Dấu vết đó giống như những đường nét được tạo thành từ những hình thù đơn giản, loại tương tự như những biểu tượng, huy hiệu vậy…
Ngô Linh đưa tay lau nhẹ lên mảng nấm mốc, nhưng mảng nấm mốc không thay đổi chút nào.
Lưu Miểu cũng đưa tay sờ vào đó, “Là được vẽ lên?”
“Có lẽ là muốn che đi kí hiệu này.” Diệp Thanh nói.
“Là một lời nguyền.” Ngô Linh đưa ra phán đoán, “Không phải là kí hiệu lời giống của chúng ta mà là kí hiệu trong ngôn ngữ của một dân tộc cổ xưa, đại biểu cho lời nguyền.”
“Còn kết quả của lời nguyền thì sao?” Diệp Thanh hỏi.
“Sau khi chết đi, linh hồn sẽ vĩnh viễn không được yên nghỉ” Ngô Linh trả lời.
“Nữ sinh bây giờ tàn nhẫn vậy sao?” Lưu Miểu tặc lưỡi.
“Nhìn vào tình trạng màu sắc đã phai của mảng nấm mốc này thì có thể đoán được nó không phải là mới được vẽ.” Ngô Linh nói.
“Làm sao để phá giải?” Lưu Miểu hỏi.
“Phải kiểm tra đã.”
“Lời nguyền được viết ở đây, vậy người muốn nguyền rủa có lẽ là thường xuyên sử dụng gương ở đây.” Lưu Miểu nói.
Ống kính chuyển sang phòng tắm.
“Tất cả sinh viên trong dãy lầu này đều có khả năng.”
“Kiểm tra thêm những nơi khác đi.” Diệp Thanh đi ra khỏi phòng vệ sinh trước.
Ở một bên của phòng trực ban quản lý kí túc là cầu thang. Cầu thang rất rộng, có thể đi được ba người một hàng.
Mỗi chỗ quẹo của cầu thang đều có treo bảng quảng cáo.
Trên cầu thang cũng có dấu vết của âm khí, nó cũng giống như những nơi khác không quá nặng, chỉ nhạt giống như sương mù.
Ba người Thanh Diệp kiên nhẫn đi đến từng phòng của mỗi tầng, tuy rằng không vào bên trong phòng nhưng ống kính đều quay lên từng cánh cửa. Trên mỗi cánh cửa đều có dấu vết của âm khí, cũng giống như những chỗ khác, nó không quá nặng.
Những cánh cửa đó được sinh viên trang trí, có chỗ thì vẽ tranh, vẽ rất xuất sắc, có chỗ thì dán ảnh thần tượng hoặc là treo đồ trang trí, còn có cả viết khẩu hiệu, treo tấm biển “cự tuyệt truyền đơn”, cũng rất thú vị.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì bên trong phòng cũng không có lấy một chút sinh khí nào, chỉ có tiếng bước chân của ba người Thanh Diệp, còn có cả luồng âm khí bao phủ xung quanh. Không khí trong video khiến cho người xem không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Đi thẳng đến tầng sáu, âm khí bỗng trở nên nặng hơn, giống như màn sương mù trở nên dày đặc vậy.
Lưu Miểu lấy ra chìa khoá.
Họ bước vào phòng số 6013.
Trên cửa phòng số 6013 có lời cầu nguyện được viết bằng bút màu, “Không bị trượt”, “Đủ điểm đậu”, “Có bạn trai”…
Nhưng khi mở cửa thì có thể nhìn thấy âm khí trong phòng rất nặng, trên mặt đất còn đọng lại vết máu, dấu vết điều tra của cảnh sát và cả dấu tích những người vội vã hoảng loạn dọn dẹp rác thải sau đó, khung cảnh ấy khiến cho lòng người nặng nề.
Cánh cửa ban công đang mở, có gió từ bên ngoài thổi vào.
Trên ban công có chiếc áo thun đang phất phơ theo chiều gió, còn trên giá thì treo những quần áo đã khô.
Ống kính dừng lại trên mặt đất nơi được đánh dấu vị trí cơ thể, rồi lại di chuyển đến chỗ khác.
“Chạy mất rồi” Lưu Miểu thở dài.
Diệp Thanh bước lên ban công, nhìn xa xăm.
“Có gì đó không đúng” Ngô Linh nói.
“Ừ, không chỉ là một con ma.” Diệp Thanh quay người.
“Anh nghĩ là ai?”
Ống kính nhắm thẳng vào Diệp Thanh.
“Có thể là Thẩm Tinh.” DiệpThanh thuận miệng trả lời.
Hai người còn lại đều không phản đối.
“Người thứ ba, có lẽ là Vu Phương đó.” Diệp Thanh tiếp tục nói.
“Sao các anh vào được đây?”
Giọng của một cô gái vang lên.
Ống kính xoay một trăm tám mươi độ, quay đến cánh cửa phòng, một cô gái đứng ở cửa đang vô cùng ngạc nhiên nhìn vào ống kính.
Cô gái có dáng vẻ trẻ trung xinh xắn, buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc một chiếc áo thun đóng thùng, chân mang một đôi giày vải, trên vai đeo một chiếc túi hai dây, trên người có rất nhiều màu sắc, đều là những màu sắc tươi sáng.
“Là Sài Anh đã dẫn các anh vào đây? Cậu ấy đâu rồi?” Cô gái nghiêng người, quay trái quay phải, rồi nhìn ra phía hành lang, “Lạ quá, những người khác đâu rồi?”
“Cô Vu Phương.” Ngô Linh lên tiếng.
“Hả?” Cô gái quay lại nhìn ống kính với vẻ hoang mang.
“Cô đã chết rồi, bây giờ cô chỉ còn là một hồn ma” Ngô Linh nói với cô gái.
Sắc mặt của cô gái càng trở nên hoang mang, “Cái gì?”
Ống kính di chuyển nhẹ, có vẻ như Ngô Linh đã đi ra chỗ khác.
Cô gái hướng mắt nhìn xuống, trên mặt hiện lên một nụ cười rất khó coi, “Đó là gì? Thứ trên mặt đất ấy… Ai đã làm cái trò quái đản này trước tủ của tôi vậy? Cái này là vẽ cái gì đây? Sao lại có những đường vẽ cơ thể như trong những bộ phim trinh thám vậy?”
“Đây là vị trí xác của cô lúc đó.” Ngô Linh trả lời.
Vẻ mặt của cô gái lúc này trở nên trống rỗng, “Xác của em… Sao có thể như vậy được… Lúc đó em đi thi mà… Sau khi quay lại… ” Vẻ mặt cô ấy trở nên đau khổ, tự bứt tóc mình.
“Cô Vu, cô có nhìn thấy hồn ma đã tấn công cô lúc đó không?” Ngô Linh hỏi cô gái.
Từng giọt từng giọt nước mắt rớt xuống từ khoé mắt. Cô gái từ từ ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối.
“Cô Vu, cô ổn chứ?”
“Tôi đã chết, còn có thể ổn được không!” Cô gái hét lên, khóc thảm thiết.
“Cô còn nhớ quá trình cô tử vong không?” Câu hỏi của Ngô Linh đối với cô gái có phần tàn khốc.
Cô gái mang vẻ mặt hoảng sợ sờ vào cổ mình.
Trên cổ cô gái xuất hiện một vết tích màu đen, máu chảy xuống thành từng dòng nhuốm đỏ bộ đồ đang mặc.
“Cô có thấy hồn ma đó không?” Ngô Linh lại hỏi.
Cô gái run lên, “Nhìn thấy… nhìn thấy rồi… Bên trong vali… đầu của nó thò vào phía trong vali… rất đen, nhưng em đã nhìn thấy… là… là…” Bỗng nhiên cô gái trừng to mắt, “Thẩm Tinh… là Thẩm Tinh! Á!”
Cố gái luống cuống xuất hiện trong ống kính, “Tại sao… cậu ấy… Không đúng, bùa hộ thân, bùa hộ thân của em…” Cô gái kéo cổ áo ra rồi lại lục túi áo, chiếc túi xách sau lưng được đưa ra đằng trước, cô gái cho tay vào chiếc túi nhưng chiếc túi đã đột nhiên biến mất. Cô gái lo lắng đưa tay ra bắt trong không trung.
Ống kính có chút chuyển động.
Ngô Linh xuất hiện trong ống kính, tiến về phía cô gái và nắm chặt lấy bàn tay cô ấy, “Cô Vu, cha mẹ cô đã mang những di vật của cô đi rồi.”
Ánh mắt của cô gái rất hoang mang.
“Lúc đó, bùa hộ thân của cô đang được đặt trong túi, khi cô trở lại kí túc xá, cô đã đặt túi mình ở một bên.”
Trong mắt cô gái lại đong đầy nước mắt, “Em chỉ… chỉ lấy nó ra một lúc thôi…”
“Cô Vu, giờ cô đã là hồn ma rồi, cô nên đi đầu thai thôi, không thể ở lại đây nữa.” Ngô Linh nói.
Cô gái nước mắt như mưa, “Em… em cứ thế mà… không có cách nào khác sao?”
Ngô Linh lắc đầu.
“Tại sao em lại gặp phải chuyện như vậy… Em không hại chết Thẩm Tinh, em không làm gì hết… Tại sao cậu ấy lại tìm em…”
Vấn đề này, người của Thanh Diệp không một ai trả lời.
Ở chỗ này video đã được chỉnh sửa, ánh sáng trong phòng có sự thay đổi, cô gái đã biến mất.
Trên vai Ngô Linh xuất hiện một vệt nước rất nhạt, tuy nhiên không lâu sau đó vệt nước này đã biến mất, giống như vừa nãy cái màu sắc đậm nhạt không giống nhau ấy chỉ là do ánh sáng và nếp gấp vậy.
“Đi thôi, đi kiểm tra những phòng khác.” Diệp Thanh đi trước rời khỏi căn phòng 6013.
Cửa đóng lại ngăn đi mùi tanh của máu.
Lưu Miểu lấy ra một chùm chìa khóa, phía trên nhãn của mỗi chìa có dán tên. Diệp Thanh đã tìm được chìa khóa tương ứng, mở cửa từng phòng một.
Sau cánh cửa là những căn phòng trống rỗng, thậm chí đến cả chăn, khăn trải giường đều được dọn sạch, đồ đạc trên bàn cũng không còn gì sót lại.
Những căn phòng này đều có âm khí, nặng hơn các phòng còn lại nhưng lại nhẹ hơn so với phòng 6013. Điểm khác giữa phòng này so với những phòng khác và phòng 6013 là nằm ở cái tủ, trong tủ không có thứ gì, nhưng có thể thấy được vẫn còn âm khí tồn tại.
Ống kính quay vào phòng, sau khi quay một vòng thì lần thứ hai quay về phía chiếc bàn học.
Chỗ vốn dĩ không có ai nhưng bây giờ đã xuất hiện thêm một người.
Một cô gái với mái tóc quăn đang đeo cặp sách, có vẻ do nghe thấy tiếng động nên đã quay đầu lại, cô gái ngạc nhiên sợ hãi nhảy lên.