, mà là bùa chú. Tại sao vậy… Tại sao anh ta lại phải làm như vậy chứ…”
“Anh Nhậm hãy bình tĩnh trước đã, chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra về anh ta. Chỉ cần có được manh mối gì đó thì bên chúng tôi cũng dễ làm việc hơn.”
“Vậy các anh làm nhanh lên! Tôi không muốn chết… Tôi không muốn chết…”
Ngày 13 tháng 8 năm 2008, điều tra Vương Tiểu Soái, không phát hiện có gì bất thường.
Ngày 14 tháng 8 năm 2008, liên lạc với Vương Tiểu Soái. File ghi âm 05020080814.wav.
“Chào anh Vương.”
“Các anh là…”
“Chúng tôi được anh Nhậm Tì thuê tới. Đây là danh thiếp của chúng tôi.”
“… Các anh… Các anh tìm tôi có chuyện gì không? Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị… Đây là một trò đùa sao?”
“Anh Vương, chúng tôi nhìn ra được anh không có ác ý, nhưng sau khi anh Nhậm tiếp xúc với anh thì anh ta đã gặp phải rất nhiều chuyện không tốt.”
“Tôi không hiểu các anh đang nói gì cả.”
“Chúng tôi trực tiếp đến tìm anh là hi vọng có thể nhanh chóng giải quyết xong chuyện này. Nếu như anh không chịu hợp tác với chúng tôi thì chúng tôi chỉ có thể tự mình điều tra. Chúng tôi làm nghề này đã lâu rồi, muốn điều tra mọi chuyện về một người nào đó không hề khó. Chúng tôi cũng tin rằng, anh Nhậm không phải là người đầu tiên bị như vậy. Anh Vương từ nhỏ đến lớn đã tham gia bao nhiêu tang lễ?”
“…”
“Những người bên cạnh anh chắc cũng đã chết không ít phải không? Hơn nữa, trước khi chết họ có lẽ đều gặp một số tình huống kì lạ, trong số đó có người đi kiểm tra và điều trị tâm lí. Những chuyện như vậy, chúng tôi chỉ cần tốn thêm một ít thời gian là có thể điều tra được rõ ràng.”
“Tôi thật sự không hiểu các anh đang nói gì. Tôi còn có công việc…”
“Anh đã từng đổi chỗ làm hai lần, nội dung công việc cũng có sự thay đổi rất lớn. Tuy rằng chúng tôi vẫn chưa đi vào điều tra sâu nhưng chắc là sẽ có liên quan đến chuyện này. Đồng nghiệp bên phía chỗ làm mới, còn có người nhà và bạn bè của anh chắc sẽ không mấy vui vẻ gì khi xem qua những tài liệu chi tiết mà chúng tôi điều tra được.”
Rầm!
Cạch!
“Các anh có cần giúp gì không?”
“Không cần. Cám ơn cậu, mọi thứ vẫn ổn, đúng không, anh Vương?”
“… Đúng, không có gì.”
“Vậy có điều gì cần thì các anh cứ trực tiếp gọi tôi.”
“Được, cám ơn cậu.”
…
“… Phù… Các anh… Các anh muốn làm gì?”
“Chúng tôi chỉ muốn cứu anh Nhậm.”
“Vậy thì các anh đến tìm tôi cũng không có tác dụng gì cả. Tôi không cứu được. Cậu ta nên chết rồi!.”
“Vậy năng lực biết trước tương lai của anh ta cũng có liên quan đến anh sao?”
“… Đúng. Những người mà tôi gặp qua, nếu họ phải qua đời trong một vài tháng nữa thì họ sẽ nhìn thấy trước cái chết của bản thân. Tôi đã thử qua, thử rất nhiều lần rồi… Không phải tôi giết họ đâu, mà là họ đã đến lúc phải chết rồi!”
“Có thể nói rõ hơn được không?”
“Gì cơ?”
“Xin anh hãy kể lại chi tiết những gì mà anh đã trải qua. Chúng tôi sẽ dựa vào đó để đưa ra phán đoán. Ngoài ra, xin anh không cần phải giấu giếm chúng tôi. Có những chuyện có thể điều tra rõ ràng được.”
“Các anh… có thể giúp tôi giữ bí mật không?”
“Phải xem thái độ hợp tác của anh.”
“…”
“Nếu như anh không đồng ý, chúng tôi sẽ bắt đầu tiến hành điều tra. Trong quá trình điều tra rất có thể sẽ làm phiền đến người nhà và bạn bè của anh, mong anh thứ lỗi.”
“Các anh… Phù… Được rồi, tôi nói ra hết là được chứ gì! Thật ra cũng không có gì cả, cũng giống như những gì lúc nãy tôi đã nói, những người mà tôi gặp, nếu như họ sẽ phải chết trong một vài tháng nữa thì họ sẽ có thể nhìn thấy trước cái chết của bản thân. Lần đầu tiên… Lần đầu tiên tôi ý thức được chuyện này là vào lúc đang học cấp hai. Có một hôm, người bạn thân cấp hai của tôi có nói với tôi rằng, trong tiết thể dục, cậu ta đang đánh bóng rổ, đánh một hồi thì không thấy chúng tôi đâu nữa, trên sân bóng rổ chỉ còn lại một mình cậu ta ở đó. Cậu ta hoàn hồn lại thì vẫn còn đang đập bóng, đánh bóng, ném bóng vào rổ, không thể ngừng lại được. Lúc cậu ta có ý thức lại lần nữa thì phát hiện giáo viên thể dục đang gọi cậu ta, sau đó mới dừng lại được. Cậu ta bị giáo viên thể dục mắng một lúc lâu. Trong kí ức của tôi có chút trùng hợp với những gì cậu ta nói. Hôm đó có tiết thể dục, nửa tiết sau bắt đầu tập đánh bóng rổ, giờ ra chơi, giáo viên thể dục cho nghỉ, còn dặn chúng tôi phải đem trả bóng rổ. Lúc sắp đến giờ học, mấy người chúng tôi phải quay về lớp, nhưng còn cậu ta thì giống như không nghe thấy gì cả, vẫn còn tiếp tục ném rổ, chúng tôi quay về lớp trước, mãi cho đến lúc vào học rồi nhưng vẫn không thấy cậu ta về lớp. Sau đó cậu ta bị chủ nhiệm mắng. Chúng tôi đều không có chú ý đến chuyện này, còn tưởng rằng là do cậu ta mải mê đánh bóng rổ. Nhưng mà, mỗi tuần khi đến tiết thể dục, cậu ta đều như vậy cả. Cho dù là tiết thể dục đó không có tập đánh bóng rổ, mấy người chúng tôi cùng nhau rời khỏi sân vận động, nhưng được nửa đường lại không thấy cậu ta đâu, đi tìm thì mới phát hiện cậu ta lại đang đánh bóng rổ, cũng không biết cậu ta đã đi lấy bóng rổ từ lúc nào. Khoảng một tháng sau, trong tiết thể dục lại tập đánh bóng rổ, lúc sắp ra chơi, trụ bóng rổ đột nhiên ngã xuống… Cậu ta… Cậu ta đứng ở vị trí đó… Bị đập vào đầu… Cậu ta đưa lưng về phía trụ bóng rổ, bị đập vào đầu, ngã sấp xuống đất… Chết rồi.”