Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 574: Mã số 092 - Màn sương đen lượn lờ (10)



Ngày 12 tháng 9 năm 2015, chấm dứt cuộc điều tra. Lưu giữ lại chiếc chuông gió mà bà Uông Đình tặng. Kèm: ảnh chụp chiếc chuông gió.

Trong bức ảnh là một chiếc chuông gió có màu sắc sặc sỡ, nhìn vào trông giống như những món đồ thủ công mỹ nghệ mang đậm bản sắc dân tộc.

Tôi cảm thấy vẻ ngoài của chiếc chuông gió này có chút kì lạ, liền tìm đến những đoạn video trong tập hồ sơ này để đối chiếu lại.

Màu sắc của chiếc chuông gió mà bà Uông Đình rút ra từ trên người con mèo vàng đó có chút u ám, giống như những chiếc chuông gió trong video mà người dân thôn Từ Đường hay treo trước cửa, có cảm giác bị bong tróc sơn.

Tôi không rành về nhiếp ảnh, nhưng mà nhìn sơ qua bố cục và những chi tiết khác thì bức ảnh này chắc là không có bị chỉnh sửa hay tăng độ sáng lên, nhưng màu sắc của chiếc chuông gió trong ảnh quả thật là rất sặc sỡ, giống như là được sơn lại màu vậy.

Chuyện này hỏi Nam Cung Diệu hay Cổ Mạch chỉ sợ cũng không ổn, lúc đó chắc hai người họ đều đã không có mặt ở Thanh Diệp rồi.

Có lẽ là Ngô Linh đã sơn lại chiếc chuông gió này.

Chiếc chuông gió này bây giờ chắc vẫn còn nằm ở trong phòng nghiên cứu, được Diệp Thanh cất vào một cái thùng giấy nào đó.

Sự kiện “Màn sương đen lượn lờ” không có để lại ấn tượng gì sâu đậm với tôi, nhưng sau khi nghe xong thì Tí Còi lại bị doạ sợ không nhẹ.

Tí Còi lên tiếng hỏi chúng tôi với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Mọi người nghĩ xem, bầu trời bây giờ âm u như vậy, có phải chính là do mảnh đất này đang nổi giận không?”

Tôi cảm thấy có chút không biết nói gì.

Trần Hiểu Khâu trực tiếp đáp: “Thứ mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, vả lại khoa học cũng đã giải thích được hiện tượng âm u này, như vậy đây không thể nào là hiện tượng quái dị đâu.”

Tí Còi lại nhìn về phía tôi và Gã Béo: “Hai người có từng nhìn thấy hôm nào đó mà trời đặc biệt âm u không? Chính là giống như kiểu anh Kỳ nói ấy, mây đen trầm trầm và chỉ có hai người là có thể nhìn thấy còn người khác thì không?”

Gã Béo lắc đầu.

Tôi đang định lắc đầu nhưng đột nhiên khựng lại.

Tí Còi trở nên căng thẳng: “Anh Kỳ!” Giọng của cậu ta đang run, còn khàn khàn nữa.

Tôi vừa nhớ lại chuyện lần đó vừa lên tiếng: “Trong giấc mơ của tôi… Có một lần ở thôn Sáu Công Nông…”

Đối tượng trong giấc mơ lần đó là một con ác ma đã giết chết rất nhiều những cô gái vô tội, tôi nhìn thấy một làn sương đen bay vụt qua ngay trước cửa sổ nhà Thường Phát Tài. Suy nghĩ kĩ lại thì cảnh mộng Hà Tĩnh Bình lần đó, tôi nhìn thấy một cơn sóng được tạo thành từ rất nhiều những cỗ thi thể, đây cũng có thể được xem là những làn sương đen mà nhỉ?

Tham Khảo Thêm:  Quyển 3 - Chương 13: ۵ Hồi 23: Độc thanh độc tỉnh (1) ۵

Cái thứ này không phải chỉ đơn thuần là một con ma, mà là một hiện tượng quái dị do điều kiện địa lí gây ra.

Tôi lí giải theo cách như vậy.

Gã Béo bọn họ chưa từng thấy qua hiện tượng này, nhưng sau khi nghe tôi nói xong thì bọn họ đều cảm thấy rất có lí.

“Điều này có được tính là do phong thuỷ không?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

Tôi đáp với vẻ chần chừ: “Chắc cũng được tính đó.”

Kiến thức về phong thuỷ quá uyên bác thâm sâu. Dù cho bây giờ, đa số mọi người đều tin vào khoa học, nhưng cũng có những người vẫn rất mê tín phong thuỷ. Và đương nhiên, loại “mê tín” này chỉ là thái độ, cũng gần giống như việc “mê tín” tin rằng ăn đậu xanh có thể chống ung thư. Ở nước ngoài cũng có rất nhiều người nghiên cứu về phong thuỷ. Nếu như nói là hoàn toàn không đúng, nhưng lúc trước tôi cũng có xem qua một vài bài viết liên quan đến quan hệ phong thuỷ và bày trí nội thất, thiết kế nhà cửa cùng tâm lí học. Cái ví dụ điển hình nhất chính là, nhà vệ sinh đặt ngay gần cửa nhà, xét theo phong thuỷ thì như vậy là ô uế, không tốt cho con người, con người cũng sẽ cảm thấy kinh tởm, mắc ói, ảnh hưởng đến tâm trạng, kết luận của hai bên rất giống nhau.

Có điều nhiều lúc khoa học vẫn chưa thể giải thích được phong thuỷ trong những hiện tượng quái dị. Không phải ai ai cũng có thể nhìn thấy những đám mây đen trên bầu trời thôn Từ Đường. Về việc đất đang nổi giận mà bà Uông Đình từng nhắc đến đó, cũng không phải ai đều có thể cảm nhận được nó.

Chúng tôi ngồi đó tán dóc về vấn đề này một hồi thì cũng vừa hết thời gian uống trà nói chuyện mỗi sáng, mà bắt tay vào làm việc.

Công việc điều tra sơ bộ đã hoàn thành xong, năm người chúng tôi dạo gần đây không cần phải chạy ra ngoài nữa mà ngồi ở trong phòng làm việc để sắp xếp lại những kết quả khảo sát nguyện vọng trên giấy. Nhập từng cái từng cái một vào trong phần mềm chuyên thống kê số liệu, sau đó dò lại, việc này có chút phiền phức.

Những người chúng tôi gặp trong việc giải toả di dời lần này đa phần là ông cụ bà cụ. Nếu không thì theo như phương thức làm việc mới hiện nay, người dân có thể lên mạng để tiến hành điền những thông tin này rồi hệ thống sẽ tự động thống kê lại, đám nhân viên như chúng tôi đây sẽ càng thêm không có việc để làm nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 11: Viên kẹo thứ mười một

Ngoại trừ việc sắp xếp những kết quả khảo sát, Sếp Già còn yêu cầu chúng tôi phải làm một bảng đánh giá sơ bộ đối với từng gia đình một, nhằm định hướng cho công tác giải toả di dời sau này.

Đây chính là phong cách làm việc của Sếp Già. Từ trước đến giờ, ông ấy luôn hoà đồng, thân thiện với mọi người, biết cách ăn nói và ông ấy cũng hy vọng rằng những nhân viên bên Phòng Di dời có thể nâng cao EQ để có thể hoàn thành công tác giải toả một cách tốt nhất.

Gần đây, công việc của chúng tôi có chút nhức óc mệt mỏi, giống như là trở về thời lớp 12 vậy, mỗi ngày đều phải làm rất nhiều bài tập.

“Mệt quá!” Quách Ngọc Khiết vươn vai ưỡn ngực, để lộ ra đường cong cơ thể quyến rũ.

Có điều ba người đàn ông con trai chúng tôi bây giờ cũng không có tâm trạng gì để thưởng thức vẻ quyến rũ của Quách Ngọc Khiết. Gã Béo nằm vật ra bàn, đưa tay ra sau đấm lưng. Tí Còi thì đang vươn vai ưỡn ngực giống Quách Ngọc Khiết nhưng bộ dạng của cậu ta trông rất khó coi, mỗi lần mà xoay cổ hay xoay eo đều nghe thấy tiếng xương rắc rắc phát ra trên người cậu ta. Tôi cũng mệt đến nỗi sắp không chống đỡ nổi nữa, đưa tay xoa nhẹ vùng mi mắt, thở ra một hơi thật dài.

Tôi nhìn về phía đồng hồ, sau đó hạ mệnh lệnh của nhóm trưởng: “Được rồi, mọi người thu dọn đồ đạc đi, hôm nay làm đến đây thôi.”

Quách Ngọc Khiết kêu lên vì vui sướng.

Trần Hiểu Khâu từ từ thu dọn đồ đạc, tư thế ngồi của cô ấy vẫn rất nghiêm chỉnh.

Tôi không biết là do Trần Hiểu Khâu có một nghị lực phi thường hay là do cô ấy từ nhỏ đã được dạy dỗ, cộng thêm việc sức khoẻ của cô ấy rất tốt mà có thể ngồi đó làm việc nghiêm chỉnh suốt mấy tiếng đồng hồ cũng không có hề hấn gì.

Ba người đàn ông con trai chúng tôi đây cảm thấy có chút mất mặt, lê lết từng bước ra khỏi phòng làm việc. May mà bộ dạng của những nhân viên ở các phòng làm việc kế bên cũng thảm hại như vậy, mọi người đều thê thảm như nhau, vậy thì không có gì phải để ý nữa.

Trước đây, Trần Hiểu Khâu vốn cũng được rất nhiều người làm việc bên Phòng Di dời để ý đến, nhưng sau khi mọi người biết được tính cách lạnh lùng của cô ấy thì có vẻ như đường tình duyên của cô ấy không còn tốt như trước nữa. Sức mạnh khủng khiếp của Quách Ngọc Khiết cũng làm cho những người khác tránh xa. Có điều, đám đàn ông con trai khi nhìn thấy gái đẹp thì thường sẽ nảy sinh cảm giác muốn khoe ra những mặt tốt nhất của bản thân, cho dù bản thân mình không có ý gì với người kia, nhưng vẫn phải cố tỏ ra vẻ tài giỏi trước mặt người kia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tôi nhìn thấy những đồng nghiệp nam kia từ dáng vẻ lười biếng mệt mỏi đột nhiên trở nên tươi tỉnh hẳn, tinh thần phần chấn, cái dáng vẻ đó có chút buồn cười.

“Bọn em đi đây!” Quách Ngọc Khiết lên tiếng chào tạm biệt chúng tôi. Trần Hiểu Khâu cũng vẫy tay tạm biệt.

Quách Ngọc Khiết tuy không còn ngồi tàu điện ngầm mà chuyển sang ngồi xe buýt để đi làm, nhưng Trần Hiểu Khâu vẫn sẽ chở cô ấy đi một đoạn, để cho cô ấy đỡ phải đi xa hơn.

Ba người chúng tôi cũng chào tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy.

Lúc tôi đang đứng đợi ở trạm xe buýt thì đột nhiên điện thoại rung lên, tiếng điện thoại cũng theo đó mà reo vang.

Là Quách Ngọc Khiết gọi cho tôi.

Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, bắt máy liền nghe thấy giọng của Quách Ngọc Khiết: “Lâm Kỳ, Trần Lập và Trương Quỳnh kia chết rồi!”

Tôi ngẩn người, sau một hồi lâu mới hiểu được Trần Lập và Trương Quỳnh mà Trần Hiểu Khâu đang nói đến là ai.

“Sao lại chết vậy? Là bị bọn buôn ma tuý tìm được sao?” Vì đang ở nơi công cộng nên khi nhắc đến bọn buôn ma tuý thì tôi cố tình nói nhỏ lại.

Về nguyên nhân tử vong của Trần Lập và Trương Quỳnh, tôi cũng chỉ có thể nghĩ ra được nguyên nhân này thôi. Hai người họ báo cảnh sát bắt được bọn buôn ma tuý đó, lập được công lớn, bên phía cảnh sát còn chưa kịp đến bảo vệ họ thì hai người họ đã bị doạ đến nỗi phải trốn đi nơi khác. Hai người này chết rồi, có lẽ là do bọn buôn ma tuý đã tìm đến và trả thù.

“Không biết nữa, bên phía Cục trưởng Trần vừa mới nhận được tin báo, thi thể của họ được người khác tìm thấy ở vùng ngoại thành, còn tình hình cụ thể như thế nào thì cũng chưa rõ.” Quách Ngọc Khiết trả lời.

Tôi không có thiện cảm mấy với hai người này. Bọn họ sống hay chết cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến tôi. Nhưng sau đó tôi lại nghĩ đến tình cảnh gia đình của hai người này: Không có con cái, không có cha mẹ già, nhưng có anh chị em ruột. Nếu như hai người chết rồi, anh chị ruột của họ sẽ có đủ tư cách để kế thừa di sản của họ.

Tôi cảm thấy nhức đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.