Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 663: Mã số 036 - đứa trẻ ma trong giấc mộng (2)



“Ý của chị là, sau khi giao đứa bé cho chị thì bà ấy bỏ đi ngay lập tức?”

“Không phải giao, mà là cứng rắn nhét qua cho tôi! Bộ dạng bà ấy giống như chạy trốn vậy! Lúc đó tôi suýt chút nữa là ném đứa trẻ xuống đất! Nhưng tôi… Tôi cố nhịn… Đứa bé không khóc cũng không quấy. Thật lòng mà nói, nó rất dễ thương. Trông nó kháu khỉnh bụ bẫm, mắt to tròn, làn da trắng hồng mềm mại, béo núc ních… Nhưng mà… nhưng mà tôi thấy rất sợ… Nó cứ nhìn tôi chằm chằm… Tôi đặt nó lên giường, nó vẫn cứ nhìn theo tôi… Tôi gọi cho chồng tôi… Lúc đó tôi thật sự… Tôi đã nghĩ đến chuyện không biết mình có phải bị điên không. Tôi cũng nghĩ đến hay là chồng tôi bên ngoài có người phụ nữ khác, rồi mẹ con họ cố ý tính kế lừa tôi. Bao nhiêu tình tiết máu chó trong phim ảnh tôi đều nghĩ tới hết! Lúc gọi điện cho chồng tôi, tôi cũng sắp khóc đến nơi rồi, anh ấy nghe điện thoại thì cũng hết hồn. Lúc anh ấy chạy về nhìn thấy đứa nhỏ thì im như thóc… Đứa nhỏ đó cũng kì lạ, suốt mấy tiếng đồng hồ không hề khóc quấy gì cả, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Tôi không chịu nổi, mắng anh ấy, nhưng anh ấy không thèm hé răng. Tôi tức quá nên đi về nhà mẹ đẻ. Phù…”

“Chị Thang, chị có thể uống chút nước, rồi nghỉ ngơi một lát.”

“Không cần. Tôi… Lúc đó tôi nghĩ nhiều nhất vẫn là vấn đề của đứa bé. Lúc đó tôi cảm thấy là, ác mộng lúc trước có thể là một loại dự báo, dự báo cho chuyện này… Tôi không dám kể cho cha mẹ tôi biết chuyện hai mẹ con họ đã kiếm đâu ra đứa con hoang đó rồi đổ lên đầu tôi… Tôi… Tôi ở lại nhà của cha mẹ hai ngày, đến ngày thứ ba lúc tan ca thì chồng tôi đến đón tôi. Anh ấy nói chuyện đứa bé là do mẹ chồng tôi hồ đồ, muốn cháu đến mức phát điên nên mới làm ra chuyện như thế. Đứa bé là con của chị gái anh. Anh ấy vừa nói thế thì tôi mới chợt nhớ ra là chồng tôi có một người chị, năm ngoái sau khi sinh con thì mẹ chồng tôi giúp chăm sóc thằng bé suốt. Tôi vẫn chưa đến nhìn qua. Gia đình anh ấy không phải ở Dân Khánh. Tôi nghe anh ấy nói thế thì trong lòng cũng chưa nguôi, một phần vì tức, một phần vì… Khi đó tôi vẫn chưa muốn có con… Tôi cứ mơ thấy kiểu như vậy… còn gặp phải chuyện này nữa… trong lòng tôi khi ấy thấy sợ lắm. Tôi cứ ngỡ là mình gặp ác mộng thôi, thế nhưng… Không phải… không phải thế… Sau khi tôi về nhà, thì bắt đầu… Lần này thì không giống, lần này tôi mơ thấy đứa bé đó…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 847

“Là đứa bé mà mẹ chồng chị mang đến ư?”

“Vâng, chính là đứa bé đó. Tôi mơ thấy rất rõ ràng, chính là nó, dáng vẻ giống y như đúc và nó cũng nhìn tôi như thế. Tôi cảm thấy, đó không phải là ánh mắt của một đứa bé. Tôi không nói rõ được… Lần đầu tiên mơ thấy nó, thì tôi thấy tôi đang ngồi đối diện với nó, cả hai cứ thế ngồi im rất lâu, không hề nhúc nhích. Rồi đột nhiên nó bật cười… Nó cười… Nụ cười đó… Tôi… Nó đến răng còn chưa mọc, nhưng lại cười đến mức cơ hai bên má đều sít lại… Nó kêu tôi một tiếng mẹ… Tôi… Tôi bị dọa cho tỉnh giấc.”

“Vì nguyên nhân gì mà bị dọa cho tỉnh vậy? Cái tiếng kêu đó có vấn đề gì sao?”

“Tôi cũng không biết, chỉ là bị dọa cho thức giấc, cả người đầy mồ hôi. Suốt tối hôm đó tôi không thể ngủ trở lại được nữa.”

“Sau đó, chị vẫn tiếp tục mơ thấy đứa bé đó đúng không?”

“Đúng, mơ thấy những mấy lần. Hơn nữa, càng lúc càng… Nó cách tôi càng lúc càng gần. Ban đầu thì ngồi đối diện, cách khoảng một hai mét. Lúc mơ thấy lần thứ hai thì nó đã ngồi lên chân tôi. Tôi mơ thấy trên chân mình có thứ gì đó, vừa cúi đầu nhìn xuống liền thấy nó đang ngồi trên đùi tôi, dựa người vào tôi. Nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẫn là nụ cười đó, còn kêu tôi là mẹ nữa. Tôi cứng đơ người không dám nhúc nhích. Nó quay đầu lại, nghịch ngón tay tôi. Tay nó… Tay nó như một cục đá, lạnh khủng khiếp. Hôm đó tôi bị lạnh quá nên thức giấc. Lúc tỉnh dậy, tay đang ở trong chăn, nhưng hai tay lại lạnh cóng. Lần thứ ba thì tôi đang ôm nó. Tôi đang ôm nó, nó nằm trên ngực tôi, hình như nó đang ngủ. Nhưng tôi cảm thấy rất nặng, đè tôi đến thở không ra hơi. Rồi tôi trực tiếp ngồi bật dậy trên giường, há miệng thở hồng hộc. Chồng tôi cũng bị tôi làm cho một phen hú vía.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 159: (Hạ): Huynh Để Ta Đi Đi

“Những cảnh mộng đều có nội dung tương tự như vậy sao? Hay là sau đó, tình hình mỗi lúc một tệ hơn?”

“Ừ… Giữa ban ngày mà tôi cũng xuất hiện ảo giác. Tôi nghe thấy bên cạnh mình có ai đó gọi mẹ, là tiếng của đứa bé đó. Tôi… Tôi thường đi tìm theo bản năng, nhưng không phải, bên cạnh tôi chẳng có ai cả. Có lúc thì nghe thấy âm thanh đó vang đến từ chỗ không có người, nhưng có lúc… có lúc người đang nói chuyện với tôi đột nhiên gọi tôi là mẹ, giọng nói thay đổi giống hệt đứa bé đó. Tôi không biết, tôi không biết đó là ảo giác hay là họ…”

“Từ sự trần thuật của chị thì xem ra chị có lẽ đang chịu khá nhiều áp lực trên phương diện tâm lý và tinh thần, có lẽ cần phải đến bệnh viện…”

“Không phải đâu! Không phải! Là thật đó! Giấc mộng là thật, đứa bé đó cũng…”

“Chị Thang, chúng tôi biết chuyện chị gặp phải là thật…”

“Không, cậu không biết, ý tôi nói là những thứ trong giấc mơ đã xảy ra trong hiện thực rồi! Mấy ngày trước tôi mơ thấy nó đang bú sữa của tôi, mơ thấy tôi đang cho nó bú. Nó không ngừng hút, nó cắn lấy ngực tôi, ngực tôi không ngừng bị nó cắn xuống. Rất đau… Tôi buông tay ra, vốn dĩ tôi đang ôm nó, vì đau quá nên tôi thả tay ra. Nó vẫn ngậm lấy ngực của tôi, treo trên người tôi. Ngực của tôi bị nó kéo ra, mỗi lúc một dài, cuối cùng toàn bộ… Cơ thể nó rớt xuống đất, trái tim của tôi từ bên trong rơi ra… Lúc tôi tỉnh dậy thì phát hiện bên này thật sự đang rất đau. Tôi vạch áo ra xem thử, chỗ đó có một vết răng, có một vết răng của trẻ con!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 155

“Chị Thang, cho phép tôi được giải thích một chút, chúng tôi không phải là không tin lời kể của chị và cũng không cảm thấy chị bị ảo giác hoặc có phán đoán nhầm lẫn. Chị đúng là đã đụng phải ma, điều này chúng tôi rất chắc chắn, tôi có thể nhìn thấy trên người chị có âm khí của ma còn lưu lại.”

“Hả… Thật sao? Quả nhiên…”

“Có điều, trạng thái tinh thần của chị bây giờ rất không tốt. Như thế sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn về sau của chị. Chị Thang, chị nhìn chiếc cốc trong tay chị đi…”

“Tôi… Xin lỗi… tôi..”

Cạch.

Róc rách…

“Hu… Xin lỗi, tôi thật sự… Gần đây tôi cứ…”

“Không sao đâu. Gặp phải những chuyện thế này sẽ khiến tinh thần căng thẳng, sinh ra nhiều lo sợ, đó là điều rất bình thường mà. Nhưng chị cần phải khắc phục nỗi lo sợ đó. Phòng nghiên cứu chúng tôi có chế tạo một loại bùa hộ thân, có chức năng bảo vệ ở một mức độ nhất định. Trước khi chúng tôi giải quyết dứt điểm con ma đó thì mong chị hãy giữ cho tâm lý được bình tĩnh. Nếu chị lo sợ quá mức thì con ma đó sẽ tạo ra sự ảnh hưởng đến chị càng nhiều hơn, như thế sẽ rất nguy hiểm.”

“Tôi… Tôi hiểu rồi…”

“Vậy thì, bây giờ tôi có vài câu hỏi muốn hỏi chị. Đầu tiên là trước lúc mơ thấy những giấc mơ này thì chị có từng làm chuyện gì đặc biệt không? Có từng đến nhà tang lễ, tham dự tang lễ, hoặc từng gặp người chết, hay đi ngang qua một hiện trường án mạng nào đó không?”

“Không có, đều không có.”

“Trong nhà chị, cả gần nơi chị sống và công tác, trong khoảng thời gian đó có từng xảy ra chuyện trẻ con tử vong không?”

“Không, cũng không có.”

“Chồng và mẹ chồng của chị có biết những chuyện mà chị đã gặp phải không?”

“… Tôi… Tôi lúc trước nằm mơ thì có kể cho chồng tôi nghe, nhưng đứa bé đó… sau này thì tôi không kể nữa.”

“Chị có đồng ý cho chúng tôi nói chuyện với chồng và mẹ chồng chị không? Đứa bé mà mẹ chồng chị mang đến rất có khả năng là mấu chốt của vấn đề.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.